• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không giải thích quá nhiều với Tiêu Hằng, sau khi bảo hắn cứ yên tâm, Lý Phàm ngựa không dừng vó chạy tới Thiên Bảo Lâu.

Ân Vũ Trân có hơi bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của Lý Phàm.

Sau khi nghe lý do Lý Phàm tới đây, Ân Vũ Trân vẻ mặt tức giận, giải thích đầu đuôi sự tình.

Hoá ra, qua mấy tháng nghe ngóng, một đám thế lực trên Lưu Ly đảo rốt cuộc cũng biết rõ chuyện Tinh Hải Lưu Sa chính là vẫn thiết rơi từ trên trời.

Nhưng chờ đến khi bọn họ muốn thu mua vẫn thiết thì mới phát hiện, toàn bộ Tinh Hải Lưu Sa trong phạm vi vùng biển quanh Lưu Ly đảo đã bị Thiên Bảo Lâu vơ vét sạch sẽ.

Còn cảnh tượng hỗn loạn trên thị trường Lưu Ly đảo trước đó lại là do Thiên Bảo Lâu đang âm thầm giở trò ma quái.

"Thiên Bảo Lâu này đang đùa nghịch mọi người!" Thẹn quá hoá giận, bọn họ nháo đến chỗ Lưu Ly đảo chủ, muốn đòi một lời giải thích.

Ân Vũ Trân đương nhiên dùng lời lẽ chính nghĩa biện minh cho mình, nói hành vi của mình là cạnh tranh kinh doanh hợp pháp.

Lưu Ly đảo chủ cũng cho rằng cách làm của Ân Vũ Trân tuy hơi quá khích nhưng tranh giành danh ngạch Tịnh Thể linh trì vốn là dựa vào bản lĩnh, chỉ cần cuối cùng có thể thu thập đầy đủ vật tư Tiên sư cần, cho dù thủ đoạn hơi có chút trái thông lệ nhưng cũng không có gì là không được.

Vì vậy, đảo chủ không trách móc Thiên Bảo Lâu, ngược lại còn khiển trách đám người gây rối một chầu.

Làm sao những người này có thể cam tâm?

Thế là mấy ngày sau, trên đảo bắt đầu có tin tức Thiên Bảo Lâu âm thầm buôn lậu phàm nhân từ Ly giới bị lan truyền ra.

Hơn nữa, càng truyền càng nguy hiểm, tựa như ngày mai Thiên Bảo Lâu sẽ bị Tiên sư hỏi tội, tru sát hầu như không còn.

"Như vậy việc này rốt cuộc có nghiêm trọng hay không? Tiên sư thật sự sẽ trách tội sao?" Hiểu được chuyện đã xảy ra, Lý Phàm lại nhịn không được hỏi.

"Đây cũng là chỗ nhức não của chuyện này." Ân Vũ Trân cau mày, "Cái này gọi là hình không biết thì uy khó lường. Chuyện giúp đỡ phàm nhân nhập cư trái phép chưa bao giờ có quy định cấm đoán rõ ràng. Nhưng việc này nói cho cùng vẫn phải kiêng kỵ, không thể lộ ra ánh sáng."

"Hơn nữa, mười mấy năm trước, có vị Tiên sư nào đó đúng lúc đụng phải chuyện buôn lậu, tức giận giết sạch tất cả phàm nhân."

"Kể từ đó, tất cả mọi người đều chỉ âm thầm làm kinh doanh buôn lậu này."

Lý Phàm lắng nghe xong, cũng nhíu mày: "Nói như vậy, việc này có thể lớn có thể nhỏ. Xử lý hay không đều phụ thuộc hoàn toàn vào tâm tình của Tiên sư?"

"Đúng vậy. Nếu Tiên sư không so đo, vậy thì không có gì. Nếu Tiên sư tâm tình không tốt, như vậy..." Ân Vũ Trân lời còn chưa dứt nhưng sắc mặt đã hơi trắng bệch.

Lý Phàm rơi vào trầm mặc.

Hắn nhớ đến cảnh tượng lần đầu gặp Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử.

Phàm nhân trong mắt những tu tiên giả như bọn họ thật sự giống như con kiến hôi, có thể tùy ý đánh chết.

"Thà mạo hiểm bị chém đầu còn muốn làm loại buôn lậu nhập cư trái phép này, có lẽ lợi nhuận trong đó cũng rất cao." Lý Phàm than thở.

"Đó là đương nhiên. Chi phí của một lần buôn lậu thường cần tài nguyên vơ vét được trong mười năm của một tiểu thế giới thì mới được. Ngươi thử tưởng tượng xem lợi nhuận cao bao nhiêu." Ân Vũ Trân gật đầu. "Chính vì như thế, một số Tiên sư cũng không nhịn được âm thầm tham gia, chia một chén canh.”

"Những Tiên sư đó sẽ không bao giờ thừa nhận rằng họ tham gia vào những việc này, khi tiếp xúc với chúng ta, bọn họ đều sử dụng tiên pháp để che đậy, không thể nhìn thấy ngoại hình. Cuối cùng còn lấy đi hơn một nửa lợi nhuận." Nói đến đây, Ân Vũ Trân cũng có chút bất đắc dĩ. "Vậy nên, Thiên Bảo Lâu chúng ta chỉ có thể tự mình giải quyết việc này."

Lý Phàm nhớ tới vị Tiên sư tiếp dẫn đám người Ly giới khi mới vào Tu Tiên giới, khẽ gật đầu.

"Như vậy, tính tình của vị Tiên sư trú đóng trên Lưu Ly đảo này ra sao? Thái độ đối với việc này như thế nào?" Lý Phàm sau đó lại hỏi.

"Lưu Ly đảo Hà Tiên sư ngày thường ít giao du với bên ngoài, ta cũng chưa thấy qua mấy lần. Vì vậy, ta thực sự không chắc chắn về thái độ của hắn. Nhưng từ thủ đoạn xử lý chuyện phàm tục trước giờ, hắn cũng không phải hạng người lòng dạ yếu mềm gì." Ân Vũ Trân trầm giọng nói.

Phân tích một vòng trong đầu, Lý Phàm cuối cùng vẫn thở dài.

Lý Phàm biết, hắn tuy nhiều mưu lắm kế nhưng ở trước mặt chênh lệch sức mạnh tuyệt đối, hết thảy mưu kế đều là phí công vô ích.

Đối với nhân tố bất ổn như bom hẹn giờ này, Lý Phàm cũng không có cách nào.

Lý Phàm trong lòng khẽ động, nhớ tới một lượng lớn Tiên Phàm chướng đang được bảo quản trong khoang thuyền của Thái Diễn Chu.

"Nếu ở Đại Huyền, với hàng ngàn hàng vạn tử sĩ, có lẽ ta còn có thể đấu một trận. Đáng tiếc..."

Nhưng ngay sau đó, hắn đè xuống ý tưởng nguy hiểm này.

"Sắp xếp thời gian đi gặp bọn họ một lần. Vấn đề này cuối cùng không nên làm quá ầm ĩ." Lý Phàm mở miệng nói.

"Ừ, ta cũng nghĩ như thế." Ân Vũ Trân nói.

"Bọn họ đơn giản là muốn chúng ta giao ra chút Tinh Hải Lưu Sa mà thôi, dù sao chúng ta cũng chiếm tiên cơ, thu thập đủ nhiều. Dứt khoát cứ ném một phần trong số đó ra ngoài, để cho bọn họ chó cắn chó, tranh giành lẫn nhau. Chắc chắn bọn họ rất nhanh sẽ bắt đầu đấu đá." Lý Phàm hừ lạnh một tiếng. "Trên thế gian còn chưa có liên minh nào là không thể tan rã."

...

Ba ngày sau, Thiên Bảo Lâu hẹn gặp một đám thế lực trên Lưu Ly đảo, đưa ra các yêu cầu sau:

Thiên Bảo Lâu đồng ý giao ra một bộ phận Tinh Hải Lưu Sa, nhưng đối phương cần xuất ra vật tư có giá trị tương đương để trao đổi.

Đồng thời, các bên tự quyết định phân chia phần Tinh Hải Lưu Sa này như thế nào, Thiên Bảo Lâu không nhúng tay vào.

Cuối cùng, phải đảm bảo một danh ngạch tiến vào Tịnh Thể linh trì cho Thiên Bảo Lâu.

Điều kiện này không quá khắc nghiệt, vì vậy, sau một hồi thảo luận, hai bên nhanh chóng đạt được một thỏa thuận hòa giải.

Dù sao song phương cũng không có thâm cừu đại hận gì, chẳng qua là vì tranh đoạt danh ngạch Tịnh Thể linh trì mà thôi.

Vì vậy, sau khi trả cái giá đắt là hàng chục khối vẫn thiết, Thiên Bảo Lâu cuối cùng cũng thoát khỏi vòng xoáy hỗn loạn này.

Gần như vào cùng ngày hôm đó, tin đồn về nhập cư trái phép trên đảo biến mất không dấu vết.

Còn các thế lực khác, vì tranh đoạt mấy chục khối vẫn thiết mà bắt đầu tranh đấu gay gắt, không còn thời gian đâu để ý Thiên Bảo Lâu nữa.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, ngày Tịnh Thể linh trì mở ra chẳng mấy chốc sẽ đến.

Sau khi kết thúc kiểm kê vật tư mà các bên giao nộp, danh ngạch Tịnh Thể linh trì lần này rốt cuộc cũng được xác định.

Lần tiến vào này tổng cộng có mười ba danh ngạch, Thiên Bảo Lâu có một.

Đại sự đã thành, Lý Phàm cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần chờ linh trì mở ra, Lý Phàm có thể trừ bỏ chướng khí, chính thức bước lên con đường tu tiên!

Vì ngày hôm nay, hắn đã chờ đợi quá lâu.

Vì lẽ đó, ngay cả người có tâm tính như Lý Phàm cũng trở nên hơi phấn khích.

Danh tính: Lý Phàm

Cảnh giới: Phàm nhân

Tuổi sinh lý: 42/99

Tuổi tâm lý: 505/1299↑

Tiến độ nạp năng lượng hoá hư: 121%

Tiến độ nạp năng lượng tạo Lưu Điểm: 51%

Số lượng Lưu Điểm hiện tại: 1

Vật phẩm ràng buộc: "Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương", Thái Diễn Chu, Chỉ Bộ Tàn Bi (hư hại)

Lý Phàm nhìn vào bảng trạng thái của "Hoàn Chân", sau hai năm thuế biến, tuổi sinh lý của hắn đã đạt đến cực hạn 99, không có dấu hiệu tăng sẽ tăng nữa.

Còn giới hạn cao nhất của tuổi tâm lý vẫn còn đang chậm rãi tăng trưởng do hắn vẫn ngày đêm tu hành "Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú".

Không biết sau khi được linh trì gột rửa, hắn sẽ phát sinh biến hóa như thế nào?

Lý Phàm có hơi chờ mong.

Ngày linh trì mở ra cuối cùng cũng đến, ngày hôm đó, Lý Phàm nuốt vào Ly Trần Đan mà Ân Vũ Trân đưa cho hắn, dưới sự chỉ dẫn của người phụ trách, tiến vào pháp trận ở trung tâm Lưu Ly đảo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK