Đúng như Hoài Vương dự liệu, sau khi hạ triều, các quan viên lục tục tới Hoài vương phủ bái kiến, người này nối tiếp người kia. Phàm là những người đã có chút tuổi thì đều đưa cả thê tử và nhi nữ tới.
Nhi nữ còn nhỏ đương nhiên sẽ không đưa theo, người đưa nhi nữ tới thường đã có tuổi, nhi nữ cũng tầm tuổi Tả Xu Tĩnh.
Còn ý đồ, không cần nói cũng biết.
Ban đầu Tả Xu Tĩnh không nghĩ nhiều, vì thông thường nữ quyến không thể trực tiếp nói chuyện cùng Hoài Vương, chỉ có thể nói chuyện cùng Tả Xu Tĩnh. Tả Xu Tĩnh chỉ cần mỉm cười lễ độ với bọn họ, thỉnh thoảng khách sáo vài câu là được. Hầu hết năng lượng của nàng đều dùng vào việc đối chiếu vị phu nhân này với khuôn mặt của họ, nhưng sau khi thê tử và nhi nữ của Diêu thượng thư tới, nàng mới ý thức được tình hình hơi không ổn.
Diêu Tiên là Công bộ Thượng thư, bình thường hầu như không có qua lại gì với Hoài Vương, nhưng lần này lại tặng rất nhiều lễ, có điều Tả Xu Tĩnh biết ngày mai Hoài Vương sẽ trả lại hết những lễ vật đó đến phủ từng người, bằng không hoàng thượng biết sẽ cảm thấy Hoài Vương kiêu ngạo tự đại.
Thái tử bị phế, hoàng hậu tự vẫn, đây hoàn toàn không phải chuyện tốt. Mặc dù trong Hoài vương phủ người đến người đi, nhưng mọi người đều hiểu ngầm một điều: Dù là tặng lễ, là tới làm khách, nhưng cũng không hề náo nhiệt, như thể một bí mật công khai không công bố.
Năm nay Diêu Tiên hơn bốn mươi tuổi, khi lớn tuổi mới có một nhi nữ, những chuyện này là Chương Thuẫn ghi lại cho Bích Vân, bảo Bích Vân nói với Tả Xu Tĩnh. Phu nhân của Diêu Tiên cũng không tệ, vì thế nhi nữ Diêu Hâm của bọn họ cũng rất xinh xắn đáng yêu. Cơ thể này của Tả Xu Tĩnh lớn hơn Diêu Hâm một tuổi, nhưng trên thực tế nàng lớn hơn Diêu Hâm sáu tuổi, mà người khác khi gặp một tiểu cô nương xinh đẹp thì thường có chút hảo cảm.
Tính cách Diêu Hâm có vẻ rất điềm đạm. Sau khi Diêu phu nhân hành lễ với Tả Xu Tĩnh, nàng ta cũng ngoan ngoãn hành lễ: "Diêu Hâm tham kiến vương phi điện hạ."
Tả Xu Tĩnh mỉm cười cho hai người ngồi, sau đó cho hạ nhân dâng trà lên. Diêu phu nhân khen: "Trước đây chỉ biết vương phi điện hạ rất trẻ, không ngờ còn xinh đẹp như vậy, đúng là trời sinh một cặp với vương gia."
Tả Xu Tĩnh đã nghe rất nhiều lần loại câu khách sáo này, nàng chỉ mỉm cười không nói, nào ngờ Diêu phu nhân nói: "Nhưng vương phi điện hạ còn trẻ như vậy mà đã phải quản lý vương phủ rộng lớn, có lẽ vô cùng vất vả."
Tả Xu Tĩnh ngẩn ra, mỉm cười lắc đầu: "Vẫn ổn."
Diêu phu nhân nói: "Vậy sao? Ài. Phủ thượng thư của lão gia ta nhỏ hơn phủ đệ của vương gia nhiều, ta giúp quản lý còn thấy vất vả. Mặc dù nhiều năm như vậy đã quen, nhưng rồi cũng có cảm giác lực bất tòng tâm."
Tả Xu Tĩnh không hiểu tại sao bà ta lại nói chuyện này với mình, có chút mơ hồ: "Hả... Vậy sao. Diêu phu nhân vất vả rồi."
"Vất vả thì cũng không đến, vì về sau lão gia nạp thêm hai di nương, có bọn họ giúp, ta thấy dễ chịu hơn nhiều." Diêu phu nhân cười híp mắt nói.
Trong lòng Tả Xu Tĩnh lộp bộp một tiếng, lập tức hiểu ý của Diêu phu nhân. Nàng liếc Diêu Hâm một cái, thấy Diêu Hâm cúi đầu, sắc mặt đỏ ửng, liền biết bản thân đã đoán đúng. Diêu Hâm hiển nhiên cũng biết mẫu thân mình có ý gì nên mới ngại ngùng như vậy.
Tả Xu Tĩnh vẫn không lên tiếng, nhìn Diêu phu nhân. Diêu phu nhân thấy Tả Xu Tĩnh không nói gì thì lại tiếp: "Ví dụ hôm nay, ta là chính thê, đương nhiên phải ra ngoài cùng lão gia, vậy thì chuyện trong phủ có thể nhờ hai vị di nương làm giúp. Ngày thường nếu ta mệt, muốn hẹn mấy phu nhân khác đánh bài, thì di nương cũng có thể tạm thời thay thế ta, so với một mình ta thì đúng là tốt hơn nhiều."
Diêu phu nhân nói xong liền nhìn Tả Xu Tĩnh với vẻ mong chờ. Tả Xu Tĩnh cười nói: "Ý của Diêu phu nhân là...?"
"Đứa nhỏ A Hâm này được ta đích thân nuôi lớn từ nhỏ, công bằng mà nói, A Hâm quả thực là một đứa trẻ ngoan. Rộng lượng chu đáo, tính cách cũng không tranh không đấu, ai từng ở cùng A Hâm cũng khen nó hiểu chuyện." Diêu phu nhân tươi cười kéo tay Diêu Hâm, muốn nàng ta ngẩng đầu lên. Diêu Hâm chỉ đành đỏ mặt ngẩng đầu, vô cùng ngượng ngùng.
Diêu phu nhân lại nói: "A Hâm nhà ta ấy à, mặc dù không đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng thanh tú rạng ngời. Thế này là tốt nhất, nữ tử quá xinh đẹp không phải chuyện gì hay. Nếu vương phi điện hạ không để ý, ta cho rằng, A Hâm rất thích hợp..."
Tả Xu Tĩnh nhấp một ngụm trà, liếc Diêu phu nhân một cái: "Ta mạo phạm hỏi một câu, Diêu phu nhân, hai vị di nương mà ngươi vừa nói, có phải đều đã sinh con cho Diêu thượng thư? Hơn nữa, có lẽ đều là nam nhi."
Diêu phu nhân không ngờ Tả Xu Tĩnh lại đột nhiên hỏi vậy, hoàn toàn sững người. Tả Xu Tĩnh nhàn nhã nhìn bà ta, một lúc lâu sau Diêu phu nhân mới nói: "... Phải. Sao vương phi điện hạ biết..."
"Ta không biết, ta chỉ đoán." Tả Xu Tĩnh mỉm cười: "Nếu không phải hai vị di nương của Diêu thượng thư có nhi tử, mà Diêu phu nhân chỉ có nhi nữ, ta nghĩ, ngươi cũng sẽ không đưa nhi nữ của mình đến làm thiếp thất cho người khác."
Diêu phu nhân nhất thời không nói thành lời, còn Diêu Hâm lại cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ, nhìn có vẻ như sắp khóc. Tả Xu Tĩnh nhìn ra với da mặt mỏng của Diêu Hâm, nàng ta có lẽ cũng không tình nguyện để mẫu thân giới thiệu cho người khác như vậy, còn là đề cử với chính phi người khác để nàng ta tới phủ làm trắc phi.
Tả Xu Tĩnh cảm thấy Diêu Hâm hơi đáng thương, thở dài: "Như Diêu phu nhân ngươi nói, tính cách của Diêu cô nương có vẻ không tệ, cũng rất xinh đẹp. Tính cách như vậy, rất thích hợp làm đại phu nhân của người khác."
Diêu phu nhân mím môi, cố gắng kiềm chế vẻ gượng gạo: "Nhưng, vương phủ dù sao cũng không giống, gả vào vương phủ, sẽ là trắc phi..."
"Trắc phi cũng có một chữ 'trắc', chung quy vẫn là thiếp thất." Tả Xu Tĩnh cười: "Thực ra ta hiểu Diêu phu nhân có ý gì, chắc chắn ngươi nghĩ đến chuyện sau này. Nhưng nghe ta khuyên một câu, chuyện tương lai, ai có thể dám chắc? Huống hồ nữ tử gả đi là chuyện liên quan cả đời. Ngươi làm như vậy là đặt Diêu cô nương ở đâu? Nàng ta chưa chắc đã nguyện ý nghe theo sắp xếp của ngươi."
Diêu phu nhân nói: "A Hâm... A Hâm nguyện ý mà."
Tả Xu Tĩnh quả thực cạn lời. Nàng liếc nhìn Diêu Hâm: "Diêu cô nương?"
Diêu phu nhân nhìn chằm chằm Diêu Hâm, dường như hy vọng nàng ta ngẩng đầu phụ hoạ một tiếng, nhưng Diêu Hâm chỉ cúi đầu không muốn nói chuyện. Tả Xu Tĩnh cười nói: "Sau khi quay về, Diêu phu nhân cũng đừng trách Diêu cô nương, vì cho dù Diêu cô nương nói nguyện ý thì ta cũng sẽ không đồng ý. Diêu phu nhân cũng nói rồi, ta vẫn còn trẻ, ta không cảm thấy xử lý việc trong phủ mệt. Chuyện nạp thiếp, nếu vương gia không tự có ý, thì ta sẽ không đẩy chuyện này cho vương gia."
Diêu phu nhân không lên tiếng, Diêu Hâm dường như không chịu nổi nữa, vươn tay kéo tay áo Diêu phu nhân: "Nương..."
Diêu phu nhân liếc Diêu Hâm một cái, lắc đầu thở dài, bộ dạng hận rèn sắt không thành thép.
Tả Xu Tĩnh nói: "Hình như lại có người tới rồi, nếu Diêu phu nhân không còn chuyện thì có thể đi trước. Diêu cô nương là một cô nương tốt, sau này Diêu phu nhân nên thận trọng hơn trong những chuyện này."
Tả Xu Tĩnh mở lời đuổi khách, Diêu phu nhân chỉ đành đứng dậy hành lễ: "Hôm nay cảm ơn vương phi điện hạ chiêu đãi... Vừa rồi dường như ta đã nói vài lời khiến vương phi điện hạ không thích, vẫn mong vương phi điện hạ đừng quá để ý."
Tả Xu Tĩnh: "Ta sẽ coi như chưa nghe thấy chuyện này."
Diêu phu nhân: "Vậy... đa tạ vương phi điện hạ."
Diêu Hâm cũng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Đa tạ vương phi điện hạ."
Tả Xu Tĩnh lắc đầu, cho hạ nhân tiễn hai người đi. Châu Nhi vẫn luôn đứng sau lưng Tả Xu Tĩnh nhẫn nhịn, thấy bọn họ đi rồi mới không nhịn được nói: "Diêu phu nhân này đúng là kỳ lạ, tốt xấu gì cũng là người phủ thượng thư, vậy mà lại đưa nhi nữ tới, tới..."
"Ta cũng thấy kỳ lạ." Tả Xu Tĩnh buồn cười: "Nào có ai lại đưa nhi nữ của mình tới tìm chính thê người khác để nói chuyện này chứ? Ta nghĩ Diêu phu nhân nhất định đã giấu Diêu thượng thư, lén lút tới nói với ta chuyện này. Bà ta gấp gáp như vậy, có lẽ cũng hy vọng vị Diêu cô nương kia có thể gả vào vương phủ, giúp ổn định vị trí của mình thôi."
Châu Nhi bĩu môi nói: "Điện hạ đang rất hoà hợp với vương gia, vương gia không hề có ý nạp thiếp kìa. Đúng là chưa gặp chuyện này bao giờ."
Tả Xu Tĩnh lắc đầu, không nhiều lời, đến tận chiều tối mới ứng phó xong đám người tới thăm. Tả Xu Tĩnh ngồi thẳng lưng cả buổi chiều, eo nhức lưng đau. Sau khi quay về Uẩn Thuỵ Đường, nàng liền bảo Bích Vân xoa bóp đầu và cổ, kết quả không bao lâu sau Hoài Vương cũng quay về, bảo Bích Vân lui xuống trước, đích thân bóp vai cho Tả Xu Tĩnh.
"Vương gia còn biết cái này?" Tả Xu Tĩnh hơi kinh ngạc.
Hoài Vương: "Ừm, không biết xoa đầu lắm, nhưng biết bóp vai và lưng. Trước đây đánh trận, trên người có không ít vết bầm tím, xoa một hồi sẽ tan đi. Ta và Cao Nghĩa thường phải xoa bóp cho nhau, lâu dần cũng biết."
Tả Xu Tĩnh khẽ cười một tiếng: "Ồ... Vương gia cũng không dễ dàng."
Hoài Vương: "A Tĩnh càng không dễ dàng. Hôm nay mệt lắm đúng không?"
"Ta mệt, chàng còn mệt hơn..." Tả Xu Tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn: "Người chàng cần ứng phó còn nhiều hơn ta nhiều."
"Ta không phải lên tiếng, ngồi một chỗ là được." Hoài Vương tỏ vẻ đương nhiên: "Chẳng qua chỉ là ngồi cả buổi chiều, không hẳn quá mệt."
Tả Xu Tĩnh tức giận trừng hắn: "Cái gì? Ta còn phải nghiêm túc khách sáo đi khách sáo lại với vị phu nhân này, vị phu nhân kia, vị cô nương này, vị cô nương kia đó!"
"Nàng là vương phi, để bọn họ lấy lòng nàng là được." Hoài Vương nói.
"Vậy sao được." Tả Xu Tĩnh nghiêm túc nói: "Chàng là Hoài Vương, bề ngoài không thích nói cười, nhưng đây là lần đầu tiên ta gặp những nữ quyến đó, không thể để lại ấn tượng 'Hoài vương phi là người lạnh lùng' được. Cái gọi là nam chủ ngoại nữ chủ nội, chính là chàng đen mặt thì ta phải tươi cười."
Hoài Vương không nhịn được mà bật cười: "Ừm, A Tĩnh nói rất có lý."
Tả Xu Tĩnh ngẫm nghĩ, quyết định không nói chuyện Diêu phu nhân. Hôm nay trước khi rời đi, Diêu phu nhân đã có ý cầu xin nàng đừng kể chuyện này với người khác, nàng cũng đồng ý coi như chưa nghe thấy gì.
Hoài Vương nói: "Đúng rồi A Tĩnh... Hôm nay trong buổi triều sớm, phụ hoàng nói sẽ giao toàn bộ chính sự trước đó Đại hoàng tử xử lý cho ta."
Tả Xu Tĩnh không hề kinh ngạc, chỉ nói: "Ừm."
Nếu đã để Hoài Vương xử lý chính sự, vậy cũng có ý sau này Hoài Vương là thái tử rồi... Chuyện này vốn không có gì bất ngờ cả.
Có điều bây giờ hoàng hậu vừa chết, thái tử cũng vừa bị phế, ít nhất trong vòng ba tháng, Hoài Vương sẽ không được lập. Bây giờ đã là tháng tám, bốn tháng nữa là năm mới, vì thế chuyện lập thái tử sớm nhất cũng phải sang năm.
Có điều nói ra, hơn hai tháng nữa là đến sinh thần nàng rồi...
Tả Xu Tĩnh nhìn Hoài Vương một cái, vừa hay Hoài Vương cũng đang nhìn nàng. Hắn nói: "Sao thế?"
Tả Xu Tĩnh nghiêm túc nói nhảm: "Không có gì, chỉ cảm thấy vương gia ngày càng anh tuấn thôi."
Hoài Vương có vẻ rất hưởng thụ, nhếch khoé môi, cúi người, đặt lên trán nàng một nụ hôn: "Ừm, sau này ngày nào cũng bóp vai cho nàng."
Tả Xu Tĩnh: "..."
Hắn đang cảm thấy vì hắn bóp vai cho nàng nên nàng mới cảm động khen hắn anh tuấn sao...
Editor có lời muốn nói:
Bộ truyện này chỉ được đăng DUY NHẤT trên Wattpad @QW2412. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!