• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cô không có ngáy, dù ngáy tôi cũng thích." Đột nhiên Tô Nguyễn Nguyễn buông điện thoại, cũng nhét qua một bên như nàng, Đào An An có thể nhìn thấy gương mặt hoảng hốt của mình trong chiếc gương cách đó rất xa đằng sau lưng Tô Nguyễn Nguyễn.

"Cậu có bệnh." Đào An An cau mày làm mặt quỷ, đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Đây là ý gì? Tô Nguyễn Nguyễn đang nói gì? Tô Nguyễn Nguyễn có biết bản thân vừa nói cái gì không!

Kéo kín rèm cửa sổ lại, tiến vào trong chăn nằm, rồi đột nhiên nàng rất không muốn chết, nàng là người phải đợi được ngày Tô Nguyễn Nguyễn tỏ tình a, cứ như vậy đi chết sao? Cảm giác không cam lòng từ từ lên men ở trong lòng, nàng siết chặt chăn, chợt ý thức được bản thân giống như phi tử đang đợi được thị tẩm, tức giận vứt chăn qua một bên, ngồi bật dậy vỗ vỗ mặt.

Nàng phải nhảy sông tự sát, chết chín mươi chín lần mới có thể đạt được giải thoát, bằng không nàng sẽ tan thành tro bụi, thật vất vả nàng mới có cơ hội để giải thoát ——

Thế nhưng tiếng cười kia lại là chuyện gì?

Kiệt sức không thèm nghĩ rốt cuộc Tô Nguyễn Nguyễn có tâm hay vô tâm nói một câu như vậy, không còn suy nghĩ này nữa thì có suy nghĩ khác thẩm thấu vào, thứ thẩm thấu vào là tiếng cười như đùa cợt khiến người khác đẽo gọt không ra ý nghĩa kia.

Nếu như nàng không phải nhảy sông mà chết thì? Nếu như nàng chết ở nơi khác, vẫn sẽ sống lại ở bờ sông chứ?

Bên ngoài phòng ngủ tối như mực, không biết Tô Nguyễn Nguyễn tắt đèn từ khi nào. Nàng không sờ được công tắc, không thể làm gì khác hơn là xuôi theo bóng đêm đi ra ban công, ở bên đó vừa lóe ánh sáng, chiếu cho ban công sáng rực, nàng đuổi theo ánh sáng, đến chỗ mới nhìn thấy Tô Nguyễn Nguyễn đã ở nơi đó.

Trong lúc nhất thời chẳng biết nên nói gì, giống như nàng ra khỏi phòng ngủ là để nhìn Tô Nguyễn Nguyễn một cái vậy. Đào An An không thừa nhận mình muốn nhìn nàng một cái, rõ ràng lưu lại nhân thế là vì lời hứa với nàng, vì để nhìn nàng nhiều thêm mấy lần thôi.

*??:D??? một cái không chịu thích nói nhiều cái cơ??:D???

"Ngủ đi, sấm lớn lắm."

Tiếng sấm to như thế mà Tô Nguyễn Nguyễn vẫn đứng lù lù bất động, xem ra lúc trước diễn kịch thật không tệ.

"Tôi rất sợ sấm."

Suy nghĩ đó vừa mới xuất hiện trong đầu, Tô Nguyễn Nguyễn liền phủ nhận, vì nguyên nhân thiếu ánh sáng, gương mặt của Tô Nguyễn Nguyễn có vẻ thần bí khó lường, mà lại còn là buổi tối, mái tóc xanh lá một lần nữa nhuộm lên màu đen, hắc bạch phân minh*, dáng vẻ ôn nhu như là trước đây, nét đẹp cổ điển lịch sự tao nhã, như lời bình luận của Đào An An.

*Ở đây chỉ sự phân chia rõ ràng

"Vậy sao cậu không vào?"

"Không phải tôi rất khiến người khác chán ghét sao?" Tô Nguyễn Nguyễn bị đường viền đêm tối bao lấy trông ôn nhu cực kỳ, giọng nói cũng bình thản, bình thản đến có chút bóng dáng của Đào An An, Đào An An cảm thấy tình cảnh hiện tại thật sự quỷ dị, nhưng lại cảm thấy trong buổi tối này làm ra bất cứ quyết định nào cũng đều là vô ích, lắc đầu, ý thức được Tô Nguyễn Nguyễn đã nghiêng người đi, đưa hơn phân nửa lưng về phía nàng, không thể nhìn thấy góc cạnh gương mặt. Tằng hắng giọng: "Không có. Cậu nghĩ đi đâu vậy?"

"Nếu như tôi xuất ngoại, cô nhớ tôi không?" Tô Nguyễn Nguyễn vẫn đưa lưng về phía nàng như trước, thoạt nhìn bóng lưng rất tiêu điều, sấm sét xé rách nửa bầu trời, Đào An An vội vàng nắm vai kéo nàng trở lại, vài giây sau, rầm một tiếng, rung rinh đất trời, ngay cả Đào An An cũng bị ù tai, trong khoảnh khắc đó nàng không có nghe Tô Nguyễn Nguyễn nói gì với mình, lại rõ ràng nhìn thấy môi Tô Nguyễn Nguyễn mấp máy.

Tiếng sấm qua đi tất cả trở nên tĩnh lặng vô cùng.

"Quên đi, cô cũng sẽ không trả lời tôi." Tô Nguyễn Nguyễn rời đi cái ôm của nàng, duỗi sống lưng một cái, "Ai da ngày mai có lớp, nhanh đi ngủ đi, cô không có lớp đúng không? Vậy mai theo tôi đến nhà Hứa Chi Hoán đón Kim Cang của cậu ta đi."

"Vậy cậu sẽ xuất ngoại sao?" Đào An An không biết câu hỏi thứ hai của Tô Nguyễn Nguyễn là gì, cái câu hỏi bị tiếng sấm nuốt chửng, không thể làm gì khác hơn là hỏi tiếp vấn đề thứ nhất, Tô Nguyễn Nguyễn cười tủm tỉm quay mặt về: "Cô là kẻ ngốc à? Không phải tôi đã nói rồi sao? Chỗ nào có ánh sáng tôi đi chỗ đó, nếu như nơi này là bóng tối, tôi phải đi đổi hoàn cảnh khác."

Thân thể lạnh đi rất nhiều, trong lúc nhất thời nàng tưởng mình không có đứng trong phòng mà là đang đứng giữa mưa to gió lớn ở bên ngoài, nước mưa thấm ướt quần áo, dần dập tắt nhiệt tình. Cả hai đều là người hướng về phía ánh sáng, nơi nào có ánh sáng thì đi nơi đó, nhưng Tô Nguyễn Nguyễn nói nơi này là bóng tối, mặc kệ là đi đâu, ánh sáng trong lòng Tô Nguyễn Nguyễn cũng không phải là nàng.

Bị suy nghĩ đó quấy cho tâm phiền ý loạn, nhưng gương mặt vẫn muốn giữ nụ cười xấu hổ, cười miễn cưỡng vài tiếng, nhìn theo Tô Nguyễn Nguyễn vừa đi vừa ngáp còn bản thân nàng thì làm cái giá áo đứng trong phòng khách nửa ngày, nàng cảm thấy hình như vừa nãy mới cãi nhau với Tô Nguyễn Nguyễn, nhưng lại không hiểu được, cả hai có là gì của nhau đâu? Chỉ là bạn bè có mối quan hệ tốt hơn một chút so với tưởng tượng của mọi người mà thôi, hoặc là cái loại bạn thân thả thính tới lui cũng không cần phải chịu trách nhiệm.

Tầm nhìn một lần nữa chuyển ra ngoài cửa sổ, những tiếng ồn ào ở ngoài kia thắp cháy ngọn lửa trong trái tim nàng. Nàng nghĩ, nếu như Tô Nguyễn Nguyễn không quan tâm nàng, vậy nàng thử nhảy quách một lần cũng có sao đâu? Chung quy cũng sẽ dễ chịu hơn tiếng cười hay sự ám ảnh không ngừng nhảy sông dằn vặt lấy nàng.

Đôi chân bước về phía ban công, nàng cúi người nhìn xuống dưới, vừa ló ra ban công nước mưa liền xối lên người, cúi đầu nhìn, nếu như từ chỗ này nhảy xuống, chẳng chút liên quan gì tới con sông gần trường, vậy nàng chết đi, sau đó sẽ sống lại nữa chứ?

Nếu như không sống lại thì cơ hội một trăm ngày của nàng sẽ không còn nữa, đỡ đáng tiếc hơn để mặc cho mình ngây ngây ngô ngô sống ở nhân thế này đợi chờ bản thân tan thành cho bụi.

Nàng ngưng mắt nhìn thềm xi măng bên dưới, cảm thấy rất đáng sợ, hình như Tô Nguyễn Nguyễn ngủ rồi, trong đầu nàng hiện lên hình bóng bản thân khi còn sống, còn có tình cảnh trượt chân chết đuối vô số lần ở bờ sông.

Cố sức, nàng tiếp tục dò người ra ngoài cửa sổ. Mặt đất bên dưới như xoay tròn, nàng cảm thấy đầu mình choáng váng, trong lòng sợ hãi. Phải chuẩn bị tâm lý một chút, giống như thôi miên bản thân vô số lần trước lúc nhảy sông, cái chết hôm nay là vĩ đại là vinh quang.

Từ nơi nào xuất hiện Tô Nguyễn Nguyễn vậy a?

Tại sao Tô Nguyễn Nguyễn lại kéo nàng xuống a?

Tại sao nàng bị Tô Nguyễn Nguyễn cho ăn đập a?

Tô Nguyễn Nguyễn cho nàng ăn đập.

Xuống tay không nặng, nhưng mà không nhẹ, giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Tô Nguyễn Nguyễn đánh mông nàng, ném nàng lên sofa, dùng gối đập nàng, đập một hồi, Đào An An bị đánh cho choáng váng, trốn chiếc gối của nàng, giơ mắt lên: "Cậu làm gì vậy?"

"Cô làm gì vậy! Nửa đêm nửa hôm ở nhà tôi nhảy lầu làm gì vậy!" Tô Nguyễn Nguyễn vứt gối đi, "Không phải đã nói là không tự sát sao? Cô nói dối càng ngày càng lợi hại a!"

"Tớ thí nghiệm." Vẻ mặt Đào An An chắc chắc, "Cậu đừng đánh tớ."

"Tôi đánh chết cô —— tôi... thời gian tôi có không quá nhiều... thử nghiệm... cô thử nghiệm tôi có đủ rộng lòng cho cô nhảy lầu ở trước mắt tôi không à?"

"Không phải, tớ nói không có rõ." Đào An An ngồi thẳng dậy, đón bóng đêm nhìn thấy sắc mặt Tô Nguyễn Nguyễn rất là khó coi, gương mặt xinh đẹp thanh tú trở nên dữ dằn, nghiến răng trợn mắt. Bỗng dưng nàng nhẹ dạ, trong lòng nghĩ có nên nói thẳng ra chân tướng hay không, môi mấp máy chưa nói thành câu, chỉ thấy Tô Nguyễn Nguyễn dùng ngón tay gõ gõ bàn, suýt nữa gõ bàn trà ra một lỗ.

Người thường tập thể hình quả nhiên không bình thường a, khi nãy Tô Nguyễn Nguyễn khiêng nàng trên vai ném xuống sofa, giữa hoảng hốt nàng còn tưởng người khiêng mình là một đại hán cao to vạm vỡ nào, nhưng may mà thứ nàng chạm đến là một bờ vai gầy, là bờ vai nho nhỏ của một người con gái. Nàng ngưng mắt nhìn Tô Nguyễn Nguyễn, đột nhiên cười khổ, cười rồi cười nàng nghe được Tô Nguyễn Nguyễn không ngừng trách mắng mình, từ chỉ số thông minh cho tới nhân cách đều bị gọi tên.

"Nguyễn Nguyễn, tớ muốn nói cho cậu nghe một chuyện khó tin."

===

Mở 20/10 - Xong 21/10 - Sửa lần cuối 23/10 - 31/12

Đoạn "Nửa đêm nửa hôm ở nhà tôi nhảy lầu" này nè, chọt trúng điểm moe của mình ???? từ đoạn đó mình đã muốn edit rồi, nhưng sau bao kinh nghiệm bốc đồng kiểu vậy, mình lựa chọn đọc hết trước đã :> editor đã có tiến bộ gứt nhiều. (thật ra là do muốn giấu không muốn làm)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK