"Em có thể giao lưu với âm thanh đó chứ?"
"Coi như là có thể."
Âm thanh đó khóc càng thêm thê thảm.
Bỗng dưng Đào An An bốc lên một suy nghĩ kỳ diệu, nàng tỉ mỉ nhìn gương mặt Đàm Phó Du, gương mặt bình thường hơn hai mươi tuổi, không có vẻ già, cũng không phải trẻ, từng đi du lịch tứ xứ, trong ánh mắt mang theo hào quang giảo hoạt, làn da thô hơn Tô Nguyễn Nguyễn rất nhiều.
"Chị biết Đàm Phó Du?" Thầm hỏi một câu ở trong lòng, giương mắt nhìn, Đàm Phó Du nhíu mi suy tư gì đó, thấy nàng nhìn chằm chằm liền giương mắt lên: "Em nhìn chị làm cái gì? Chị xinh đẹp hơn bạn gái em hay sao?"
"Em đã biết rồi." Đào An An chậm rãi nói, lại nhíu mày dừng vài giây, dường như xác nhận điều gì, "Chị có thể về với ông bà rồi."
"Ế ế ế, chị còn trẻ như vậy mà em ăn nói cái gì a?" Đàm Phó Du quơ cánh tay không phục, "Em biết cái gì em đã biết?"
"Tiếng cười trong đầu em, là Ngô Vận." Đào An An nói, "Em hỏi cô ấy 'Chị là Ngô Vận đúng không, đúng thì cười ba tiếng.' "
"Sau đó cô ấy cười ba tiếng?" Lần này lên tiếng là Tô Nguyễn Nguyễn, Đàm Phó Du giống như đột nhiên bị điện giật đơ tại chỗ, chậm rãi đưa tay phải lên xoa chóp mũi, trong một lúc không nói gì."Ừm, em còn hỏi một vài vấn đề khác, em hỏi cô ấy nhảy lầu chết hay nhảy sông chết, nhảy sông thì khóc, nhảy lầu thì cười. Chị ấy khóc. Không có âm hưởng nào khác nữa."
"Cho nên xác định là nhảy sông tự sát? Vậy chứng tỏ hệ thống là lừa đảo —— chính là ma nước, cậu đã được cho biết rồi đó, hệ thống chính là lừa đảo, cậu mà nhảy tôi sẽ lập tức không gặp lại cậu nữa." Nhất thời Tô Nguyễn Nguyễn cuống lên, đứng bật dậy còn làm ngã ghế.
Nàng đỡ chiếc ghế dậy, bên ngoài có học sinh đi vào lấy chìa khóa.
"Phòng nào?"
"7302."
Đây không phải là phòng KTX của mình sao? Đang đưa lưng về phía cửa Đào An An quay đầu lại, Kiều Tây Lộ cầm chìa khóa, kinh ngạc nhìn nàng một cái, lại nhìn chằm chằm Tô Nguyễn Nguyễn, đúng lúc Tô Nguyễn Nguyễn đang đỡ ghế, không có thấy nàng.
Không chào hỏi với Đào An An, Kiều Tây Lộ cười cười, ghi tên vào sổ rồi liền bỏ đi.
Tô Nguyễn Nguyễn ngưng mắt nhìn theo bóng lưng của nàng, xoay người kéo Đào An An đến bên cạnh mình.
"Sao vậy?"
"Không có gì, nhìn Tây Đại Kiều không vừa mắt." Tô Nguyễn Nguyễn chuyển mắt, "Sau này chị nên bỏ họ Kiều này vào sổ đen a."
"Tôi không có rảnh, vô duyên vô cớ kéo người ta vào sổ đen làm gì —— "Đàm Phó Du cười nhạo hai tiếng, "Ế, ân oán tư nhân phân rõ giới hạn a, em nói tiếp đi."
"Còn gì để nói nữa, hệ thống là lừa đảo, sau này cách xa con sông đó năm trăm dặm."
Đào An An không hé răng.
"Làm sao em có thể nghĩ đến đó là cậu ấy?" Đàm Phó Du cầm chiếc đũa kiếm chuyện với con cá đã chết kia.
"Em hỏi chị ấy có phải biết chị hay không —— chị ấy thấy chị liền khóc, hôm đó ở cầu Song Lâm, em cố ý nhìn chị một cái." Đào An An mở mắt, ngóng nhìn Tô Nguyễn Nguyễn, nàng muốn nói, ngày hôm đó bầu trời tảng sáng, nàng ngưng mắt nhìn Tô Nguyễn Nguyễn, thấy Tô Nguyễn Nguyễn ngủ trong xe giữa núi rừng hoang vắng, tim cũng muốn rớt ra ngoài, nhưng tiếng khóc kia thê oán triền miên, như hát một khúc hí khiến nàng thật sự không thể dời bước chân, liền xoay người nhìn theo cội nguồn tội ác.
Nàng còn muốn hỏi Đàm Phó Du, có phải lúc trước Ngô Vận từng học mỹ thanh hay không, tiếng khóc tiếng cười đều khéo léo du dương, quỷ dị vô cùng, khiến đầu nàng đau đớn khó chịu, không thể làm gì khác hơn là chuyển qua vỗ Tô Nguyễn Nguyễn.
Những lời này nên nói ra như thế nào đây, Đàm Phó Du cúi đầu tìm thuốc hút, dừng một chút, vẫn là bỏ qua một bên không hút, ngón tay vẽ mấy vòng trên bàn, vừa được vài vòng, phủi phủi đi, một câu cũng không nói. Cả phòng trực ban như một nồi dầu nóng, ba con cá bị giày vò bên trong.
"Tại sao cậu ấy phải nhảy sông tự vận —— lần cuối cùng, tại sao cậu ấy vẫn lựa chọn nhảy sông." Không biết qua bao lâu, Đàm Phó Du chậm rãi mở miệng, âm thanh buồn bã lại nặng nề, dường như Tô Nguyễn Nguyễn bị cảm động lây, không hé răng nói lời nào.
Tại sao, nghi vấn này không cách nào đem đi hỏi Ngô Vận nữa, chỉ có hai lựa chọn cười và khóc, nàng bị giam cầm, chỉ còn lại tiếng khóc và tiếng cười đến nhắc nhở cảnh tỉnh điều gì, mà Đào An An cũng không có cách nào hỏi đó là điều gì, nàng tạm thời chưa nghĩ ra một câu hỏi không đen tức trắng để đi hỏi Ngô Vận.
Câu hỏi của nàng, bắt đầu như thế này.
"Chị biết Đàm Phó Du chứ, nếu biết, cười ba tiếng."
Tiếng khóc ngưng bặt, ba tiếng cười khô khan vang lên, khiến người cảm thấy thống khổ.
"Chị là Ngô Vận phải không? Nếu đúng, cười ba tiếng."
Lại là ba tiếng cười khô khan, cười mà như khóc, nhưng rõ ràng là cười.
"Nguyên nhân chị chết, là nhảy lầu, hay là nhảy sông —— nhảy lầu thì cười, nhảy sông thì khóc."
Tiếng cười biến ngược lại thành tiếng khóc ai oán.
"Hệ thống là lừa đảo, phải, thì chị cười, không phải, thì khóc."
Cười cười, khóc khóc, đoán không ra.
"Hệ thống hồi quang phản chiếu và hệ thống giải thoát số mệnh là một, phải thì khóc, không phải thì cười."
Tiếng khóc.
"Chị ở trong đầu em là vì để nhắc nhở em chuyện gì, đúng không?"
Còn chưa kịp nói ra lựa chọn đúng sai, âm thanh kia chợt ngưng bặt.
Đào An An còn chưa kịp thích ứng sự thanh tịnh tạm thời này, giương mắt nhìn, Đàm Phó Du đã đi ra ngoài.
Tô Nguyễn Nguyễn lo lắng nhìn nàng: "Cậu đau đầu không?" Nói xong đi rót nước cho nàng, nước nóng trút xuống từ trong phích, rơi vào cốc giấy, như biến phép thuật hóa ra viên thuốc từ trong túi, "Thuốc giảm đau không nên uống thường xuyên —— cậu hỏi người ta nhiều câu như vậy, đau chịu không nổi thì phải nói với tôi."
"Ngô Vận đi rồi." Đào An An vuốt cốc giấy, bưng lên nhấp một ngụm, "Tớ không đau đầu nữa."
"Đàm Phó Du... chúng ta có nên đuổi theo xem không?"
"Chuyện của người ta." Tiếng của Đào An An cũng im bặt, ánh mắt quyến luyến trên người Tô Nguyễn Nguyễn, "Cậu lúc nào cũng mang thuốc giảm đau trên người à?"
"Tùy tiện mang." Tô Nguyễn Nguyễn lấy thuốc giảm đau về.
"Nguyễn Nguyễn."
"Ừm?"
"Tớ đang nghĩ một việc."
"Ừm."
"Tớ đang nghĩ, cậu là thật sự tồn tại phải không?" Đào An An chăm chú nhìn Tô Nguyễn Nguyễn, "Cậu không giống với Tô Nguyễn Nguyễn lúc trước tớ biết —— Tô Nguyễn Nguyễn sẽ không đối xử với tớ tốt như vậy."
"Tôi cũng đâu có đối xử với cậu quá tốt a, có thể thấy được tôi là thật." Tô Nguyễn Nguyễn nghểnh cao cổ cố chấp nói, thấy Đào An An vẫn dáng vẻ mê muội, một lát sau, nàng tức giận, "Tôi là giả, cả thế giới đều là giả, được chưa? Cậu cứ hay như vậy, người ta đối cậu tốt thì lúc nào cậu cũng lẩn trốn, hiếm khi nghểnh đầu đụng phải người đối xử tốt với cậu rồi cậu lại cảm thấy người ta là giả, tớ là giả đó được chưa? Cậu đang yêu đương với trí thông minh nhân tạo đó được chưa? Hiện tại hệ thống đang sụp đổ, cầu an ủi, cám ơn."
"... đừng nháo." Đào An An hối hận mình nói ra câu phỏng đoán mơ hồ kia, câu tay qua, do dự vài giây, ôm lấy eo nàng, dường như Tô Nguyễn Nguyễn thật sự tức giận, vặn eo muốn tránh ra mặc kệ nàng, vuốt vuốt áo trong rộng rãi, che đậy cả vòng eo, ngồi ở một bên đưa mắt ra nơi khác, ai cũng không thèm nhìn.
"Xin chào, dì quản lý không có đây à..."
"Không có ở đây, cậu ngồi đợi một lát đi." Tô Nguyễn Nguyễn đứng dậy, chỉ vào chiếc ghế mình vừa ngồi, nhiệt tình nói, gương mặt nở một nụ cười tỏa sáng đến biên giới hệ ngân hà, kéo bạn học nữ kia qua, liền lướt ngang người nàng, vô tình vô nghĩa bỏ đi giống như Đàm Phó Du.
Đào An An yên lặng không nói gì, đi theo ở phía sau.
Ngàn tính vạn tính, không tính được Tô Nguyễn Nguyễn sẽ ra bờ sông.
Bờ sông là một nơi cấm kỵ, kích động dây thần kinh nhạy cảm của Đào An An, nàng cảnh giác đi theo sau Tô Nguyễn Nguyễn. Mắt thấy dáng vẻ Tô Nguyễn Nguyễn hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, đầu cũng không chịu quay về liền dừng lại nghỉ ngơi tại chỗ nàng nhảy sông, nàng liền khẩn trương không thôi, từ từ nhích đến gần, rút ngắn cự ly với Tô Nguyễn Nguyễn.
Ai mà ngờ, Tô Nguyễn Nguyễn ngưng mắt nhìn con nước, dường như hạ quyết tâm gì đó, bày ra tư thế nhảy xa, phốc một tiếng, nhảy xuống dòng sông.
===
Hoàn thành 13/3 - Sửa lần cuối