• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tả Xu Tĩnh: "Hắn nói với ngươi thế nào?"

Hoài Vương không cần thời gian hồi tưởng, lập tức nhắc lại câu nói không ngừng xoay vòng trong đầu: "Thái hậu không cho vi thần nói với người chuyện nàng ấy chính là thái hậu, là vì thái hậu không hề thích người. Hắn nói như vậy."

Tả Xu Tĩnh có chút ngượng ngùng, vì Ngu Bất Tô nói cũng không sai... Nhưng, hắn ta làm gì phải thêm vào chữ "không hề"?!

Nàng chỉ nói không thích, không nói không hề thích được không!

Thái hậu nương nương thẹn quá hoá giận, chỉ đành âm thầm trách móc Ngu Bất Tô để xả giận.

Nhắc xong, Hoài Vương không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm Tả Xu Tĩnh như thể hy vọng nàng nói. Tả Xu Tĩnh chỉ đành nói: "Lời hắn nói... cũng không sai, trước đây ta, vẫn luôn coi ngươi là hoàng tôn..."

"Ta biết." Hoài Vương gật đầu, đại loại là vì đã tiếp nhận được sự thật này nên phản ứng có vẻ không quá mãnh liệt: "Là tự ta đa tình thôi."

Thấy Hoài Vương rũ mắt, có vẻ rất đáng thương, Tả Xu Tĩnh đành nói: "Nhưng..."

"Nhưng cái gì?" Hoài Vương đột ngột ngước mắt nhìn nàng.

Tả Xu Tĩnh ngẫm nghĩ, đột nhiên vươn tay ra: "Ngọc bội của ta đâu?"

Sau khi Hoài Vương quay về, nàng cũng từng quan sát rồi phát hiện ra Hoài Vương không đeo ngọc bội kia nữa, vì trước đó đã tin chuyện Hoài Vương "thay lòng" nên Tả Xu Tĩnh cũng không nghĩ nhiều, chỉ thầm mắng Hoài Vương mấy câu trong lòng rồi thôi, nhưng bây giờ đương nhiên phải hỏi hắn vị trí của ngọc bội.

Hoài Vương ngẩn người, sau đó lấy miếng ngọc bội từ bên hông ra, nói: "Ở đây. Nhưng... tại sao nàng biết ngọc bội của nàng ở chỗ ta? Lẽ nào khi đó nàng thực sự để lại ngọc bội cho ta?"

"Ờ, không phải." Tả Xu Tĩnh không chút lưu tình đánh tan ảo tưởng của Hoài Vương: "Ngọc bội này năm đó ta vô ý làm mất, sau này còn tìm nó mấy lần, không tìm được nên đành bỏ cuộc. Lần trước trong sinh thần của Niên ca nhi, ngươi đã uống say, mặc dù lúc đó ngươi chưa biết ta là thái hậu nhưng đã nhận lầm người, coi ta là thái hậu rồi lảm nhảm rất nhiều chuyện, cũng chính lúc đó ta mới biết ngươi vẫn luôn thích ta, còn tưởng ta cũng thích ngươi. Ồ đúng rồi, ngươi còn nói ngọc bội này là chim trong lồng, u sầu rơi lệ gì đó... Vương gia à, ngươi cũng giàu trí tưởng tượng quá."

Hoài Vương vừa nghe vừa khẽ biến sắc, nghe đến câu cuối liền không nhịn được nói: "Ta còn hiểu sai cả hàm ý của thứ được khắc trên ngọc bội này?"

"Đúng vậy. Ngọc bội này là ta tự tay khắc, ban đầu ta từng học thủ nghệ này. Ngươi cũng biết ngọc bội là điềm lành, đương nhiên phải khắc rồng phượng gì đó, thế nên thứ ta khắc là phượng hoàng tắm lửa, chết rồi tái sinh." Tả Xu Tĩnh nói.

Hoài Vương cúi đầu nhìn miếng ngọc bội, dường như đang nghiêm túc cân nhắc mối liên hệ giữa hình ảnh trên đó và phượng hoàng tắm lửa, một lúc lâu sau mới nói: "Mặc dù không nhìn ra lắm, nhưng ngụ ý này rất giống với trải nghiệm của nàng. Nếu ban đầu đã là ta vô ý nhặt được, vậy bây giờ vật về chủ cũ, coi như là bùa bình an của nàng."

Hắn nói rồi muốn đưa ngọc bội cho Tả Xu Tĩnh, nhưng Tả Xu Tĩnh không nhận: "Nếu ngươi đã coi thứ này là tín vật định tình, vậy thì cứ giữ lấy đi, sao phải trả ta."

Hoài Vương cười khổ: "Nhưng đây không phải là tín vật định tình."

"Ừm, trước khác nay khác mà..." Tả Xu Tĩnh gãi mặt, nhìn về hướng khác.

Hoài Vương ngẩn ra, nói: "A Tĩnh, lời này của nàng có ý gì?"

Tả Xu Tĩnh khẽ đỏ mặt: "Cái gì mà có ý gì, còn có thể có ý gì... Không phải ngươi rất giàu trí tưởng tượng sao, tự mình nghĩ đi, lẽ nào còn muốn ta nói rõ ràng..."

Hoài Vương vươn tay nắm lấy tay Tả Xu Tĩnh: "Chính vì trước đây ta nghĩ quá nhiều, bây giờ mới không dám phạm phải cùng một sai lầm nữa."

Tả Xu Tĩnh rụt tay lại, nhưng cuối cùng vẫn không rút ra, chỉ khẽ nắm lấy tay Hoài Vương, nhưng vẫn không nhìn hắn, như thể vô ý nhìn về hướng khác. Nàng nói: "Khụ, lần này ngươi cứ to gan nghĩ đi, chắc chắn không sai, cũng không phải tự mình đa tình..."

Hoài Vương sững người, sau đó cứ như vậy kéo tay nàng vào trong lòng mình. Hắn không lên tiếng, nhưng rõ ràng có chút kích động, cũng chính vì có chút kích động nên hắn quên mất một chuyện rất quan trọng.

Chính là, mắt trái của Tả Xu Tĩnh vẫn đang sưng bầm...

Tả Xu Tĩnh bị hắn kéo ngã vào lòng, mắt trái quệt phải y phục hắn, phát ra một tiếng rên rỉ. Hoài Vương lập tức phản ứng lại, buông nàng ra, gần như lúng túng cầm bình sứ nhỏ ở một bên, lấy một ít thuốc màu xanh ngọc trong suốt bên trong ra, nói: "Đau lắm sao? Xin lỗi, ta nhất thời quên mất... Để ta bôi thuốc cho nàng."

Tả Xu Tĩnh ngoan ngoãn ngồi đó nhìn hắn bôi thuốc cho mình, vì quá cẩn thận nên động tác của Hoài Vương có vẻ rất ngốc nghếch vụng về. Khoé miệng Tả Xu Tĩnh khẽ cong lên, nói: "Vẫn ổn, không phải quá đau. Một quyền ban đầu của chàng mới đau."

Động tác của Hoài Vương khựng lại, sau đó thở dài: "Xin lỗi, lực tay của ta quả thực hơi mạnh."

"Không sao, người ra sa trường, lực tay không mạnh mới đáng sợ." Tả Xu Tĩnh thờ ơ chớp chớp mắt, cảm thấy sau khi bôi thuốc, mắt trái vốn hơi đau và nóng đã trở nên mát lạnh, rất dễ chịu.

Hoài Vương bôi thuốc cho nàng xong, nhìn nàng, nói: "Thế nên, bây giờ A Tĩnh cũng thích ta đúng không?"

Tả Xu Tĩnh không ngờ hắn lại quay về thảo luận chuyện này, ngẩn người không lên tiếng, nhưng sắc mặt đã ửng đỏ.

Hoài Vương nhìn nàng, ánh mắt dao động, cảm xúc như có như không. Tả Xu Tĩnh rất gượng gạo nói: "Ta cũng không biết..."

Hoài Vương nói: "Sao lại không biết?"

"Thực ra, ta cảm thấy chàng cũng không hiểu." Tả Xu Tĩnh ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói: "Ban đầu chàng không hề giao tiếp quá nhiều với ta, nhưng lại dễ dàng thích ta, vậy thì người chàng thích thực ra cũng không hẳn là ta. Trong tưởng tượng của chàng, ta nhất định là một nữ tử u sầu, bức bối không vui, khát vọng rời khỏi hoàng cung, đúng không?"

Hoài Vương nói: "Đúng. Nhưng bây giờ ta đã biết nàng không phải người như vậy."

"Bây giờ chàng biết là chuyện bây giờ, nhưng ban đầu người chàng thích là nữ tử hoàn toàn khác ta, là nữ tử do chàng tưởng tượng ra." Tả Xu Tĩnh nói: "Thực ra ta là người thế nào, chàng có muốn biết không?"

Hoài Vương gật đầu: "Ừm."

Tả Xu Tĩnh cười: "Ta rất hài lòng với cuộc sống trong cung, không có phân tranh gì cả, ngoại trừ thỉnh thoảng hoàng hậu và mẫu phi của chàng sẽ đến chỗ ta làm loạn, ngoại trừ thỉnh thoảng ta sẽ nghe kịch, thì những lúc khác, mặc dù nhàm chán nhưng quả thực rất nhàn rỗi. Hạ nhân đều cung kính với ta, khi đó ta cũng hoàn toàn tin tưởng Lưu Ly... mặc dù, cuối cùng không biết tại sao Lưu Ly lại phản bội ta. Ta không hiểu nổi, tại sao nàng ta lại bị hoàng hậu mua chuộc."

Nhắc đến Lưu Ly, Tả Xu Tĩnh không khỏi có chút cảm khái, nàng đã từng rất tin tưởng nữ nhân này, không gì không kể với nàng ta, gần như không coi nàng ta là hạ nhân. Hạ nhân ở điện Thanh Tịnh và những nơi khác thậm chí còn sợ Lưu Ly hơn nàng. Nhưng cuối cùng Lưu Ly lại phản bội nàng, giết nàng, bản thân cũng không thoát khỏi kết cục bi thảm.

Thấy Tả Xu Tĩnh như vậy, Hoài Vương ngẫm nghĩ, mở miệng: "Nàng biết là hoàng hậu sai khiến Lưu Ly?"

Tả Xu Tĩnh gật đầu: "Ừm! Có một chuyện lúc trước ta không dám nói với chàng, bây giờ có lẽ không vấn đề gì. Trước đây trong lúc vô ý, ta đã bắt gặp hoàng hậu cùng một nam tử bước vào một hoa phòng bỏ hoang trong ngự hoa viên. Khi đó chỉ có mình ta ở đó, Lưu Ly lo ta cảm lạnh nên quay về lấy y phục. Ta nhìn thấy một nam nhân vào trước, khi đó ta rất kinh ngạc, sau đó lại thấy một nữ tử bước vào, ta cũng không nhìn rõ dung mạo của nữ tử đó, chỉ nhìn thấy cây trâm phượng hoàng, về sau ta phát hiện cây trâm đó chỉ có hoàng hậu mới có. Vóc dáng của nữ tử đó quả thực cũng rất giống hoàng hậu. Ta biết được bí mật này nhưng lại không nói với ai, chỉ nhắc đến một nửa với Lưu Ly... Sau đó có lẽ Lưu Ly kể cho hoàng hậu, hoàng hậu biết khi ấy ta đã đến ngự hoa viên nên sợ ta biết được gì đó, dứt khoát bảo Lưu Ly giết ta."

Hoài Vương không ngờ nàng lại chết vì lý do này, nói: "Đó quả thực là hoàng hậu, người ở cùng hoàng hậu, có lẽ là thái phó thái tử Lê Thời Huy."

Tả Xu Tĩnh ngẩn ra: "Vậy sao..."

"Còn về Lưu Ly, có lẽ nàng ta là vì La Nghĩa." Hoài Vương có chút gượng gạo: "Ban đầu ta cho rằng nàng có gì đó với La Nghĩa nên đã sai người giám sát La Nghĩa, kết quả không nhìn thấy nàng, nhưng lại nhìn thấy Lưu Ly lén lút đến phủ La Nghĩa. Hơn nữa, thê tử đã mất của La Nghĩa là muội muội của Tưởng Khâm và Tưởng Nhuỵ, thế nên giữa La Nghĩa và hoàng hậu cũng có rất nhiều quan hệ."

Tả Xu Tĩnh mở to mắt: "Nhưng cuối cùng chỉ có Lưu Ly chết, La Nghĩa vẫn đang yên ổn. Hơn nữa, trước đây ta từng gặp Tần Diễm Diễm ở chùa Đại Bi, nàng ta nói La Nghĩa rất yêu nàng ta."

"Ừm. La Nghĩa có lẽ chỉ lợi dụng Lưu Ly thôi." Ngữ khí của Hoài Vương rất lạnh nhạt: "Con người La Nghĩa vô cùng tàn nhẫn, dùng tình cảm làm thủ đoạn lừa gạt Lưu Ly, nhưng Lưu Ly cũng ngốc nghếch, vì một nam nhân không đáng tin mà xuống tay với nàng... Ha."

Tả Xu Tĩnh không biết nên nói gì, chỉ khẽ thở dài.

Hoài Vương dịu dàng vỗ mu bàn tay nàng: "Không nói về bọn họ nữa, nàng nói tiếp về mình đi."

"Ừm." Tả Xu Tĩnh ngẫm nghĩ, tiếp tục: "Tóm lại, ta sống trong cung rất tốt, quả thực chưa từng muốn xuất cung. Ta chưa từng thích ai, cũng rất thành thật, trong mắt ta, chàng là một hoàng tôn rất có tiền đồ, bên cạnh ta cũng không có ai dùng thịt ba chỉ để kết luận về người khác như Thường tướng quân..."

Hoài Vương không nhịn được bật cười: "Ta nói cả chuyện này?"

"Đúng vậy, lúc chàng uống say quả thực không gì không nói, chuyện gì cũng nói." Tả Xu Tĩnh cong môi: "Chàng nên uống ít rượu thì hơn."

Hoài Vương gật đầu tán thành: "Ừm."

Tả Xu Tĩnh nói: "Sao rồi, có phải hoàn toàn khác với tưởng tượng của chàng không?"

"Phải." Hoài Vương thừa nhận: "Nhưng, sau này ta đã hiểu tính cách của nàng rồi, dù sao cũng đã dùng thân phận phu thê chung sống lâu như vậy. Đặc biệt là chuyện hôm nay, ta mới biết nàng quả thực... ừm, nữ nhi hào kiệt. Nói ra, sao nàng lại phải dùng máu bôi đầy mặt?"

Tả Xu Tĩnh lập tức hưng phấn, kể chuyện bản thân khéo léo giả ma thế nào, doạ thái hậu ngất ra sao. Khuôn mặt nàng tràn ngập vẻ đắc ý và kiêu ngạo, Hoài Vương vừa nghe vừa khẽ cười. Tả Xu Tĩnh vốn kể rất hăng say, kết quả bị hắn nhìn như vậy thì dần cảm thấy không tự nhiên nữa. Nàng dứt khoát nâng tay che mắt Hoài Vương lại, bất mãn nói: "Nghe chuyện thì nghe chuyện, đừng nhìn ta như vậy được không?! Rất kỳ..."

Hoài Vương kéo tay nàng xuống, vẻ mặt chính trực: "Ta chỉ nhìn nàng rất bình thường thôi. Lẽ nào lúc nghe nàng kể chuyện, nhìn vào mắt nàng cũng là không lễ độ?"

Tả Xu Tĩnh: "..."

Hoài Vương nhìn nàng nghẹn lời, không nhịn được khẽ cười một tiếng: "Thực ra ta phát hiện, nàng không những không phải nữ tử u buồn như trong tưởng tượng của ta trước kia, mà ngược lại còn rất hoạt bát lạc quan, cũng rất kiên cường, không giống ta nghĩ chút nào. Nhưng rất kỳ lạ, đại loại là vì ta là người rất cố chấp, nên dù ban đầu có hiểu lầm nhưng bây giờ thấy nàng như vậy, ta vẫn rất thích."

"Chàng..." Tả Xu Tĩnh không biết nên nói gì nữa: "Chàng mới như vậy, trước đây ta tưởng chàng là một bắp cải nhỏ bị thái tử, hoàng hậu, hoàng thượng kiêng kỵ chèn ép, xung quanh đều là heo muốn ủi chàng. Bây giờ ta mới phát hiện chàng vốn không phải bắp cải nhỏ gì cả, chàng chính là một con heo..."

Tả Xu Tĩnh kéo dài chữ "heo", vừa nói vừa vươn tay đẩy mũi Hoài Vương. Hoài Vương ngoan ngoãn để mặc nàng nghịch, nhìn rất buồn cười, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu: "Ừm, nếu nói vậy, trước đây trong lòng ta nàng là một bắp cải nhỏ, bây giờ phát hiện ra... là một bắp cải lớn."

Tả Xu Tĩnh nghi hoặc thu tay: "Bắp cải nhỏ và bắp cải lớn có gì khác biệt sao?"

Hoài Vương nghiêm túc gật đầu: "Nếu là bắp cải nhỏ, cho dù ta rất muốn ủi thì cũng không được, vì chỉ là bắp cải non. Còn bắp cải lớn... đã trưởng thành rồi, đến lúc ủi rồi."

Tả Xu Tĩnh suýt chút nữa bật cười, cảm thấy rất hoang đường, đây là suy luận gì vậy?!

Hơn nữa hắn còn thản nhiên thừa nhận bản thân là heo ủi bắp cải thật sao?! Người này thật là...

Tả Xu Tĩnh đỏ mặt nói: "Nhưng, ta cảm thấy, mặc dù bây giờ thân phận giữa chúng ta là phu thê, ta cũng không coi chàng là hoàng tôn nữa, nhưng... giữa chúng ta..."

Hoài Vương đột nhiên vươn tay nựng mặt nàng, nghiêm túc nói: "Nàng nói ta không hiểu thích là gì, không sai, ngoại trừ nàng, ta không thích bất kỳ người nào, cũng không biết thích của người khác thế nào. Nhưng ta rất rõ, chỉ có nàng mới là người ta muốn. Nếu nàng nói đây không phải là thích, không sao, vậy thì không phải là thích. Dù sao ta chỉ cần biết ta chỉ muốn nàng, còn nàng, cũng đã trở thành thê tử của ta. Về phần nàng, bây giờ nàng không phủ nhận thích ta, còn đỏ mặt khi nhìn vào mắt ta, ta đã rất mãn nguyện rồi."

Tả Xu Tĩnh không ngờ Hoài Vương sẽ nói như vậy, khuôn mặt vốn ửng hồng đã hoàn toàn đỏ bừng. Nàng lắp bắp nói: "Ai, ai đỏ mặt khi nhìn vào mắt chàng chứ, là vì quá nóng..."

Chưa nói dứt lời, Hoài Vương đã lợi dụng tư thế ôm mặt nàng để xích lại gần. Môi hắn nhẹ nhàng dán lên môi Tả Xu Tĩnh, Tả Xu Tĩnh nhất thời ngẩn ra, mở to mắt, bàn tay vô thức đặt lên vai Hoài Vương. Nàng muốn đẩy hắn ta, nhưng lại cảm thấy hình như không nhất thiết phải đẩy ra...

Nàng còn chưa kịp nghĩ kỹ thì thế tiến công của Hoài Vương đã dần dần gia tăng. Nàng không biết nên làm gì, mà trên thực tế hắn cũng rất vụng về, khẽ cạy mở cánh môi, thử đẩy lùi phòng tuyến của nàng.

Tả Xu Tĩnh bất tri bất giác nhắm mắt lại, hai tay vốn đặt lên vai hắn cũng vô thức đổi thành nắm y phục hắn, vốn định từ chối, nhưng dường như lại không muốn để hắn tách ra.

Sau đó Tả Xu Tĩnh cảm thấy đầu óc trống rỗng, xung quanh đều là hơi thở của Hoài Vương, Hoài Vương cũng chuyển từ giữ mặt nàng thành ôm eo nàng. Hai người kề sát vào nhau, tựa như mãi không tách rời.

Khi Tả Xu Tĩnh cảm thấy bản thân sắp không thở nổi nữa, Hoài Vương cuối cùng cũng chậm rãi buông nàng ra, ôm chặt nàng vào lòng. Lần này hắn rất cẩn thận, tránh mắt trái bị thương của Tả Xu Tĩnh.

Ôm như vậy được một lúc, Hoài Vương buông Tả Xu Tĩnh ra. Hai người từ từ kéo giãn khoảng cách, người nào cũng hơi đỏ mặt, chính xác mà nói, gò má Hoài Vương ửng đỏ, còn Tả Xu Tĩnh thì đỏ bừng mặt.

Hai người nhìn nhau, trong mắt đều có chút cảm xúc không thể nói rõ. Im lặng một hồi, Hoài Vương chậm rãi mở miệng: "A Tĩnh, đây, đây là lần đầu ta hôn người khác, nên có thể sẽ không tốt lắm. Sau này, sẽ dần tốt hơn."

"..." Bầu không khí vốn lãng mạn lập tức tan vỡ, Tả Xu Tĩnh dở khóc dở cười, nhưng lại cảm thấy Hoài Vương có chút vụng về như vậy rất đáng yêu. Nàng ngẫm nghĩ, nói: "Thực ra... đây không phải lần đầu tiên ta hôn người khác."

Hoài Vương lập tức biến sắc: "Là ai? Độc Cô Hận sao?! Ta không nên thả hắn về Tháp Đạt mà..."

"Không phải không phải." Tả Xu Tĩnh rất ngượng ngùng: "Ta không biết Tả Xu Tĩnh nguyên bản đã từng hôn Độc Cô Hận chưa, nhưng ta cảm thấy có lẽ là chưa. Một ngày trước khi ta gả cho chàng, hắn còn chạy tới khuê phòng của ta, nhưng lúc đó đến chạm hắn còn không chạm vào ta, có thể thấy Tả Xu Tĩnh và Độc Cô Hận rất giữ chừng mực."

"Vậy thì...?" Hoài Vương đằng đằng sát khí: "Lẽ nào là Ngu Bất Tô?!"

Tả Xu Tĩnh quả thực muốn trợn mắt: "Hoài Vương điện hạ của ta, chàng đừng nghĩ linh tinh nữa được không?! Là chàng, là chàng từng hôn ta! Chính cái hôm chàng uống say đó! Thế nên thực ra đây cũng không phải lần đầu tiên chàng hôn người khác!"

Hoài Vương tái mặt: "Cái gì?! Nhưng ta không có chút ấn tượng nào!"

"Tự trách chàng ấy." Tả Xu Tĩnh nói: "Ai bảo chàng uống say hôn linh tinh..."

Hoài Vương buồn bực cúi đầu, nhìn rất đáng thương. Tả Xu Tĩnh thấy hắn thất vọng như vậy đành nói: "Chàng rất chấp niệm với chuyện này sao? Vậy, hay là... chúng ta đến hoàng lăng một chuyến?"

Hoài Vương ngẩng đầu, vẻ mặt không hiểu: "Đến hoàng lăng làm gì?"

"Ờ, thi thể của bổn cung đã an nghỉ ở đó rồi. Nhưng cơ thể của bổn cung vẫn trong trắng, chưa từng hôn ai. Nếu chàng không để ý thì có thể đến hôn một cái..." Tả Xu Tĩnh nhịn cười.

Hoài Vương: "..."

Nhưng một lúc sau, Hoài Vương đột nhiên bật dậy: "Cái gì?! Nàng, nàng và tiên đế trước đây..."

"Làm sao?" Tả Xu Tĩnh rất nghi hoặc: "Ngày gả cho Cao Tông thì ta tới kỳ kinh, Cao Tông vốn cũng không thích ta nên rời đi luôn. Chưa tới mấy ngày sau đó Cao Tông đã đi đánh trận, thành thật mà nói, ta thực ra còn không rõ Cao Tông trông như thế nào."

Hoài Vương vô cùng kinh ngạc, mừng rỡ, kích động, hưng phấn nhìn Tả Xu Tĩnh.

Tả Xu Tĩnh: "..."

Sao nàng cảm thấy nếu bây giờ gắn thêm một cái đuôi heo cho Hoài Vương, cái đuôi heo đó sẽ xoay tít chứ?!

Khoé miệng Tả Xu Tĩnh giật giật, định chuẩn bị đi ngủ, nhưng nàng lười gọi Bích Vân vào nên tự đến ngồi trước gương, định chải đầu rồi đi nghỉ, nhưng vừa ngồi xuống bàn trang điểm, nàng đã bị doạ cho ngây người.

Trước đó nàng vốn tức giận, hơn nữa đều do Bích Vân và Châu Nhi hầu hạ nên không chú ý đến việc soi gương, nhưng bây giờ soi gương nàng mới phát hiện ra, mặt của mình... mặt của mình đúng là quá đáng sợ rồi!

Quanh mắt trái tím bầm, còn hơi sưng lên, được bôi ít thuốc xanh ngọc xung quanh, nhìn rất đáng sợ.

Vừa rồi Hoài Vương đối diện với khuôn mặt này mà còn hôn được?! Còn hôn nhập tâm như vậy?!

Tả Xu Tĩnh vẫn đang chấn động, mà Hoài Vương đã hoàn hồn sau cơn hưng phấn, sột sột soạt soạt xích lại. Tả Xu Tĩnh đẩy hắn: "Chàng... chàng quả nhiên là một con heo!!!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK