• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoả diễm đỏ thẫm không ngừng va chạm với kiếm mang trắng loá, làm vang lên từng tràng tiếng nổ kịch liệt.

Thành Huyền Kinh ở dưới bị lan đến cũng biến thành biển lửa.

Hai người tranh đấu không được bao lâu, Khấu Hồng vốn có tu vi thấp hơn Đạo Huyền Tử, lại thêm vừa rồi còn bị trúng Tiên Phàm chướng làm nguyên khí tiêu hao nhiều, rất nhanh liền rơi xuống hạ phong.

Mà Đạo Huyền Tử cũng không thủ hạ lưu tình, ra kiếm ngày càng lăng lệ.

Đúng lúc này, giọng nói già nua nọ lại vang lên.

"Đạo Huyền Tử người này trở mặt thất thường, có thù tất báo, nếu để hắn giành được thắng lợi thì chúng ta tuyệt đối không còn đường sống. Các huynh đệ nghe lệnh, trợ giúp Khấu Hồng tiên sư đối phó Đạo Huyền Tử!"

Khấu Hồng nghe vậy thì lập tức mừng rỡ.

Hắn lách mình bay ra xa Đạo Huyền Tử, nhìn từng làn đạn đang chen chúc bắn về phía y mà đắc ý hô to: "Cái này gọi là ác giả ác báo, không nghĩ tới Đạo Huyền Tử ngươi luôn tự xưng là thanh cao cũng sẽ bội bạc, bây giờ bị người phản bội!"

Đạo Huyền Tử vốn đang bị giọng nói vừa nãy làm cho tâm phiền ý loạn, lúc này lại nghe thấy lời của Khấu Hồng mà tức muốn hộc máu.

"Ngươi thật ngu hết thuốc chữa!" Hắn không chịu nổi nữa, quay sang Khấu Hồng mắng to.

"Được! Cuối cùng ngươi cũng nói ra lời thật trong lòng!" Khấu Hồng đáp trả không chút thua kém, "Ngươi khoác lác mình thông minh, vì sao hôm nay lại bị chúng bạn xa lánh, đến đám người phàm mà ngươi dày công chiêu mộ cũng phản bội ngươi? Đây gọi là thông minh quá sẽ bị thông minh hại!"

Đạo Huyền Tử nghe vậy thì hết chỗ nói. Hắn không thèm để ý thằng ngu này nữa mà tập trung vung vẫy từng đạo từng đạo kiếm quang, thu gặt sinh mạng của đám binh lính đang tập kích mình.

Thế nhưng đám người phàm này đông như châu chấu vậy, giết mãi không hết. Vừa giết một nhóm thì lại có một nhóm khác ở đâu ra thế chỗ.

Mà Đạo Huyền Tử vì kiêng dè Tiên Phàm chướng, chỉ có thể dùng thủ đoạn đánh xa tiêu hao lớn để đánh giết. Phút chốc, tràng chiến đấu trên sân bỗng lâm vào cục diện bế tắc.

"Khấu Hồng tiên sư, binh sĩ tộc ta đã chết gần hết. Chờ đến khi Đạo Huyền Tử giết hết chúng ta, ngươi nghĩ mình có thể may mắn tránh được hắn hay sao? Không ra tay lúc này thì chờ tới khi nào a!" Một giọng nói gấp gáp truyền đến, trộn lẫn chút nức nở.

Khấu Hồng được thanh âm này nhắc nhở, tỉnh ngộ tức thì.

Hắn nhìn Đạo Huyền Tử, sắc mặt nghiêm nghị: "Ý ta thế này. Đạo Huyền Tử, ta với ngươi kết giao trăm năm, dù cho ngươi có vì công pháp Kết Đan mà phản bội thì cũng vì muốn được trường sinh, có làm có hưởng, không có gì đáng trách. Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi buông tha công pháp Kết Đan, tự mình rời khỏi đây thì ta sẽ không ngăn cản. Nếu không, qua đêm nay, sợ là ngươi và ta chỉ có một người sống sót rời khỏi đây."

Đạo Huyền Tử than nhẹ, không nói lời nào, chỉ chĩa mũi kiếm về phía Khấu Hồng.

"Được thôi, trên đường đào vong vừa qua, ta mới lĩnh ngộ ra một thức đạo pháp, vừa vặn dùng để tiễn ngươi về trời!" Vẻ mặt của Khấu Hồng trở nên nghiêm túc.

Sau đó, hắn vung tay vẽ lên không khí: "Đạo pháp: Tù Long!"

Không gian xung quanh bỗng hiện ra từng sợi gông xiềng hoả diễm, mơ hồ hình thành thế trận, tạo nên một lồng giam to lớn nhốt Đạo Huyền Tử vào trong.

"Phá cho ta!" Đạo Huyền Tử cảm thấy áp lực trên người ngày càng lớn, nghiêm mặt. Hắn hít sâu một hơi, hư ảnh một thanh thiết kiếm rỉ sét loang lổ dần hiện ra phía sau hắn.

Được hư ảnh gia trì, kiếm quang hắn phát ra cũng được tăng phúc, đánh mạnh vào lồng giam hoả diễm nọ, khiến cho nó từ đang bốc hừng hực mau chóng trở nên ảm đạm.

Khấu Hồng tưa hồ đã sớm tính đến chuyện này, cười lớn: "Đạo Huyền Tử, ta ngươi kết giao trăm năm, sóng vai giết địch vô số lần. Người ngoài đều nói tu vi của ta thua ngươi tít tắp, mà cũng thực là như vậy. Tuy nhiên, tu vi là tu vi, chém giết là chém giết. Nếu thật sự vật lộn sống mái, ai thắng ai thua còn chưa biết được đâu!"

"Việc đã đến nước này, ngươi không cần giấu giếm chi nữa. Để ta xem xem, cuối cùng thì kiếm của ngươi lợi hại hay là đạo pháp của ta mạnh hơn!"

Chiến ý vô tận bộc phát ra từ trong ánh mắt của Khấu Hồng: "Đạo pháp: Thôn Long!"

Ngay lúc này, ngọn lửa vốn đang ảm đạm kia lại bỗng nhiên tắt ngúm, còn về phía mình, Đạo Huyền Tử khi thấy lồng giam hoả diễm biến mất thì sắc mặt lập tức đại biến.

Thì ra, giấu bên dưới lồng giam hoả diễm là những nhánh cây có màu trà. Chúng như những con rắn độc đang âm thầm ngủ đông, lặng lẽ rình mồi. Khi lửa vừa tắt, chúng nó lập tức vọt tới Đạo Huyền Tử như tên bắn. Trên đường đi, chúng sinh trưởng điên cuồng, lan tràn ra, tạo thành một con quái vật có hình thù vặn vẹo, nuốt lấy Đạo Huyền Tử!

"Đạo Huyền!" Vào thời khắc sống chết, Đạo Huyền Tử tuy kinh hãi nhưng không hoảng loạn.

Trên bầu trời, hình ảnh thanh kiếm rỉ sét to lớn cũng triệt để hiện ra.

Cầu Long Chi như gặp phải thiên địch, ngừng lại theo bản năng. Nhưng chỉ một lát, như bị khơi dậy hung tính, nó ngày càng điên cuồng quấn lấy Đạo Huyền Tử mà xâu xé.

Đạo Huyền Tử vung kiếm, kiếm ảnh phía sau cũng vung lên theo động tác của hắn.

Không gian phía trước như mặt nước bị hàn khí xâm lấn, bị đông lại lớp lớp.

Sau một khắc, Cầu Long Chi vốn đang va chạm với cự kiếm liên tục bại lui.

Cầu Long Chi nổ bể ra thành từng mảnh trong suốt, nó thoạt nhìn hung ác thế mà không địch nổi Đạo Huyền kiếm!

Dù cho đạo pháp được bản thân chuẩn bị kỹ lưỡng không chịu nổi một kích, khi thấy hư ảnh cự kiếm bay tới trước mặt, Khấu Hồng vẫn không tránh né, trong mắt không có vẻ gì là sợ hãi.

"Đạo pháp: Hóa Long!"

Khấu Hồng gầm lên, trong những mảnh nhỏ Cầu Long Chi đang rải rác khắp nơi, bỗng có một số ít sống lại.

Chúng nhanh chóng tụ vào nhau, tạo nên một cây Cầu Long Chi mới tinh.

Màu sắc của nó so với cự vật vặn vẹo lúc trước càng thêm thâm thuý, đoạn trước nhất nhô ra hai nhánh nhỏ như sừng rồng!

Cầu Long Chi giờ như một thanh kiếm sắc, liều mạng đâm về phía Đạo Huyền Tử, mơ hồ mang theo tiếng long ngâm!

Vẻ tán thưởng léo lên trong mắt Đạo Huyền Tử, hắn không thu hồi cự kiếm Đạo Huyền mà vung kiếm nghênh đón.

Tranh đấu liều mạng là so ai quyết đoán hơn, ai hung ác hơn!

Người thắng thì sống, kẻ thua thì chết, chỉ vậy mà thôi!

Đúng vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, giọng nói già nua kia lần thứ hai vang vọng khắp thành Huyền Kinh.

"Khấu Hồng tiên sư, chúng ta giúp ngươi một tay!"

Lời còn chưa dứt, từng vệt lửa dài như đã sớm chuẩn bị, rít gào bắn tới Đạo Huyền Tử từ bốn phương tám hướng, bộc phát ra mưa máu đầy trời!

"A!" Bất ngờ không kịp đề phòng, Đạo Huyền Tử hét thảm, khí thế trên người bỗng dưng giảm mạnh.

Hư ảnh Đạo Huyền kiếm vì thế mà trở nên ảm đạm, Cầu Long Chi nhân cơ hội này, nghịch chuyển thế cục, phá tan cầm cố không gian, cắm rễ lên trên người Đạo Huyền Tử!

Mà kiếm ảnh Đạo Huyền Tử chém ra thì lại như nỏ mạnh hết đà, chỉ chấn cho Khấu Hồng phun ra mấy ngụm máu tươi rồi tự động tiêu tán.

"Khụ khụ..." Đạo Huyền Tử cười thảm, muốn nói điều gì đó nhưng không thể phát ra âm thanh.

Chỉ trong chớp mắt, hắn bị Cầu Long Chi nuốt chửng, hoá thành một bộ xương trắng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK