Bản thân Đào An An không biết bơi, giờ này khắc này lại không ngờ được Tô Nguyễn Nguyễn sẽ không lý trí như vậy.
Nhưng vẫn là kêu cứu.
"Đừng kêu!" Tô Nguyễn Nguyễn ló đầu lên khỏi mặt nước, "Chờ tôi mười giây."
Nàng thật đúng là có thể nhịn thở mười giây chìm đầu xuống dòng sông không sạch sẽ kia.
Đào An An đếm giây.
Mười.
Người hai bên bờ sông nghe tiếng kêu cứu của nàng đều dò đầu về hướng này, nhưng chỉ nhìn thấy nàng đứng sừng sững không lung lay như hòn vọng phu, cũng đều quay đầu đi, những người đó cách xa như vậy, thấy không rõ mặt, hẳn là không biết bộ dạng của mình ra sao.
Tám.
Cây Ngô Đồng và Liễu bị gió thổi lướt qua vang lên tiếng lào xào, rõ ràng là mùa hè, mùa hè oi bức không gió, lại không biết gió từ đâu thổi lên đầu chúng nó.
Năm.
Nước sông róc rách, dòng nước không chảy xiết, không giống hôm nàng trượt chân ngã xuống sông. Nước mưa xối xả, giống như có thể cuốn cả con voi. Kỹ năng bơi của Tô Nguyễn Nguyễn tốt như vậy, lần trùng sinh thứ hai nàng còn thấy Tô Nguyễn Nguyễn có thể mang nàng lên từ dòng sông chảy xiết, huống chi hiện tại con sông yên ả không sóng, gội đầu còn ngại tốc độ nước không đủ.
Ba.
Nhưng mà nước của con sông này không tầm thường a, lần trước con sông còn cuốn trôi Hứa Chi Hoán, trình độ bơi của Tô Nguyễn Nguyễn ở trước Hứa Chi Hoán có bao nhiêu nàng không biết, nhưng nàng biết thể lực của Hứa Chi Hoán bơi cũng không khỏi con sông quỷ dị này, làm sao Tô Nguyễn Nguyễn có thể a.
Hai.
Nàng quá hối hận, tại sao lại dùng lời nói như vậy đi kích thích quỷ ấu trĩ Tô Nguyễn Nguyễn a.
Một.
Nhưng mà nàng thật sự cảm thấy tất cả mỹ hảo hiện tại mỹ hảo đến không chân thật a Tô Nguyễn Nguyễn có trẻ con đi nữa cũng không thể vì câu nói này mà nghĩ quẩn a! Nếu Tô Nguyễn Nguyễn thật sự không quay lại được, nàng lập tức tự sát vì tình.
Nước sông ào một tiếng, một cái đầu xanh trồi lên, Tô Nguyễn Nguyễn đẩy đẩy hai bên tóc, bơi lên bờ, sau khi lên bờ thì lắc đầu nguầy nguậy như chó, thở ra một hơi: "Dưới sông có cục đá to."
"Cậu có phải đồ ngốc không!" Đào An An đã gấp đến không để ý đến người của Tô Nguyễn Nguyễn đã ướt nhem, ôm chặt lấy liền khóc, "Cậu chuẩn bị một cái kính tiềm vọng là xem được rồi không phải sao, mắc cái gì tự mình nhảy xuống, bị con sông nhấn chìm tớ phải làm sao bây giờ?"
"Thì cậu tự sát vì tình a. Cậu nói rồi." Tô Nguyễn Nguyễn buột miệng.
"Chưa từng nói." Đào An An lập tức phủ nhận, lại không cố kỵ gì nhiều, tinh thần của nàng vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, mười giây đó nàng giống như đã nhìn thấy lại một lần nữa những việc cả hai từng trải qua.
"Dưới sông có cục đá to."
"Cậu nói rồi! Không cần lặp lại, nhanh trở về thay đồ tắm rửa —— "
"Chỉ mỗi chỗ cậu nhảy là có cục đá to." Tô Nguyễn Nguyễn đứng dậy, "Khí trời nóng bức, đừng lo, khô nhanh lắm."
Chỗ nàng nhảy có cục đá to, Tô Nguyễn Nguyễn muốn chứng minh cái gì? Nhưng mà Đào An An nhìn nàng chật vật vén mái tóc ướt nhem, chính là vì để nhìn thấy cục đá, lại không biết nên khóc hay cười, nắm chặt tay nàng đi trên con đường rợp bóng cây: "Cậu còn giận tớ sao?"
"Hệ thống được phục hồi rồi. Không giận nữa." Tô Nguyễn Nguyễn muốn nói tớ làm gì giận được cậu, nhưng mà lời đến bên môi rồi lại đảo về nửa vòng, buồn nôn quá mà, nàng nói ra không được, nàng là tiểu công chúa cao quý, công chúa làm gì chủ động biểu lộ a.
Khi cả hai đi vòng qua con sông có nhìn thấy Đàm Phó Du, nàng đang ở đó chậm rãi đi tới lui, mặc cái áo khoác dì quản lý KTX, nhìn sơ có hơi quái dị, nàng vì muốn biết được nguyên nhân Ngô Vận chết, vì chấp niệm này mà trở về Lục đảo, lại không ngờ ngày đầu tiên đã giải quyết xong.
Kế tiếp nàng sẽ một lần nữa đi "nếp gấp ngang dọc" kia, hay là ở lại Lục đảo, đáp án chưa có ai biết.
Đàm Phó Du biết Ngô Vận bị nhốt, vây ở nơi nào đó không thể giải thích được, lại không có cách nào liên lạc được với nàng, để liên lạc được với nàng là phải có trải nghiệm như Đào An An, nhưng mà trải nghiệm của Đào An An lại tuyệt nhiên bất đồng với Ngô Vận, Ngô Vận nhảy một lần là xong, nàng nhảy rất nhiều lần rồi, mà còn chưa thể giải thoát.
Nàng còn cần nhảy chín mươi tám lần. Chữ số này nàng ghi nhớ rõ ràng.
Tại sao phải dài như thế, không thể giải thoát một lần một.
Mà Ngô Vận rõ ràng nhảy sông, lại vẫn bị nhốt, không thể giải thoát.
Hệ thống có phải không cùng một cái hay không, ý nghĩa của hai cái tên này rốt cuộc là gì. Đào An An chăm chú suy nghĩ nửa giây, cũng chỉ nửa giây mà thôi, nửa giây sau Tô Nguyễn Nguyễn bỗng dưng chặn trước người nàng, mím môi: "Tôi hôn cậu một cái được không?"
Nàng không có trả lời, Tô Nguyễn Nguyễn cũng không có hôn nàng, hai tay nắm lấy cằm của nàng, thân thể thì đụng vào nhau, có hơi đau nhưng cái ôm là vững chắc. Tô Nguyễn Nguyễn ôm chặt lấy nàng, bộ đồ ướt sũng nước sông cũng thấm qua làm ướt quần áo nàng, cả hai đều ẩm thấp.
Ánh mặt trời như thiêu, nước bốc hơi lại càng thêm nóng.
Tô Nguyễn Nguyễn ôm sát lấy nàng, bỗng dưng thở ra một hơi: "Tôi cảm thấy sự tồn tại của cậu là chân thật.
Đào An An cảm thấy nàng là không chân thật.
Quá mỹ hảo, không chân thật.
Lần này nàng không nói gì.
***
Hệ thống yên lặng đã lâu kia cuối cùng cũng lên tiếng nói với nàng, nói là còn tám mươi lăm ngày. Hôm đó đúng lúc là ngày trước ngày khai mạc thể thao dưới nước, đúng lúc còn là thứ năm, thứ năm là ngày nàng 'go die', vô cùng ý nghĩa, nàng chết cũng sẽ không quên bản thân từng cột tóc đuôi ngựa chạy vội vã ở bờ sông, sau đó vèo một cái bản thân liền 'zannen'* chết đi.*Tiếng Nhật; Đáng tiếc/tiếc nuối
Tình cảnh thống khổ không thể nào hồi tưởng.
Lúc hệ thống không giả chết nữa là lúc nàng đang nhìn Tô Nguyễn Nguyễn đánh cầu lông, Tô Nguyễn Nguyễn đang đối đầu với Hứa Chi Hoán, Hứa Chi Hoán gầy hơn trước, nhưng cơ thể lại cao lên không ít, hồi lâu không gặp Hứa Chi Hoán cũng có một chút giống nam thần rồi.
Nghĩ tới từ ngữ nam thần này, trong đầu liền xuất hiện gương mặt Trương Mộc Thanh nói chuyện, tâm tình bất chợt không quá tốt, ôm mặt, cúi gục đầu.
"Đậu móa Tô Nguyễn Nguyễn giết hết bốn phương tám hướng." Ngô Tư Dao ở bên cạnh kinh ngạc, "A! Hứa Chi Hoán cố lên! Hứa Chi Hoán cố lên! Tụi này ủng hộ cậu! Tớ và Đào An An đều ủng hộ cậu!"
Đây vốn không phải là trận đấu gì cả, là đội cầu lông đang trong lúc nghỉ ngơi nên cho cả hai mượn đánh một trận hữu nghị, Đào An An trên công cuộc chạy bộ thì còn có trọng lượng, chứ đánh cầu lông thì nhẹ tựa lông hồng, không thể làm gì khác hơn là quần chúng ngồi một bên xem trận đấu với đội cầu lông.
Ngô Tư Dao là ký giả báo trường, không biết tại sao lại xuất hiện ở đây, tự mình lôi kéo Đào An An vào trận doanh, nói với nói với Hứa Chi Hoán, tụi này cổ vũ cho cậu!
Tô Nguyễn Nguyễn quay phắt qua, đúng lúc nhìn thấy bộ dạng cúi đầu không nói như đà điểu của Đào An An.
"Này này này, cậu nói gì đi, nếu không tớ xấu hổ lắm a, Hứa Chi Hoán lại không quen biết tớ." Ngô Tư Dao lấy chân huých nàng, như làm nũng cầu nàng cổ vũ Hứa Chi Hoán.
"Cậu lấy đâu ra băng rôn —— " Đào An An vừa ngẩng đầu lên liền thấy Ngô Tư Dao như ảo thuật móc ra băng rôn viết to ba chữ Hứa Chi Hoán, "Đừng —— đừng đưa tớ —— tớ..."
"Lần trước giúp cậu làm tư liệu, chẳng lẽ không đủ phân lượng để hôm nay cậu cổ vũ cho Hứa Chi Hoán sao?" Ngô Tư Dao nói chắc từng chữ. Thì ra nàng tận tâm tận lực chuẩn bị tư liệu đều là xuất phát từ tình yêu với Hứa Chi Hoán —— Đào An An ngẫm thấy cũng có lý, nhưng cầm lấy cái băng rôn đần độn này cổ vũ Hứa Chi Hoán trước mặt Tô Nguyễn Nguyễn thì không được tốt lắm.
Có thể rõ ràng nhìn thấy Tô Nguyễn Nguyễn đập vợt càng ngày càng hung hãn rồi, Đào An An nợ người ta, không thể làm gì khác hơn là lớn tiếng phụ họa Ngô Tư Dao.
"Hứa Chi Hoán cố gắng lên! Cậu là giỏi nhất! Tớ ủng hộ cậu!"
"... tớ... tớ cũng vậy..."
"Hứa Chi Hoán cố gắng lên! Đánh gục cậu ấy đi!"
"... nhẹ tay thôi..."
"Cố gắng lên cố gắng lên Hứa Chi Hoán!"
"Cố gắng lên!"
"..." Tô Nguyễn Nguyễn lau mồ hôi, quay đầu nhìn kẻ phản bội lâm trận trở giáo, kẻ phản bội cầm băng rôn che mặt, nhỏ giọng nói tớ cũng vậy tớ cũng vậy...
Đáng giận nhất chính là câu nhẹ tay thôi, bộ thấy Hứa Chi Hoán có thể thắng được tôi sao!
Mang theo một ngọn lửa không tên, nàng đánh bại Hứa Chi Hoán.
Ném vợt qua một bên, quay đầu tìm kẻ phản bội, kẻ phản bội nhét băng rôn vào lòng Ngô Tư Dao, dọn dẹp đứng dậy, bịch bịch bịch bỏ chạy.
Công cuộc chạy bộ, Đào An An nặng tựa Thái Sơn.
Đào An An chạy trốn rất nhanh, Tô Nguyễn Nguyễn mới vừa vận động xong, lấy không ra sức lực, trong một chốc vậy mà lại không đuổi kịp, đuổi đến bậc thang cao nhất, chống tay lên đầu gối thở hồng hộc, giương mắt, đột nhiên Đào An An không chạy nữa, quay đầu lại, rầu rĩ nhìn nàng.
Lê từng bước, gian nan giống như đại cô nương lên kiệu hoa, nhích đến từ từ, cầm chai nước đưa qua cho nàng, Tô Nguyễn Nguyễn liền lão đại thấy không vui: "Chạy cái gì mà chạy? Tôi lại không có ăn cậu."
"Tớ không nên cổ vũ cho Hứa Chi Hoán."
"Cổ vũ tốt lắm, không phải Hứa Chi Hoán đã định trước mình thua rồi sao, cổ vũ cho cậu ta là đúng rồi."
Vì cậu không thua, chắc chắn cậu vui vẻ đắc ý, Đào An An nghĩ trong lòng. Mọi chuyện càng lúc càng suông sẻ, tác phẩm của nàng và bọn Tào Đông đã được giao đi, kết quả giải đấu thì phải chờ đến ngày nghỉ định kỳ, giáo viên chỉ đạo nói làm không tệ thế này thế nọ, tự thân xin tính thêm giải thưởng trận đấu nội bộ trường học cho bọn họ. Lễ hí kịch kết thúc tốt đẹp, lãnh đạo nói hoạt động tốt thế này thế nọ, tổ chuyên gia kiến nghị, nói đại học Lục đảo danh bất hư truyền thế này thế nọ, nói chung toàn là khách sáo, mọi người ai nấy đều ý cười dịu dàng.
Tuần hội chợ tự do đã bắt đầu từ rất sớm, cũng kết thúc rất sớm, thuận buồm xuôi gió, hội trưởng hội giáo học* đến mời mọi người ăn cơm, lần này Tô Nguyễn Nguyễn đi, uống tới không thấy trời trăng gì trên tiệc khánh công, còn do Đào An An đến đón nàng về, tình cảnh ngày quay nông gia nhạc hồi cá tháng tư tái diễn, lần này Tô Nguyễn Nguyễn không có tỏ tình, ói đến mệt nghỉ, lại bị lạnh, Đào An An phải xoa bụng cho nàng cả đêm.*Lần trước mình dịch là cái gì mình quên mất rồi...
Liên hoan mùa hè chỉ kém ngày mai nữa là khai mạc giải đấu thể thao dưới nước.Đại hội thể dục thể thao chỉ còn một ngày, qua thật nhanh, sau khi hoạt động này kết thúc thì trong hệ sẽ không còn chuyện gì phải bận rộn nữa, lúc đó chỉ còn chuyện trường, Tô Nguyễn Nguyễn không cần phải quá mệt mỏi, có thể chuyên tâm làm App, tham gia chuyện công ty khởi nghiệp đâu đâu cũng là sự cố, bất cứ lúc nào cũng có thể chết non của nàng.
Đàm Phó Du còn ở lại đây, Ngô Vận lại chưa từng xuất hiện. Đàm Phó Du nói muốn ở lại chỗ này thêm một khoảng thời gian, nàng muốn biết cái hệ thống kia là gì.
"Chuyện nguy hiểm như vậy sao chị có thể biết được? Chị cũng đâu thể nhảy xuống sông để triệu hồi người ta." Tô Nguyễn Nguyễn nói.
"Diệu, em nói đúng lắm. Cho nên chị muốn theo sát Đào An An, coi coi hệ thống sẽ làm ra chuyện gì."
Ánh mắt của nàng chuyển đến người Đào An An, Đào An An nghiêng đi, sửa sang lại chiếc áo lúc nào cũng không an phận của Tô Nguyễn Nguyễn.
===
Hoàn thành 15/3 - Sửa lần cuối