Đại Huyền Quốc, kinh đô Huyền Kinh, phủ Thái sư.
Lý Phàm vừa nâng ly rượu, vừa nhìn văn võ bá quan đến chúc thọ ngoài sảnh đường, dù năm nay đã bảy ngoài 70, hắn vẫn không nhịn được thầm đắc ý.
Phải biết, trong phủ Thái sư hôm nay, chín phần văn võ bá quan đều đến! Đây là thanh thế bực nào!
Lại nói đến Lý Phàm hắn, lúc mới vừa chuyển thế đến nơi đây, vẫn chỉ là một tên thư sinh nghèo kiết.
Hơn 50 năm, hắn từ hai bàn tay trắng đã trở thành Thái sư người người kính phục, tay nắm thiên hạ, nội câu chuyện này cũng đủ để viết nên trang sử dài.
Đời người như vậy, còn cầu chi nữa!
Lý Phàm vuốt ve râu mép, uống cạn chén rượu trong tay.
"Mừng thọ Thái sư!"
Một toán quan viên tại chỗ đồng thanh chúc mừng.
Lý Phàm ngày càng đắc ý.
Đúng lúc này, từ bên ngoài bỗng nhiên truyền đến từng đợt tiếng hô.
"Mau nhìn kìa! Đó là cái gì?"
"Trời giáng hoả lưu, đây là điềm lành, điềm lành a! Nhanh đi báo Thái sư!"
"Sao giống như đang bay tới phủ Thái sư chúng ta vậy?"
...
Nghe bên ngoài ồn ào, Lý Phàm hơi cau mày.
Hành lang vốn náo nhiệt bỗng nhiên an tĩnh lại.
Lý Phàm đứng dậy, đi ra ngoài đầu Tiên.
Nhưng mà, chưa kịp quát bảo hạ nhân, tỏ ra bất mãn, hắn đã bị cảnh tượng trên bầu trời hấp dẫn.
Từ xa xa, hai đạo ánh sáng bạc, một trước một sau, như là sao chổi, đang bay nhanh về hướng này.
"Đây là..." Lý Phàm ngây ngẩn cả người.
Trong nháy mắt, hai đạo ánh sáng ấy đã đi tới trên kinh thành Đại Huyền rồi đột ngột dừng lại.
Ngay lúc ấy, một giọng nói như sấm sét từ trên trời giáng xuống, nổ vang bên tai của mọi người.
"Đạo Huyền Tử! Ngươi chớ khinh người quá đáng!"
...
Mọi người ở đây không khỏi kinh hãi, thậm chí có người miệng hô "Tiên sư" rồi quỳ mọp xuống đất.
Về phần Lý Phàm, đột nhiên có một từ ngữ từ sâu trong ký ức của hắn bất chợt hiện ra.
"Người... tu tiên giả!" Lý Phàm giật mình, tự lẩm bẩm, "Điều này sao có thể..."
Hai tu tiên giả trên trời hiển nhiên chẳng quan tâm gì suy nghĩ của đám phàm nhân.
Chỉ thấy giọng nói khác vang lên: "Khấu Hồng! Ngươi tưởng là chạy tới Tiên Tuyệt chi địa thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi chắc? Mau giao công pháp ngày đó ngươi chiếm được ra đây, bằng không thì ta với ngươi không chết không thôi!"
"Nực cười, cũng vì thiếu khuyết pháp môn Kết Đan mà ta đã kẹt tại Trúc Cơ gần trăm năm, mắt thấy đại nạn buông xuống, sẽ hoá thành xương khô. Nay ta đã lấy được công pháp Kết Đan thì sao có thể giao cho người khác!" Khấu Hống hừ lạnh một tiếng, giọng đầy khinh rẻ.
"Quả vậy!" Đạo Huyền Tử thở dài, "Đại đạo Kim Đan, có ta thì không có người. Trên thế gian này tuy pháp môn Kết Đan có nhiều, thế nhưng tu sĩ khốn đốn tại Trúc Cơ kỳ cũng nhiều vô kể!"
Đạo Huyền Tử bỗng nhiên đổi giọng hung ác: "Nếu đã biết như thế, hôm nay pháp môn trường sinh đang ở trước mặt, sao ta lại có thể bỏ qua cho ngươi, sao ta lại không thể khinh người quá đáng?"
Khấu Hồng cười to: "Chẳng qua cảm khái một hồi mà thôi! Ngươi ta làm huynh đệ trăm năm, nay lại vì một quyển công pháp mà rút đao tương tàn!"
Đạo Huyền Tử chỉ cười nhạt không đáp.
Khấu Hồng lại nói: "Ta biết mình không phải đối thủ của ngươi, hôm nay khó thoát kiếp này. Thế nhưng, nơi này lại có nhiều người như vậy, không biết ngươi làm sao để cản được Tiên Phàm chướng nồng nặc nhường này?"
Đạo Huyền Tử chợt biến sắc: "Khấu Hồng! Ngươi định làm gì?"
Khấu Hồng cười trong điên cuồng: "Chỉ là cầu một hi vọng sống mà thôi!"
Nghe hai vị Tiên nhân trên trời nói chuyện, Lý Phàm nhận thấy không ổn. Nhưng còn chưa kịp phản ứng, hắn bỗng thấy trên không trung kinh đô Đại Huyền có một đạo hoả diễm đỏ rực hiện lên rồi phát nổ.
"Rầm rầm rầm rầm!"
Tiếng nổ thật to vang vọng không ngừng bên tai Lý Phàm, trước mắt hắn hoàn toàn là một mảng đỏ ngầu, trong chốc lát, hắn đã hôn mê bất tỉnh.
...
Không biết qua bao lâu, Lý Phàm mới tỉnh lại.
Mới đầu, hắn có phần mờ mịt. Qua hồi lâu, hắn mới nhớ tới chuyện đã xảy ra.
Lý Phàm ho khan một chặp, nhổ ra mấy ngụm máu tươi, run rẩy bò dậy rồi nhìn xung quanh.
Trời vẫn là ban đêm, nhưng phủ Thái sư xa hoa ngày nào nay đã thành một mảng phế tích.
Không chỉ vậy, không khí xung quanh đầy còn đầy mùi thi thể cháy khét thật khó ngửi.
Chỉ trong phút chốc, văn võ bá quan cả triều, tất cả đều chết không toàn thây, hồn về Tây Thiên.
Ngoại trừ Lý Phàm ra, thê thiếp của hắn cùng năm đứa con trai chẳng ai may mắn thoát khỏi.
Trên khuôn mặt già nua của Lý Phàm không có chút biểu cảm, chỉ có điều, ánh mắt của hắn dại ra.
Đứng tại chỗ một hồi lâu, cuối cùng, hắn cũng kéo lê thân thể hư nhược đi ra phủ Thái sư.
Kinh thành Đại Huyền Quốc chỉ phút trước vẫn còn phồn hoa náo nhiệt mà nay lại y hệt địa ngục tu la. Lọt vào tầm mắt, đâu đâu cũng là thi thể tàn phá và kiến trúc sụp đổ.
Tính ra, sau kiếp nạn này, số người có thể sống sót đúng là trăm không còn một.
Còn kẻ gây ra tất cả mọi chuyện chính là 2 vị "Tiên sư" từ trên trời giáng xuống, hai vị tu tiên giả!
Lý Phàm không còn sức lực, tuỳ tiện ngồi bên dưới một góc tường đã huỷ.
Thính lực của hắn sau tiếng nổ ban nãy cũng đã hư nhưng dường như cũng chẳng quan trọng lắm.
Giờ khắc này, hắn đột nhiên lại muốn cười.
Tại sao thế giới này lại có tu tiên giả chứ?
Ngay từ lúc mới lên làm quan, hắn đã vận dụng hết thảy quyền lực trong tay để tìm kiếm dấu vết của tu tiên giả.
Đến khi trở thành Đế sư, dưới một người trên vạn người, hắn cũng đã lật tung cả thiên hạ!
Từ biển băng phương Bắc, biển cả phương Nam cho đến Vực Sâu phương Đông, dãy núi cực Tây.
Toàn bộ Đại Huyền, hoàn toàn không có vết tích Tiên nhân!
Nhưng hôm nay tuổi đã xế chiều, khi hắn hoàn toàn hết hi vọng, lại có hai tu tiên giả từ trên trời giáng xuống, đến trước mặt hắn, chẳng nói chẳng rằng, phá huỷ mọi thứ tan tành.
Đây là Tiên sao?
Vậy thì Tiên đến từ nơi nào?
Trong lòng hắn đầy phẫn nộ, không cam tâm, cuối cùng hoá thành mờ mịt.
Thiên ý trêu ngươi!
Đồng thời, Lý Phàm cũng cảm thấy vô cùng may mắn.
May mắn là trước khi chết, hắn cuối cùng đã biết được Tiên nhân có tồn tại!
Bằng không thì kiếp sau, hắn chẳng phải sẽ phí hoài tiếp quãng thời gian 50 năm nữa?
Đúng vậy! Lý Phàm hắn là một phàm nhân tục, lại có thể từ một thư sinh nghèo kiết leo lên tới Thiên hạ Đế sư, há lại không có thứ để dựa vào?
Đây cũng là thứ giúp hắn sống sót sau tai kiếp Tiên nhân.
"Hoàn Chân!"
Lý Phàm lẩm nhẩm trong lòng, chợt cảnh sắc xung quanh dần phai nhạt. Dường như có một màn nước dầy che lại cảnh quan, khiến mọi thứ trông như huyễn cảnh.
"Thật cũng giả mà giả cũng thật"
Bỗng có bảy chữ thật to dần sáng lên trong đêm, sau đó ánh sáng lan ra, hoá thành một màn sáng.
"Nạp năng lượng hoàn tất."
"Hư hoá thực tại, trở về Lưu Điểm. [Có/Không]”
Hai hàng chữ nhỏ lần lượt hiện ra.
Cùng lúc đó, từng cảnh tượng lần lượt hiện lên xung quanh, bao phủ cả màn sáng.
Đó là những chuyện mà Lý Phàm đã trải qua trong suốt 50 năm cuộc đời.
Lỳ Phàm quan sát chính mình trong những cảnh tượng mà sững sờ một lúc lâu.
"Hoàn Chân"
Đây là cái tên Lý Phàm đặt cho dị bảo mà mình mang trên người này.
Nó chỉ có một chức năng, đó là biến thật thành giả, biến hiện thực thành hư ảo!
Cái gọi là biến hiện thực thành hư ảo tức là biến mọi thứ mà Lý Phàm đã trải qua trở thành kinh nghiệm mô phỏng hư ảo, còn trở về điểm xuất phát thì chính là trở lại thời điểm Lý Phàm vừa chuyển sinh đến thế giới này.
Trên thực tế, đây đã là cuộc đời thứ hai mà Lý Phàm đã sống!
Đời thứ nhất, Lý Phàm tuy có chí lớn nhưng vẫn là người bình thường. Lúc nào cũng thi rớt, sau 30 tuổi, cuối cùng thì hắn cũng từ bỏ chí làm quan mà chuyển sang kinh doanh mua bán nhỏ, làm một nhà tài phú thông thường, lấy vợ sinh con, sau đó tầm thường đến cuối đời. Ai ngờ, lúc hắn tuổi già sức yếu, bệnh nặng gần chết, “Hoàn Chân” cuối cùng đã thức tỉnh.
Bởi vậy mới có Lý Phàm đời thứ hai, thuận buồm xuôi gió, thế không thể đỡ.
Chỉ đáng tiếc là, hôm nay xem ra, hắn đã đi sai hướng rồi.
Trầm ngâm một lát, Lý Phàm cũng không chọn kết thúc kiếp này ngay tức khắc. Bây giờ, hắn vẫn còn vài chuyện muốn làm.
Tắt màn sáng, Lý Phàm miễn cưỡng vực dậy tinh thần, bắt đầu xử lý hậu quả do hai vị Tiên nhân mang lại.
Khi đi tìm kiếm người sống sót, Lý Phàm dựa vào uy vọng nhiều năm, rốt cuộc cũng hơi ổn định được lòng người.
Dù tai không thể nghe nhưng Lý Phàm vẫn có thể nói chuyện thông qua giấy bút, tuy có khó khăn nhưng không trở ngại việc truyền đạt mệnh lệnh.
Đầu tiên, Lý Phàm lệnh cho quân thủ vệ thân tín đang đóng ngoài thành cấp tốc quay về Huyền Kinh, duy trì trật tự. Sau đó, hắn truyền lệnh cho các thành thị xung quanh nhanh chóng phân phối lương thảo và điều quan chức đến Huyền Kinh.
Sau khi quân thủ vệ tiếp quản, vì phần lớn kiến trúc của Huyền Kinh đã bị phá huỷ trong chốc lát nên Lý Phàm chỉ có thể ở trong quân doanh để chủ trì công tác giải quyết hậu quả.
Nhờ mệnh lệnh của Lý Phàm nên các thành thị xung quanh lần lượt vận chuyển vật tư, nhân tài đến Huyền Kinh.
Một tháng sau, Huyền Kinh, từ một phế tích, đã có xu hướng dần khôi phục sự bình yên vốn có.
Đợi khi Đại Huyền Quốc đã ổn định sau khi hứng chịu một đòn của Tiên nhân, Lý Phàm mới bắt đầu hạ lệnh cho khắp nơi sưu tập tình báo về hai vị Tiên nhân nọ.
Bao quát việc hai người ban đầu xuất hiện từ đâu, sau đó đã đi qua nơi nào, trên đường đi đã từng nói những gì.
Đáng tiếc là sau một tháng điều tra, ngoại trừ việc hai người này dường như đến từ Vực Sâu phía đông ra thì chẳng thu thập được gì.
Chuyện mà Lý Phàm hi vọng, đó là hai vị kia ngọc đá cùng vỡ, rốt cuộc cũng không xảy ra.
"Loại chuyện này vốn cũng không có hi vọng gì." Lý Phàm thầm than trong lòng. "Nếu vậy, đời này mình cũng chẳng còn gì lưu luyến nữa."
Đứng sững trong phủ Thái sư mới xây, Lý Phàm mở ra "Hoàn Chân" lần nữa.
"Hư hoá thực tại, trở về Lưu Điểm.
[Có/Không]”
Lý Phàm không do dự nữa, chọn “Có”.
Trên màn sáng, vô số hình ảnh song song bỗng đứng im, sau đó vỡ nát, mọi vinh hoa phú quý đều như ảo ảnh, hoá thành từng vệt sáng chui vào đầu Lý Phàm.
Từng tràng cảnh hiện ra, tua đi liên tục trước mắt Lý Phàm, cuối cùng, cảnh tượng hai tu tiên giả đang giằng co trên không trung phủ Thái sư cũng hiện ra.
"Đạo Huyền Tử, Khấu Hồng." Lý Phàm nói khẽ tên hai người. "Năm mươi năm sau, ta sẽ lại ở Huyền Kinh này chờ các người."
"Phú quý đối với mình đều là phù vân." Ý thức của Lý Phàm dần mờ mịt, nhưng ý chỉ của hắn vì một mục tiêu mà dần trở nên kiên định.
"Đời sau, ta muốn bắt Tiên!"
Ánh sáng trong đầu dần dần biến mất, Lý Phàm chậm rãi chìm vào giấc nồng.