Sau khi tiếp chỉ, Hoài Vương liền cho hạ nhân bắt đầu sắp xếp đồ đạc.
Hoài Vương muốn rời kinh thành, vậy Lưu Gia Vận và Niên ca nhi ở lại đó cũng không thích hợp lắm... Mặc dù Hoài Vương và Tả Xu Tĩnh nói không vấn đề gì.
Bây giờ Tưởng Nhuỵ và Lê Văn đã đi, nếu Lưu Gia Vận và Niên ca nhi không đi thì trong vương phủ chỉ còn lại hai người... Lưu Gia Vận cân nhắc một hồi, dứt khoát quyết định về nhà mẹ trước, cho dù không hợp với người nhà lắm.
Có lẽ cân nhắc đến việc Tả Xu Tĩnh muốn biết thân thế của mình càng sớm càng tốt, ngày hôm sau Hoài Vương liền đưa Tả Xu Tĩnh lên xe ngựa, tiến về Càn Châu. Tả Xu Tĩnh vẫn đưa theo Bích Vân và Châu Nhi, còn Hoài Vương đưa theo Thạch Hãn và Trịnh Phi, Chương Thuẫn được giữ ở phủ xử lý sự vụ.
Đi đường chính từ kinh thành đến Càn Châu, dù nhanh cũng phải hơn mười ngày. Vì sợ Tả Xu Tĩnh không thoải mái nên Hoài Vương cũng không sắp xếp lộ trình quá gấp.
Tả Xu Tĩnh tựa vào xe nhìn Hoài Vương, nói: "Thực ra, nếu tâm tình tốt một chút, cũng có thể xem như chúng ta ra ngoài du ngoạn một chuyến."
Hoài Vương tán thành: "Ừm. Có điều nàng cũng nói rồi, nếu tâm tình tốt một chút. Ta thấy biểu cảm của nàng bây giờ không giống đang ra ngoài chơi."
Tả Xu Tĩnh khẽ cười.
Hoài Vương nói: "Nói ra, ta chưa từng đến Càn Châu, phong tục tập quán Càn Châu thế nào?"
"Không có gì đặc biệt." Suy nghĩ một lúc, Tả Xu Tĩnh nói: "Nổi tiếng nhất huyện Tương có lẽ là kẹo hồ lô, vì hoa quả ở huyện Tương rất thơm, nhưng cũng rất chua, bọc trong nước đường đậm vị, cắn một miếng sẽ rất ngon. Ban đầu nếu không phải ca ca đưa ta rời khỏi huyện Tương và Càn Châu, có lẽ sau này ta không phải học điêu khắc mà là học làm kẹo hồ lô rồi."
Hoài Vương nói: "Ồ? Vậy vẫn may nàng không đi, nếu khắc hỏng thì không sao, nhưng làm đồ ăn cho khách mà khách có vấn đề thì không ổn."
Tả Xu Tĩnh trừng hắn một cái: "Còn nữa, giọng Càn Châu rất khó hiểu, nếu bọn họ nói nhanh thì chàng sẽ không thể hiểu bọn họ nói gì. Ta lớn lên ở Càn Châu từ nhỏ, thế nên mới biết. Có điều ca ca ta ba tuổi mới đến Càn Châu nên vẫn nói giọng kinh thành, ta đi theo huynh ấy nên khẩu âm Càn Châu cũng không quá nặng."
Hoài Vương hứng thú nói: "Vậy nàng biết nói giọng Càn Châu sao?"
Tả Xu Tĩnh gật đầu: "Biết một chút..."
Nàng nói một câu, Hoài Vương quả nhiên không hiểu chút gì. Tả Xu Tĩnh khẽ cười: "Ta đang khen chàng là một nam tử tuấn tú."
Hoài Vương "ồ" một tiếng, lặp lại cách phát âm đó. Tả Xu Tĩnh nén cười nhìn hắn, Hoài Vương nói: "Không đúng, chắc chắn không phải như nàng nói."
Lúc này Tả Xu Tĩnh mới không nhịn được cười thành tiếng: "Vốn muốn giấu chàng, nhưng sợ chàng đến Càn Châu nói bừa... Từ này có nghĩa là heo rừng dưới quê... Ấy ấy, chàng đừng cù ta, đang trên xe ngựa đó... Í!!!"
Có sự đồng hành của Hoài Vương, đi đường cũng không quá khó khăn. Ngày thứ mười bốn, bọn họ cuối cùng cũng đến Càn Châu, nhưng không thể đến huyện Tương ngay mà phải gặp tiết độ sứ của đạo gần Càn Châu trước, để Hoài Vương xử lý chuyện vỡ đê Hoàng Hà một chút.
Việc các quan viên kiếm lời từ tiền cứu trợ thiên tai khi vỡ đê sông Hoàng Hà thực ra không phải bí mật, nhưng chuyện này có ảnh hưởng rất lớn đến dân cư hai bên bờ sông. Nếu không có cứu trợ từ triều đình sau khi vỡ đê, sản nghiệp bị phá, không có lương thực, không có nơi ở, vài nạn dân sẽ bị nhốt trong thôn mà chết, một số khác sẽ chạy đến vùng khác. Như vậy sẽ dẫn đến việc nạn dân nhiều mà những nơi họ đến cũng không có đủ lương thực và chỗ ở cho họ, đồng thời lũ lụt dễ khiến dịch bệnh lan rộng, nạn dân chạy đến nơi khác, mang theo dịch bệnh, cứ luẩn quẩn như vậy sẽ rất dễ xuất hiện kẻ dấy binh tạo phản.
Vì nguyên nhân đó, Hoài Vương quyết định điều tra kỹ chuyện này, hoàng thượng cũng rất để ý nên mới đồng ý thỉnh cầu của Hoài Vương.
Mỗi khi xảy ra lũ lụt, các quan địa phương đều sẽ báo lên triều đình, sau đó hoàng thượng và ba tỉnh sáu bộ thảo luận, dựa vào mức độ nghiêm trọng để phát tiền hoặc vật tư cứu trợ, tiếp đó lần lượt chuyển giao. Hai then chốt trong số đó, một là tỉnh Trung Thư được hoàng thượng đích thân kiểm tra, sau đó là tiết độ sứ của đạo. Hắn sẽ được hưởng một phần rất lớn, sau đó mới đến mấy châu trưởng và huyện lệnh bên dưới.
Càn Châu thuộc đạo Quan Nội, tiết độ sứ của đạo tên Hoắc Đỉnh. Bọn họ hội họp trong phủ của châu trưởng Càn Châu, Khương Ngọ. Năm nay Hoắc Đỉnh đã sáu mươi ba, bụng phệ, còn Khương Ngọ trẻ hơn khoảng mười tuổi, dáng người gầy gò. Sau khi biết Hoài Vương đích thân tới, hai người đều rất căng thẳng.
"Vương gia, thực ra chúng ta cũng hiểu ý của triều đình, nhưng không hề có chuyện tham ô tiền cứu trợ gì đó." Sau khi hành lễ, Hoắc Đỉnh thấy Hoài Vương không định mở lời trước thì chỉ đành chủ động nhắc đến chuyện này: "Cái gọi là quan phụ mẫu, người làm quan địa phương như chúng ta đối đãi với bách tính địa phương như người thân, sao có thể ăn bớt tiền?"
Hoài Vương liếc ông ta một cái, buồn cười nói: "Hoắc đại nhân không cần căng thẳng, bổn vương nói các ngươi tham ô hối lộ lúc nào?"
Hoắc Đỉnh và Khương Ngọ liếc nhìn nhau, có chút do dự. Hoắc Đỉnh ngẫm nghĩ rồi nói: "Nhưng, trước khi Hoài Vương điện hạ tới, người tới báo tin không phải nói muốn... 'điều tra kỹ chuyện tham ô tài sản của quan viên đạo Quan Nội'... sao?"
Hoài Vương nói: "Đúng vậy. Nhưng sao hai vị đại nhân không nghĩ thử, đạo Quan Nội có hơn mười châu mà bổn vương lại chỉ tới đây?"
Vì A Tĩnh muốn tới đây... Hoài Vương lơ đãng tự trả lời.
Khương Ngọ căng thẳng: "Vi thần... vi thần..."
Hoài Vương chỉ đành nói: "Vì ta cho rằng Khương đại nhân và Hoắc đại nhân đều khá trong sạch, vì thế mới tới đây nghỉ ngơi trước, sau đó lấy nơi này làm trung tâm điều tra xung quanh."
Khương Ngọ thở phào nhẹ nhõm: "Vương gia anh minh, vương gia anh minh!"
Hắn ta có vẻ như sắp dập đầu với Hoài Vương rồi.
Trong lòng Hoài Vương thầm mắng tên ngốc, sau đó lại nhìn Hoắc Đỉnh: "Ta cho Hoắc đại nhân tới cũng vì nguyên nhân này. Ta tin tiền sẽ không thiếu trong tay Hoắc đại nhân, nhiều nhất chỉ thỉnh thoảng phán đoán sai hoặc phân chia không cân bằng thôi."
Hoắc Đỉnh vội nói: "Phải phải phải, vì vi thần cũng chỉ dựa theo thông báo của người bên dưới để phán đoán mức độ nghiêm trọng ở từng nơi, có người nói rất nghiêm trọng, vậy thì vi thần buộc phải phát thêm chút tiền qua đó..."
Hoài Vương gật đầu: "Chính vì vậy nên ta mới tới Càn Châu, bằng không ta đã cho người thông báo muốn điều tra kỹ chuyện này rồi, còn mang theo vài người như vậy... Nếu gặp phải người to gan, vì chột dạ mà lén mưu hại bổn vương, vậy phải thế nào mới được."
Hoắc Đỉnh cứng đờ, tươi cười gật đầu nói phải, sau đó lén trừng Khương Ngọ một cái. Khương Ngọ lập tức chột dạ cúi đầu, sau đó giả bộ nói bản thân muốn đi nhà xí rồi xông ra ngoài, lúc quay về liền đánh mắt ra hiệu với Hoắc Đỉnh. Hoắc Đỉnh yên tâm thở phào, tiếp tục kể về tình hình mười bảy châu đạo Quan Nội với Hoài Vương.
Thực ra Hoài Vương đã sớm điều tra về từng vị châu trưởng ở đây, cũng đại khái biết được chút tình hình, nhưng còn chân thật và chi tiết hơn mấy lời nửa giả nửa thật của Hoắc Đỉnh nhiều. Có điều hắn vẫn phải nghe, bày ra bộ dạng không hiểu, đợi Hoắc Đỉnh lảm nhảm xong, Hoài Vương mới ngẩng đầu nói: "Xem ra, muốn xử lý chuyện này quả thực khá phiền phức."
Hoắc Đỉnh cho rằng Hoài Vương đã thấy phức tạp nên lập tức gật đầu phụ hoạ: "Đúng vậy đúng vậy, trước đây triều đình cũng đã phái quan sát sứ tới, ài, cũng không điều tra được gì!"
Trong lòng Hoài Vương cười lạnh, chỉ e mấy kẻ đó đã lấy đủ tiền nên đi rồi.
Hoắc Đỉnh thấy Hoài Vương không nói gì thì thử thăm dò: "Vậy... vương gia định làm thế nào? Ngài đích thân đi điều tra, hay để hạ nhân phái người đi điều tra?"
Hoài Vương không đáp, chỉ nói: "Đúng rồi, có phải kẹo hồ lô ở huyện Tương Càn Châu rất nổi tiếng không?"
Hoắc Đỉnh ngẩn ra: "Hả?"
Nhưng lúc này châu trưởng Càn Châu Khương Ngọ cuối cùng cũng phát hiện ra ý nghĩa tồn tại của bản thân, hắn ta vội nói: "Phải phải, kẹo hồ lô ở huyện Tương nổi danh gần xa, vương gia cũng muốn ăn sao? Vậy, bây giờ ta sẽ sai người đến huyện Tương mua về!"
"Không cần." Hoài Vương đứng dậy, chỉnh lại y phục: "Không phải bổn vương muốn ăn, là vương phi của bổn vương muốn ăn."
Hoắc Đỉnh kinh ngạc: "Vương phi điện hạ?"
"Năm xưa vương phi từng tới huyện Tương, từng ăn kẹo hồ lô ở đó nên nhớ mãi không quên. Lần này... bổn vương muốn đến đó một chuyến." Hoài Vương cười.
Câu này của hắn rất mơ hồ, nhưng lại dễ khiến người khác cảm thấy là vì Tả Xu Tĩnh muốn ăn kẹo hồ lô nên hắn mới mượn danh nghĩa điều tra chuyện vỡ đê Hoàng Hà để đến Càn Châu một chuyến!
Trong lòng Hoắc Đỉnh rất kinh ngạc, nhưng ngoài mặt vẫn nói: "Ai da, vậy Khương đại nhân còn không mau sai người đến huyện Tương?"
Hoài Vương cười nói: "Không sao, ngày mai bổn vương sẽ đưa nàng ấy đến huyện Tương. Vốn dĩ, bổn vương cũng thấy sai người đến huyện Tương mua về là được, nhưng vương phi nhất quyết muốn đích thân đến đó, bổn vương chỉ đành đưa nàng ấy đi... Dù sao cũng không quá xa, đi đi về về hình như cũng chỉ năm ngày?"
Câu cuối của hắn có ý nghi vấn, Khương Ngọ vội gật đầu: "Bẩm vương gia, đúng vậy, từ huyện Càn chúng ta đến huyện Tương chỉ mất nhiều nhất sáu ngày, chỉ xem vương gia định ở huyện Tương mấy ngày thôi."
"Chuyện này... xem vương phi vậy." Hoài Vương mơ hồ nói: "Ngày mai bổn vương sẽ xuất phát, Hoắc đại nhân chuẩn bị cho chúng ta vài phu xe thuộc đường và vài xe ngựa mới là được. Xe ngựa và phu xe của chúng ta đi đường đã mệt, hơn nữa không thuộc đường ở nơi này."
Hoắc Đỉnh và Khương Ngọ đương nhiên đồng ý, sau đó Hoài Vương xoay người rời đi. Hoắc Đỉnh lập tức đánh Khương Ngọ vài cái, nói: "Vẫn may vẫn may, ta đã nói Hoài Vương là một võ phu, có thể lừa được, ngươi cứ muốn cho người bao vây phủ đệ, còn muốn vây đánh Hoài Vương... Chưa nói đến việc xác suất thành công có cao không, cho dù thành công thì ngươi cho rằng giấu được hoàng thượng sao!? Bây giờ thái tử đã bị phế, chỉ có Hoài Vương là lựa chọn tốt nhất cho vị trí thái tử. Nếu Hoài Vương chết ở Càn Châu, hai chúng ta đều xong đời!"
Khương Ngọ nói: "Ta đâu biết hắn dễ dàng bỏ qua như vậy! Không phải nói Hoài Vương rất đáng sợ sao! Kết quả lại là người đưa nữ nhân đi ăn kẹo hồ lô... Cái thứ gì thế! Hại ta nửa tháng ngủ không ngon giấc!"
Hoắc Đỉnh tức giận: "Ngươi thì hay rồi! Nhặt lại được một mạng còn lải nhải cái gì? Có điều chuyện này cũng không thể coi thường, mấy phu xe ngươi chọn phải linh hoạt một chút, đừng để xảy ra sơ suất..."
Khương Ngọ nói: "Biết rồi biết rồi, không phải chỉ đến huyện Tương ăn kẹo hồ lô thôi sao, có thể có sơ suất gì?"
Hoắc Đỉnh xoa xoa bụng mình, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không thể nói ra...
Editor có lời muốn nói:
Bộ truyện này chỉ được đăng DUY NHẤT trên Wattpad @QW2412. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!