Thường ngày nó như tiếng chuông đoạt mệnh, ngay sau đó là lão giáo sư chống quải trượng kiên định đến mưa gió cũng không lay chuyển được đứng ở cửa không chậm một giây phút nào móc danh sách ra điểm danh. Vắng lớp này một lần liền bị tuyên án tử hình, lão giáo sư sẽ ghi nhớ gia phả, tiểu sử và quê quán của từng học sinh, có thể đảo ngược lại đọc làu làu, mắt sáng như đuốc, tất cả mọi người đều sợ ông.
Nhất là liều mạng muốn lấy được học bổng như Đào An An.
Trong lúc các học sinh khác đều ngay ngắn chỉnh tề ngồi trong phòng học, Đào An An phải từ đầu đông trường học chạy vội tới đầu tây, lớp phải học lại là lớp của phó giáo sư càng nghiêm khắc hơn cho dù ông chỉ cầm một quyển sách nào đó cho có lệ trầm bổng du dương giới thiệu tiểu sử và quê quán của mình, cũng không thể trốn.
Cho nên lần nào nàng cũng phải phát huy tinh thần chạy nước rút một trăm mét, đặt sách xuống bàn trước chuông vào lớp vang lên một giây.
Mỗi ngày thứ năm đều mạo hiểm và kích thích như đại hội thể dục thể thao, cho nên nàng chạy qua bờ sông đi đường tắt, chạy như một con la hoang thoát cương.
Tiếng mưa lộp độp vang bên tai không ngớt, Đào An An đội sách chạy trên vũng lầy ở bờ sông, cảm thấy có lẽ lần này đến muộn rồi, hy vọng lão giáo sư cũng muộn vài giây.
Trong khoảnh khắc phân tâm, bước chân lảo đảo một cái, dường như giẫm lên đám cỏ dại mọc đan xen, trượt một cái, nàng mất đi thăng bằng.
Đột nhiên đầu óc trống rỗng, một ý thức khác xuất hiện trong đầu.
Ý thức đó nhìn ra một thế giới đảo ngược, soạt tùm, nước sông và nước mưa trút đầy hốc mắt, trời đất mênh mông, chỉ còn lại tiếng mưa rơi.
Nói ra nhất định sẽ rất mất mặt.
Khi nàng chạy đi học, ở bờ sông trượt chân ngã xuống sông.
Bùn bên sông trơn trượt, mà nàng lại không biết bơi.
Cứ như vậy chết đuối.
Nỗi oan thiên cổ.
Trước khi chết, một ý thức khác trong đầu Đào An An bắt đầu bấm ngón tay suy tính, đây là lần thứ mấy rồi?
Đây là lần sống lại trăm lẻ một của nàng, vẫn là chết không viên mãn như thế.
Lần chết đầu tiên, mưa rất lớn, giống như hôm nay, bùn ở bờ sông rất trơn, trượt một cái, nàng rơi vào trong nước, không ai cứu giúp, cô độc qua đời.
Có lẽ Đào An An sống nhờ bộ mặt, quỷ sống nhờ tầng da, nàng cảm thấy mất mặt, trước khi chết vậy mà không phải là nỗi sợ hãi mà cảm giác hít thở không thông mang đến và hồi quang phản chiếu, mà là nghĩ chết kiểu như vậy quá sức mất mặt, bị tiểu đồng bọn biết được nhất định sẽ chê cười nàng.
Đúng là chết cũng sĩ diện.
Hào quang của Chết Cũng Sĩ Diện làm cảm động một lực lượng không biết tên, vì vậy sau một giây Đào An An tắt thở nàng phát hiện bản thân mình một lần nữa trở về trong làn mưa, nước mưa lộp độp lộp độp rơi, nàng mừng rỡ không biết phải làm sao cho tốt.
Dưới chân lại trẹo một cái, soạt một tiếng, nàng rơi xuống sông.
Đạp chân, trừng mắt, giãy giụa, sặc nước, òng ọc òng ọc. Lại chết.
Oán niệm quá sâu, trong phút chốc hồi quang phản chiếu, nàng lại trở về khoảnh khắc đứng trong mưa, đầu đội chồng sách được bao nhựa không sợ bị thấm nước chạy ở bờ sông, khoảnh khắc đó nàng như nhìn thấy Thánh mẫu Maria đang đứng trước mặt mỉm cười với nàng.
Vừa định rẽ hướng khác chạy khỏi bờ sông, chân lại trẹo một cái, soạt một tiếng, như là có thể nghe thấy tiếng của đế giày chà qua lớp bùn nhão, nàng lại rơi xuống sông.
Đạp chân, trừng mắt, giãy giụa, sặc nước, ho khan, mắt trợn trắng.
Vì vậy, lại chết.
Lần lượt oán niệm sâu hơn, lần lượt nàng sống lại tại thời điểm vài giây trước khi chết, tiếp tục lặp lại nỗi tuyệt vọng trẹo chân rơi xuống nước không thể thở được mà chết. Về sau lúc rơi xuống nước nàng còn có thể hất tóc một cái rồi nở một nụ cười xinh đẹp lộ tám cái răng, cũng mặc kệ sau khi chết có bị nước ngâm cho nở ra mặt mũi kinh dị thân thể méo mó hay không, oán niệm giống như là không ngừng ăn cơm vậy, không ngừng kiên trì lặp lại mấy giây trước khi nàng chết, về sau nàng cũng có thể dùng những ngôn từ duyên dáng nhất để hình dung cảm nhận của cái chết, không ai có quyền để nói điều này hơn nàng.
Đây là lần trăm lẻ một nàng sống lại, cũng là lần trăm lẻ hai nàng chết đi, nằm thanh thanh thản thản chìm xuống nước, giống như một quả cân nặng nề bị kéo xuống đáy sông.
Đủ rồi! Không thể cứ tiếp tục như vậy!
Cứ không ngừng chết đi chết lại cùng một kiểu như vậy là chuyện quái quỷ gì a!
Tốt xấu gì nàng cũng coi như là một nhân vật cấp bậc học bá a!
Tại sao có thể chết đến bất lực như vậy, còn một lần lại một lần ngã xuống cùng một con sông cùng một vị trí, tư thế rơi xuống nước cũng chưa từng thay đổi.
Bởi vì oán niệm quá sâu, linh hồn cứ quanh quẩn lúc sinh tiền tái diễn lại quá khứ, để cho nàng cô độc nhảy xuống đi, nhảy xuống đi, nhảy xuống đi, nàng sẽ không oán không hận a, chỉ có một chút xíu oán niệm ở trong lòng thôi mà, này!
Nếu như tự bản thân nàng nhảy xuống, thì chính là cam tâm tình nguyện nhảy xuống, dù chỉ sớm năm phút thôi, để cho nàng nghiêm túc mà nhảy xuống đi, không còn lặp lại ác mộng như vậy nữa, cũng là chuyện tốt a!
Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, nước sông bất chợt biến mất, xung quanh trống không vô vật, dường như có người nói bên tai nàng: "Thật tốt quá tôi đồng ý, nhanh nhảy đi, không được chơi xỏ. Ngày ngày nhìn cô rớt sông tôi phiền muốn chết."
"...?" Đào An An còn chưa lấy lại tinh thần, nước mưa lại đổ ập xuống cơ thể, sách của nàng vẫn nằm trong lồng ngực, phát ngốc ra, dưới chân là con đường nhỏ lót đá xanh cách nhánh sông mấy phút đi bộ, chiếc ghim cài hình vụn hoa ở trước ngực bị mưa làm ướt, chất lượng quá kém màu cũng trôi, hai màu đỏ xanh trước ngực thoạt nhìn rất bắt mắt.
"Đi mau đi mau, còn năm phút nữa là đến giờ lên lớp rồi!" Có học sinh mới chạy trên con đường cây xanh ở đằng sau, giọng nói của bọn họ rõ ràng truyền đến, đầu óc nàng ầm ầm nổ vang.
Thực... thực hiện được rồi?
Năm phút...?
Bảo nàng từ chả hiểu vì sao rơi xuống sông trở thành chủ động nhảy sông...?
Giọng nói kia là...?
Mới sửng sốt mấy giây nàng liền bật người chạy ngược hướng nhánh sông, nàng đâu ngu, có cơ hội sống lại tại sao phải nhảy sông a!
Chỉ là trước mặt bất chợt xuất hiện một con sông lớn, chẳng biết từ đâu đổ ập tới, nằm ngang trước mắt, rộng như là Trường giang Hoàng hà, mưa rất lớn, đất rất trơn, nàng nhất thời thắng không kịp, cả người đổ xuống sông.
Đạp chân, trừng mắt, giãy giụa, sặc nước, ho khan, mắt trợn trắng.
Cái này không tính a!
Tại sao tự dưng xuất hiện một con sông a, cái này quá dối trá rồi!
Lẽ nào trời muốn tuyệt nàng?
"Dương thọ đã tận, đừng trốn tránh sự thật." Có người nói như vậy.
Không tính a! Đây không phải là tự nguyện!
Trong đầu lớn tiếng hò hét, chờ mong giọng nói siêu nhiên kia có thể hiểu nàng một chút.
"Được rồi được rồi, đáng ghét đáng ghét, cho cô một cơ hội nữa, tự mình ngoan ngoãn nhảy xuống đi, không được có oán niệm nữa, sau đó thì đi theo tôi." Giọng nói kia lại lên tiếng, phân không ra nam nữ, cũng phân không được âm sắc và giọng điệu, chỉ có giọng nói bí ẩn giống như là một ý niệm xuất hiện trong đầu nàng, Đào An An vội vàng đáp ứng ở trong lòng, không thể lặp lại số phận rơi xuống sông nữa.
Chỉ trong nháy mắt, trước mặt liền xuất hiện một khoảng không mênh mông, Đào An An ôm sách, bìa nhựa bị chiếc ghim cài ở trước ngực nhuộm lên hai màu đỏ xanh, phút chốc bị nước mưa làm loãng.
Học sinh mới năm nhất ở sau lưng vội vã chạy qua: "Đi mau đi mau, còn năm phút nữa là đến giờ lên lớp rồi!"
Nàng ngơ ngác nghe tiếng bước chân của bọn họ và tiếng nước mưa đập xuống mặt đất, lau đi nước mắt và nước mưa, nàng chạy về phía bờ sông.
Dương thọ đã tận sao, chỉ có thể lựa chọn cái chết sao, có kiếp sau không? Tại sao lại không cam lòng như vậy? Chết kiểu này cũng quá ngu ngốc rồi đúng không?
Những mối suy nghĩ này bay qua đầu như làn đạn, cuộc đời của nàng dường như được khái quát thành, chủ động chết đi để kết thúc ác mộng không ngừng lặp lại này...? Nàng cảm thấy nhân sinh thật là khôn lường, bước chân không tự chủ được mà chậm lại một ít, chỉ là chậm lại một ít, nhưng mà vẫn đến bờ sông rồi.
Bởi vì mưa quá to, nước sông gầm gừ như mắc bệnh tâm thần, chúng nó thậm chí còn vỗ lên cây Liễu ven sông, mà cây Liễu thì không ngừng lung lay thân thể để đáp lại, lá cây vang lên lào xào trộn lẫn tiếng nước mưa, bất chợt tất cả bặt âm, nghe không thấy bất cứ tiếng động gì, nàng đứng ở bờ sông gian nan đưa ra lựa chọn.
Rốt cuộc ý thức được bản thân không có cách nào trốn tránh số phận 'go die', bắt lấy khí thế và sức lực nhảy xa, vung vung cánh tay chuẩn bị nhảy xuống sông.
"Cô làm cái gì vậy? Điên à?" Sau lưng đột nhiên truyền đến một lực, mạnh kéo nàng trở về giải đất an toàn, Đào An An xoay người lại, Tô Nguyễn Nguyễn - cái người mà ngày ngày đều hiểu lầm Đào An An thích nàng - lau nước mưa trên mặt nắm cánh tay kéo nàng qua một bên, "Uống lộn thuốc à? Nhảy sông?"
===
Rốt cuộc cũng nhịn không được mà edit!
Sẽ hoàn, trong một ngày nào đó, vốn không muốn làm cho nên không có bản thảo(có) cũng sẽ không có lời hứa mỗi ngày mỗi tuần một chương gì, tùy hỷ.
Truyện rất kén người đọc, đảm bảo, rất nhàm chán, nhưng mình thích gần như là tất cả những gì nó mang lại, hiện tại thích bộ này nhì, vì thích nên không muốn làm... _(:3」 ∠)_
Bạn dễ thương như vậy... _(:3」 ∠)_ nếu thấy hợp gu thì bạn đọc QT đi, bạn chờ không được cũng không nổi đâu.
Mở 21/5 - Xong 11/7 - Sửa lần cuối 6/8
(Chỉ ghi nhớ thời gian thôi)