Chiếc trâm vàng đó vô cùng đặc biệt, bên trên có hình phượng hoàng tung cánh được khảm từ bảo thạch rực rỡ, dưới ánh mặt trời vô cùng chói mắt, chỉ là, phượng hoàng này, hôm qua lại từng xuất hiện ở một nơi không nên xuất hiện...
"Thái hậu, thái hậu?" Hoàng hậu vừa quỳ vừa khóc, vừa thương tâm vừa thương thân, lại thấy ánh mắt thái hậu lơ đãng rơi trên đỉnh đầu của mình, không hề nhìn mình, nàng ta chỉ đành gọi nàng hai câu.
Lưu Ly cô cô đứng đằng sau khẽ đẩy Bùi Đông Tịnh, lúc này Bùi Đông Tịnh mới hoàn hồn, nói: "A? Ồ... Hoàng hậu, lời ngươi nói bổn cung đều hiểu, Tuệ quý phi quả thực không nên tranh chấp với ngươi. Chỉ là hiện giờ hoàng hậu ngươi đang quản lý hậu cung, phải biết khoan dung, nghe nói gần đây Tháp Đạt tặc lại không yên phận, hoàng thượng đã rất đau đầu, sao có thể phiền não vì chút chuyện nhỏ của các ngươi nữa? Lát nữa bổn cung sẽ cho người triệu Tuệ quý phi tới, nói nàng ta mấy câu là được."
Năm năm trôi qua quả thực quá nhanh, nhưng cũng rất chậm, từ một tiểu nữ tử không hiểu chuyện khi mới vào cung, Bùi Đông Tịnh đã sớm trở thành thái hậu có thể khéo léo xử lý chuyện hậu cung, mặc dù đến nay nàng cũng mới hai mươi hai tuổi. Mà hoàng hậu trước mặt đã bốn mươi bốn tuổi rồi, vừa hay gấp đôi tuổi nàng.
Năm năm trước, Đại Mẫn lập triều chưa được mấy năm, Mẫn Cao Tông làm chủ Trường An, thuộc hạ mãnh tướng như mây, mưu sĩ như mưa, ngoại trừ Triệu gia ở phía Nam và Tháp Đạt ở phía Bắc, thế cục thiên hạ gần như đã định, khi đó Mẫn Cao Tông đã lớn tuổi, vừa qua đại thọ sáu mươi, rất tin tưởng Thiên Sư gì đó bên cạnh mình, đêm hôm sau đại thọ sáu mươi của Mẫn Cao Tông, Thiên Sư đó quan sát thiên tượng, nói rằng kiếp trước Cao Tông là châu chấu, là một người cố chấp.
Điển cố này bắt nguồn từ sách cổ, một nam tử lục y tranh luận với Khổng Tử, nói rằng một năm chỉ có ba mùa, Khổng Tử không tranh luận với hắn ta, các đệ tử đều không hiểu nên hỏi nguyên do.
Khổng Tử nói rằng người này "Sinh vào xuân chết vào thu, sao có thể thấy đông?", thực ra nam tử đó chính là một con châu chấu.
Nói hoàng đế khai quốc là châu chấu chuyển thế, chuyện này quả thực vô cùng chấn động, nhưng Cao Tông lại không hề nghi ngờ, Thiên Sư đó lại nói bản thân xem thiên tượng, thấy một ngôi sao bên cạnh sao hoàng đế, mặc dù chói mắt nhưng rất nhỏ, ngược lại có thể tôn lên sao hoàng đế, là hình ảnh của hoàng hậu trời sinh. Thiên Sư dự đoán nữ tử này khoảng mười sáu mười bảy tuổi, là nữ nhi hoặc muội muội của các thần tử quanh hoàng thượng, nếu lấy người này làm hậu, Cao Tông nhất định có thể thọ mệnh, còn có thể giúp triều Mẫn mãi trường tồn.
Cao Tông suy nghĩ một phen, đột nhiên nhớ đến một mưu sĩ tên Bùi Tắc lúc bản thân chưa xưng vương, khá có tài năng, nhưng Cao Tông không hề thích ông, vì thế sau khi xưng đế ông vẫn chỉ ở hàng Ngũ phẩm, an nhàn chức vụ trong phủ thái tử. Nhưng người này có một muội muội, tên là Bùi Đông Tịnh, tuổi khoảng mười bảy. Trong tên có Đông, tuổi tác lại phù hợp, còn là muội muội của thần tử trong thành Trường An...
Cao Tông lập tức triệu Bùi Tắc tới, hai người đàm luận một phen, Bùi Đông Tịnh cũng không biết ca ca của mình và hoàng thượng đã nói gì, tóm lại vài ngày sau, hoàng thượng liền hạ chỉ muốn lấy nàng làm hậu.
Cao Tông sáu mươi, thái tử đã bốn mươi hai, Bùi Đông Tịnh không biết tại sao đang yên ổn mà bản thân lại phải gả cho Cao Tông đáng tuổi ông mình, nhưng ý trời khó thoát, huống hồ sau này Bùi Đông Tịnh gặp Thiên Sư kia, vừa nhìn đã biết người này quen ca ca của mình, chỉ là qua lại khá bí mật, Bùi Đông Tịnh nhìn thấy vài lần. Lúc đó nàng đã hiểu ra cái gọi là thiên mệnh là ý gì.
Bùi Đông Tịnh cũng không có tình cảm đặc biệt gì với ca ca của mình, chỉ là cuối triều đại trước dân chúng lầm than, ca ca của nàng đi theo Cao Tông, nàng không bị bỏ lại, được đưa đi theo rồi cuối cùng định cư ở Trường An. Bùi Đông Tịnh cảm kích ca ca, mặc dù hắn thường rất bận, gần như không có liên hệ với nàng. Nàng không thể ngờ rằng, trong mắt ca ca, bản thân thì ra chỉ là một quân cờ.
Nhưng Bùi Đông Tịnh chưa từng muốn phản kháng, cũng không quá thất vọng, ngoan ngoãn gả vào hoàng gia, sau khi lễ thành, buổi đêm trở thành hoàng hậu, nàng có kinh nguyệt, hoàng thượng chỉ có thể quyết định hai ngày sau tới sủng hạnh nàng. Đêm đó còn không bước vào cửa điện Phượng Ngô, chỉ tuỳ tiện hỏi vài câu rồi xoay người đến chỗ sủng phi qua đêm.
Nhưng mới qua một ngày, khả hãn của Tháp Đạt đột nhiên dẫn trăm vạn tinh nhuệ toàn quốc đến dưới Nhạn Môn Quan, cả triều chấn kinh, nếu qua được Nhạn Môn Quan và hành lang Hà Tây, Tháp Đạt có thể tiến thẳng đến Trường An.
Mà lúc này binh sĩ Đại Mẫn đã kiệt sức do chiến đấu mấy năm, uy lực không bằng trước kia, Cao Tông do dự hồi lâu, cuối cùng sau đủ ý kiến khác nhau, quyết định ngự giá thân chinh.
Lần đi này không còn quay về.
Cùng không quay về còn có ca ca của nàng.
Bùi Đông Tịnh còn quá nhỏ, sau khi vào hậu cung còn chưa cảm nhận được chút cung đấu nào thì Cao Tông đã ngự giá thân chinh, một mình nàng ngồi trong điện Phượng Ngô, ngây ngốc từ sáng tới tối, thỉnh thoảng lại có phi tử tới tìm nàng gây chuyện, nhưng nàng cũng không ứng phó, chỉ ngốc nghếch nhìn người kia, hơn nữa tình hình chiến sự ở biên quan không được tốt lắm, vì thế dần dần những phi tử đó cũng không còn tâm trạng tới tìm nàng làm loạn nữa.
Ngày qua ngày, mùa đông năm đó, tin tức hoàng đế trúng tên tử vong truyền đến, người chết còn có ca ca của nàng, Bùi Tắc vì chắn tên cho tiểu cữu tử là thái tử lúc đó, tân đế sau này mà chết.
Thái tử lên ngôi, phái lão tướng Thường Minh Thanh và con trai thứ ba Tạ Hưng Thế xuất chinh, Tạ Hưng Thế mới mười sáu tuổi vốn chỉ có tác dụng cổ vũ lòng người, tuy nhiên Tạ Hưng Thế lại phát huy tài năng quân sự kinh người, dùng kế khiến địch rút lui.
Tân đế thấy chiến sự yên dần, thở phào nhẹ nhõm, đồng thời hết lời khen ngợi Tạ Hưng Thế, phong làm Hoài quốc công. Tạ Hưng Thế mới mười sáu vốn nên nhận lãnh địa bên ngoài, tuy nhiên hoàng đế đã cho hắn dựng một phủ đệ trong thành Trường An.
Cao Tông đã chết, Bùi Đông Tịnh vốn nên xuất gia làm ni cô, nhưng trước lúc chết Bùi Tắc đã nói, lãnh hoàng hậu của Cao Tông còn nhỏ, không cần như vậy. Thực ra không ai dám chắc chuyện này là thật hay giả, nhưng Bùi Tắc vốn là người trong phủ thái tử, còn chết do cứu tiểu cữu tử, vì thế tân đế liền tôn trọng quy tắc này, phong Bùi Đông Tịnh sắp mười tám tuổi lên làm thái hậu, chuyển đến điện Thanh Tịnh, cùng hoàng hậu quản lý hậu cung.
Lời thì nói vậy nhưng trước giờ Bùi Đông Tịnh không biết quản lý gì cả, nàng chưa từng trải qua chuyện cung đấu thăng trầm, chỉ nhìn mấy phi tần từng mắc lỗi bị kéo ra khỏi cung làm ni cô, còn có hai người đi canh lăng mộ. Bùi Đông Tịnh vừa cảm thấy kinh ngạc, vừa cảm kích ca ca của mình, trong lòng nàng mơ hồ có một cảm giác, biết rằng ca ca của mình nhất định có dã tâm gì đó, thậm chí còn hy vọng bản thân hoàn thành, tuy nhiên Bùi Đông Tịnh nghĩ, nàng đã được định sẽ khiến Bùi Tắc thất vọng.
Nàng không có dã tâm gì cả, cũng không có năng lực phi thường, bản thân Bùi Đông Tịnh biết rõ bản thân chỉ là một nữ tử rất bình thường, chỉ là trải nghiệm này quả thực có chút không bình thường.
Sau khi trở thành thái hậu, Bùi Đông Tịnh càng nhàn nhã, mỗi ngày ngồi trong điện Thanh Tịnh, điện Thanh Tịnh này giống hệt tên của nó, tĩnh lặng đến đáng sợ, ngoại trừ mấy cung nữ và thái giám im lặng không nói thì cũng chỉ có Lưu Ly nói chuyện với nàng. Bùi Đông Tịnh ngồi lên vị trí thái hậu còn trống, trên thực tế cũng không làm được quá nhiều chuyện.
Hiện giờ chỉ có ba vị phi tử là hoàng hậu, Tuệ quý phi và Ninh đức phi đã sinh hoàng tử, cũng chỉ bọn họ có tư cách đấu qua đấu lại, hiện giờ cũng không có phi tử nào được thiên vị, ân huệ vô cùng bình đẳng, các hậu phi nhàn rỗi đến vô vị vẫn thích đấu qua đấu lại, cứ đấu mãi, rồi cũng đấu đến trước mặt Bùi Đông Tịnh.
Bọn họ cũng không kỳ vọng Bùi Đông Tịnh có thể ra bất kỳ quyết định gì, dù sao nàng chỉ là một cái khuôn rỗng, là một thái hậu không có cả tự do, nhưng bất luận thế nào thì nàng vẫn là thái hậu. Trong hậu cung, hai chữ thái hậu còn quan trọng hơn hai chữ hoàng đế, cho dù hiện tại người giữ hai chữ này không đủ quan trọng, nhưng chỉ cần hai chữ này được nói ra, cũng đủ để bọn họ thẳng lưng.
Vào mùa đông năm thứ hai Bùi Đông Tịnh chuyển đến điện Thanh Tịnh, ngày sinh nhật mười chín tuổi, nàng thử đưa ra ý kiến, nói rằng bản thân nhàm chán nên muốn xem hí khúc, hoàng hậu vậy mà lập tức phân phó, còn mời đoàn hí khúc đến biểu diễn cho nàng xem.
Bùi Đông Tịnh cuối cùng ý thức được, bản thân cũng có chút giá trị lấy lòng, vì thế nàng cũng thoải mái hưởng thụ sự lấy lòng và nịnh nọt của các phi tần, nhưng bản thân không hề thiên vị ai.
Nàng thường làm người hoà giải, ngoài mặt giúp đỡ tất cả, nhưng thực tế không giúp đỡ ai cả. Cứ như vậy, nàng không đắc tội ai, tính ra cũng là một thái hậu tốt một lòng một dạ quản lý chuyện hậu cung giúp hoàng thượng.
Đây đại khái là một trong số rất ít tài năng của nàng: Có thể qua mắt tất cả mọi người, đương nhiên, có thể là vì những người đó cũng đang qua mắt nàng.
Dần dần, cuộc sống của Bùi Đông Tịnh ngày càng tự tại, nàng quen được người khác hầu hạ, cũng quen tập Thái Cực, thậm chí còn quen đứng ngoài cuộc xem các phi tần ta tranh ngươi đấu, nàng dần dần còn hiểu được cách thức trong đó, nhưng lại không muốn tham gia, càng sợ sau khi tham gia bản thân sẽ lực bất tòng tâm, vì thế chỉ luôn giả ngốc nói rằng, dĩ hoà vi quý, dĩ hoà vi quý.
Giả ngốc là chuyện đơn giản nhất, nhưng đôi lúc cũng là chuyện khó nhất, vẫn may Bùi Đông Tịnh trời sinh đã trông ngốc nghếch thành thật, vì thế không hề để lộ sơ hở.
Lúc này, hoàng hậu đang khóc lóc kể lể gì đó về Tuệ quý phi, Bùi Đông Tịnh chỉ nghe hai chữ Tuệ quý phi rồi bắt đầu nhìn chằm chằm cây trâm vàng của hoàng hậu phát ngốc, Tuệ quý phi à, mẫu thân của Tạ Hưng Thế, mẹ vinh nhờ con, vốn không được sủng ái gì, nhưng sau khi sinh Tạ Hưng Thế thì khác, đặc biệt là hắn còn hăng hái như vậy, sau mười sáu tuổi chiến công hiển hách, trong năm năm đã từ Hoài quốc công trở thành Hoài Vương và Bình Viễn đại tướng quân, vô cùng nổi bật, uy danh rất cao.
Gia tộc Lưu thị của Tuệ quý phi cũng không ngừng mở rộng thế lực, có thể sánh ngang với Chu thị sau lưng hoàng hậu, thêm vào đó quyền thế của thái tử không bằng Hoài Vương, hoàng hậu có lẽ vô cùng lo lắng, vì thế hai nhà đấu trên triều, đấu hậu cung, quả thực không có thời gian nghỉ ngơi.
Vì thế nghe đến tên Tuệ quý phi, Bùi Đông Tịnh liền nghĩ chắc chắn lại là chuyện lông gà vỏ tỏi gì đó, hoàng hậu lại đến mượn chuyện, chỉ là hoàng hậu cứ nói mãi nói mãi rồi khóc lóc quỳ xuống, nhất định là chuyện lớn cần bản thân ra mặt. Bùi Đông Tịnh không hề có hứng làm lá chắn của hoàng hậu, vì thế dự định qua loa vài câu.
Nhưng lần này hoàng hậu lại nói: "Thái hậu, lần này người không thể nói nàng ta vài câu là xong. Bất luận thế nào, cũng nên tính đến chuyện hôn sự của Hoài Vương rồi."
Hửm? Hôn sự của Hoài Vương?
Bùi Đông Tịnh nhíu mày, nói: "Hôn sự của Hoài Vương, Tuệ quý phi lo là được, hoàng hậu không cần nhọc lòng."
Hoàng hậu nói: "Lẽ nào vừa rồi thái hậu không nghe thiếp nói gì sao...? Nhi nữ Tả Xu Tĩnh của Tả thị lang xinh đẹp đoan trang, hiền lương thục đức, hơn nữa vẫn luôn ái mộ Hoài Vương, thần thiếp đã tìm người tính, bát tự của hai người cũng rất hợp. Nhưng khi thần thiếp nói chuyện này cho Tuệ quý phi, Tuệ quý phi lại lập tức từ chối, nói rằng Hoài Vương đã có ý trung nhân, nhưng không nói được người trong lòng Hoài Vương là ai. Năm nay Hoài Vương đã hai mươi mốt nhưng chưa từng có ý cưới thê nạp thiếp, khiến người khác rất lo lắng. Thần thiếp chỉ có lòng tốt, vậy mà Tuệ quý phi lại nghi ngờ thần thiếp, thần thiếp quả thực..."
Nói rồi, nàng ta lại rơi hai giọt lệ.
Bùi Đông Tịnh ngẫm nghĩ, quả thực, Hoài Vương đã hai mươi mốt rồi, tại sao chưa từng nghe nói Hoài Vương có thê thiếp?
Nàng nói: "Trước đây hoàng thượng đã từng nói chuyện với Hoài Vương chưa?"
Hoàng hậu nói: "Tất nhiên là rồi, hai năm trước hoàng thượng đã từng nhắc, nhưng Hoài Vương chỉ nói không quan tâm đến chuyện này, khi đó Hoài Vương xuống Nam đánh trận, hoàng thượng cũng không tính nữa. Bây giờ thiên hạ đã xem như thái bình, Hoài Vương cũng nên nghĩ đến chuyện này rồi..."
Bùi Đông Tịnh nhìn hoàng hậu với vẻ khó hiểu, thầm nghĩ liên quan gì đến ngươi?
Tuy nhiên nghĩ kỹ lại, Tả thị lang mà nàng ta vừa nhắc có lẽ chính là Lễ bộ Thị lang Tả Văn Đạo, người này khá được hoàng thượng xem trọng, ca ca Ôn Tử An của thê tử Ôn Xảo Giai cũng là tiến sĩ thái học, quan trọng nhất là, trưởng nữ Tả Xu Nhàn của ông ta hiện giờ chính là thái tử phi, là con dâu của hoàng hậu.
Hoàng hậu vội vàng muốn Hoài Vương cưới muội muội của Tả Xu Nhàn, lẽ nào muốn dùng quan hệ tỷ muội này để hạn chế Hoài Vương, tránh cho tương lai hạt giống không an phận là Hoài Vương phá đất chui ra?
Huống hồ Hoài Vương chưa từng cưới vợ, quả thực có chút kỳ lạ, nói không chừng là chuẩn bị cho chuyện gì đó sau này... Cái cớ có người trong lòng đúng là hơi miễn cưỡng, với thân phận hiện tại của Hoài Vương, thích ai mà không thể cưới được? Cũng không đến mức quá thấp kém hoặc là nam tử nhỉ...
Bùi Đông Tịnh ngẫm nghĩ, nói: "Hoàng hậu nói rất có lý. Có chân dung của Tả Xu Tĩnh đó không?"
Hoàng hậu gật đầu, sai người đi lấy, Bùi Đông Tịnh cầm lên xem, thấy bên trên còn viết hiện giờ Tả Xu Tĩnh mười sáu tuổi, đến mùa đông là mười bảy, nữ tử trong tranh khẽ cười, khá khiến người khác yêu thích, quan trọng nhất là, còn có vài phần tương tự Bùi Đông Tịnh, thậm chí sinh nhật của hai người còn cùng một ngày.
Bùi Đông Tịnh hơi ngẩn người, sau đó cười nói: "Còn trùng sinh nhật với bổn cung. Dung mạo cũng có vài phần giống."
Hoàng hậu nói: "Thần thiếp cũng cảm thấy hiếm lạ."
Bùi Đông Tịnh nhớ lại lúc gả cho Cao Tông bản thân cũng ở độ tuổi này, đột nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối, đời này của nàng e rằng cứ trôi qua như vậy, mặc dù mới hai mươi hai nhưng đã như tám mươi hai, nghĩ đến vừa rồi hoàng hậu nói Tả Xu Tĩnh thầm mến Hoài Vương lại cảm thấy rất thú vị, độ tuổi như vậy, nên thích vài nam tử anh tuấn uy vũ, hiện tại nhìn khắp thiên hạ, quả thực cũng chỉ có Hoài Vương là thích hợp nhất.
Có phần nhìn vào bản thân năm đó, trong lòng Bùi Đông Tịnh liền nảy sinh ý muốn thành toàn, nàng nói: "Bây giờ bổn cung sẽ gọi Tuệ quý phi đến nói chuyện, nếu được, bổn cung nhất định sẽ ban hôn. Hoàng hậu đừng khóc nữa, quay về nghỉ ngơi cho tốt đi, tâm ý của ngươi hiếm thấy, bổn cung cũng sẽ để Tuệ quý phi và Hoài Vương hiểu được."
Có lời của Bùi Đông Tịnh, trong lòng hoàng hậu vô cùng hài lòng, nở một nụ cười, đứng dậy hành lễ, sau đó được đỡ rời khỏi điện Thanh Tịnh.
Tác giả có lời muốn nói:
Viết truyện mới rồi à hú à hú -333-
Editor có lời muốn nói: