Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhật Bản - Kyouto - 3:03 am
Cánh cửa gỗ đen cao quá khổ, đoán chừng cả mười mét, bề dày của nó như bằng cả gang tay của một gã đàn ông. Một cô bé có dáng dấp nhỏ xíu lê từng bước chân đang run rẩy tiến về phía trước. Chẳng thể nào hiểu được một cô bé nhỏ xíu làm sao có thể đẩy được cánh cửa gỗ to cả gấp mấy lần cô như thế.
Phía trước là cái hành lang dài đen ngòm một màu u ám. Không gian tĩnh mịch đến đáng sợ. Cô bé trân to đôi mắt cố rướn nhìn về phía trước nhờ cái ánh sáng hắt hiu từ phía sau cửa rọi vào. Bỗng tiếng động thật lớn phát ra từ đằng sau tấm lưng đã sớm ướt nhẹp đầy mồ hôi. Cánh của bị ai đó đóng lại. Ánh sáng cuối cùng cũng bị cướp mất. Cô bé đứng bất động 10 giây. Phía trước một màu đen kịt chẳng thấy được bàn tay. Rồi như có động lực nào đó cô bé bung bàn chân nhỏ chạy về phía trước. Xa xa, có tiếng khóc nỉ non của nữ nhân nhưng nghe sao lại như gần như xa, chẳng rõ nó đang phát ra từ cuối hành lang đó hay từ trong tâm trí cô bé.
Cô cứ chạy, cứ chạy, càng gần về cuối hành lang cô cảm nhận vô số ánh mắt lơ lửng trong bóng đêm. Tiếng gào thét khóc la của vô số người càng lúc càng lớn khiến bước chân của cô bé như chùng xuống. Nỗi hoảng sợ bao phủ khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Cô nhắm chặt mắt, dùng tay bịt chặt hai lỗ tai né tránh những ánh mắt và cái âm thanh khóc cười thê lương đó. Bất hạnh hơn nữa, cô lại nghe từ đằng sau dường như là tiếng bước chân chạy mạnh mẽ càng lúc càng gần cô. Bất giác cô mở to đôi mắt cố ngoái lại sau, và cảnh tường hãi hùng khiến cô như muốn nổ tung con tim. Đó là cả trăm những bàn chân nam trên hành lang đuổi theo cô nhưng...họ không có thân.
Cô quay đầu về phía trước căng mắt chạy trong vô thức. Tại sao? Tại sao mỗi lần giấc mơ này quay lại càng thêm đáng sợ. Rồi một thứ ánh sáng dần dần xuất hiện. Cô nhìn thấy ngọn đèn trần trên hành lang chiếu xuống. Một cái bàn sắt cũ kĩ trong một căn phòng. Có một người đang nằm trên đó. Mái tóc dài xoã xuống hai bên mép bàn. Buông thõng một cách bất lực. Cơ thể đó dường như đang nấc nghẹn. Tiếng khóc nữ nhân không lẫn vào đám đông có phải là của người kia? Chỉ còn một chút nữa thôi. Cô phải thấy cho rõ nữ nhân đó là ai. Có phải giấc mơ này liên quan đến thân phận cô?
Đã tiến lại gần cánh cửa phòng đó. Bất giác tiếng bước chân và tạp âm những tiếng khóc thê lương im bặt, không gian lại trở nên tĩnh mịch. Không còn cảm nhận được nguy hiểm phía sau nhưng cô vẫn thận trọng nhìn lại. Hình ảnh những bàn chân đó mờ dần và lùi ra rất xa cô. Tiếp tục, chỉ còn năm bước cô sẽ đến gần cái bàn sắt cũ kĩ đó. Từng bước đã tới gần nó, toan nhìn cho rõ khuôn mặt nữ nhân kia. Nhưng dù có ánh sáng cô chỉ thấy hình ảnh như sương khói. Người nữ bỗng mở to mắt , ánh mắt này cô rất biết. Cô sợ hãi lùi lại. Bàn tay đưa lên che kín đôi mắt của mình.
**********
Mưa vẫn còn rỉ rả. Kaoru hai tay liên tục hất nước lạnh băng vào mặt. Tâm tình còn chưa dứt. Cô đưa ngón tay chạm vào gương sờ lên đôi mắt phản chiếu.
" Là đôi mắt của mình "
Một bên con ngươi mắt trái xanh thẫm một màu ngọc biếc, bên còn lại một màu nâu sáng như viên bi tinh xảo. Không phải cô dùng lens, mà bẩm sinh đôi mắt đã đặc biệt như vậy. Phía dưới mắt, một quầng thâm đã xuất hiện mờ ảo. Có lẽ là tác hại của sáu tháng nay mất ngủ.
Liên tục những câu hỏi ào ạt trong tâm trí mà cô không cách nào giải thích được. Chẳng lẽ, chính mình lại mơ thấy mình. Chẳng lẽ đó là tương lai của mình? Không, không phải cảm giác này. Rõ ràng cảm giác là một người khác. Cô ngao ngán lắc đầu, mệt mõi chống tay lên thành lavabo trắng sứ. Bỗng, bên ngoài một tiếng động của vật nhọn chạm vào cửa. Cánh cửa xé đôi, một thân hình cao lớn mặc đồ đen đã đứng giữa phòng. Hắn ta tiến lại phía nệm hoa văn màu sẫm vung thanh kiếm nhật sáng loá một màu rợn người hung hãn chém đôi chiếc nệm.
Trong toilet cô liếc nhìn ra ngoài phòng, sau đó nhanh trí lấy tấm mạng che mặt đã treo sẵn cột chặt che kín nửa mặt dưới. Trèo ra phía cửa sổ nhỏ trong toilet. Cô nhảy ra ngoài vườn. Thân thủ nhẹ như bay. Tiếp đất, rút thanh đoản kiếm được thủ sẵn bên cạnh đùi chuẩn bị vào thế thủ. Gã sát thủ sớm đã nghe được tiếng động ngoài vườn dù bên ngoài tiếng mưa vẫn còn không ngớt.
" Ngươi là ai? "
Đôi chân mày nhíu lại, phóng tia lửa nhận xét về gã sát thủ đối diện. Dĩ nhiên ở tình huống này, hắn chắc chắn là muốn giết cô. Gã trực diện, 1 giây chú ý vào bên mắt trái xanh thẫm của cô. Chính xác là cô. Hắn đã không tìm lầm người.
Nhanh như chớp hắn lao đến vung kiếm mạnh bạo khai chiêu. Thân pháp hắn mạnh mẽ dứt khoát, thân pháp cô quyết đoán. Sau vài đường kiếm đánh giá đối phương cô nhanh chân hạ một cước, hắn thủ thân không ngã, nhưng do tác động của lực hắn trượt trên mặt cỏ một mét. Hắn nheo mắt nhìn chằm chặp vào cô, có lẽ hắn không ngờ đối tượng hắn được phái đi giết lại giỏi võ đến như vậy. Không bàn đến đàn ông, đàn bà trong giới sát thủ trong những lần giao mặt dù có giỏi, tàn ác nhất cũng không thể làm hắn sứt mẻ một cọng lông. Nhưng cú đá vừa rồi của cô khiến hắn có chút ê ẩm.
Cô cũng sớm đánh giá hắn là kẻ không thể coi thường. Xoay thanh đoản kiếm vài đường, lưỡi kiếm được khởi động bật ra dài thêm biến thành thanh trường kiếm. Lúc này ngang tài ngang sức cô sẵn sàng nhận chiêu từ hắn.
Cả hai lao vào. Tiếng kiếm va nhau, tiếng kiếm xé gió. Mưa vẫn không ngớt càng lúc càng lớn. Sau một hồi cô đã sớm ướt như chuột. Hắn bỗng phóng nhanh ra ngoài, cô nhanh chân chạy theo hắn. Chân trần chạy trên đất quyết không để mất dấu hắn. Cô nhất định phải bắt được hắn. Hắn biết cô đã mắc lừa, ra sức chạy. Lọt vào bẫy của hắn cô sẽ không cách thoát được.
Chạy một hồi, đó là một cánh rừng. Hắn đã sớm biến dạng. Đưa thanh trường kiếm vào thế thủ, cô đảo mắt nhìn xung quanh. Lúc này chỉ cần một giây thiếu cảnh giác, chắc chắn cô sẽ chết. Trên cây, hắn phi xuống thanh kiếm nhắm vào đầu cô muốn cắt đôi. Nhưng vì điều gì đó thanh kiếm hắn chuyển hướng trên không trung lệch một góc nhắm vào bả vai. Khi cô phát hiện nhìn lên, khoảng cách giữa cô và hắn chỉ còn nửa mét.
"Xẹt" Chiếc phi tiêu 4 cánh bay thẳng cắm vào tay phải hắn. Lại thêm chiếc phi tiêu khác cắm vào bụng hắn. Hắn bật ngửa. Buông thanh kiếm, rơi xuống đất.
Kaoru quay lại. Nhận ra dáng người thân quen bước ra từ rừng cây rậm rạp.
Thanh niên có thân hình cao lớn mang theo thanh trường kiếm kéo lê trên mặt đất. Thanh kiếm bén đặc biệt đến nỗi chỉ cần chạm nhẹ những chiếc lá, chúng cũng vô ý bị cắt đôi. Anh ta tiến lại gần gã sát thủ vung thanh trường kiếm toan ra một chiêu kết thúc. Gã sát thủ đã nắm chặt kiếm. Hắn quay đầu bỏ chạy. Hắn biết mình bây giờ chưa phải là đối thủ người đàn ông này. Trận mưa lớn thế này hắn không thể dùng thủ thuật khói mù chỉ có thể dựa vào thực lực.
Nam thanh niên thu kiếm không bận tâm đuổi theo.
"Em không sao chứ?"
Điều anh bận tâm nhất là Kaoru có bị thương hay không. Ánh mắt quét một đường. Trên cánh tay trắng như tuyết của Kaoru bị một vết cắt đang rỉ máu. Toàn thân ướt như chuột. Áo ngủ hai dây đã thấm nước mưa hít chặt vào làn da mỏng. Anh cởi áo choàng của mình khoác cho Kaoru.
"Thiếu gia, anh về từ lúc nào?"
Cô ngạc nhiên. Sato Takeru* không phải đang ở bên Mỹ sao. Một năm nay anh rời Nhật bản sang Mỹ điều hành và phát triển công ty con. Công việc khá bận thế nhưng ngày nào anh cũng gọi điện thoại đều đặn hỏi thăm cô. Anh nói rằng khả năng tháng sau anh mới về lại Nhật Bản. Sao lại xuất hiện ở đây?
(*佐藤 健* họ là Tá Đằng, tên Kiện)
"Biết em đang ở Kyouto* định cho em bất ngờ nhưng chiều nay vừa đến đây anh đã phát hiện thấy tên sát thủ này, vì vậy chưa vội ra mặt."
(Kyouto: 京都 Kinh Đô)
"Kaoru, thân thủ em đâu tệ đến vậy. Sao để tay bị thương rồi?" Anh lo lắng dìu cô. Bàn tay to ôm nhẹ bả vai tránh chạm vào vết thương.
"Có lẽ là do mất ngủ, thưa thiếu gia." - Sáu tháng nay bị hành hạ bởi những cơn ác mộng, sức khỏe và tinh thần Kaoru bị ảnh hưởng không ít.
"Từ lúc nào?" Anh nhíu mày. Tự hỏi chẳng lẽ cô có bệnh?
"Chắc là khoảng sáu tháng, thưa thiếu gia."
"Ngày mai anh sẽ đưa em đến bệnh viện. Còn nữa, mắt trái của em còn đau không?"
Có thể nói là khả năng trời ban. Mỗi lần mắt trái nhói đau Kaoru có thể lờ mờ thấy được hình ảnh những việc không may đến với ai đó đang đứng gần cô. Tuy nhiên đó chỉ là hình ảnh chớp nhoáng không rõ ràng chính xác. Vậy mà một vài lần Kaoru có thế cứu họ qua kiếp nạn mặc dù chẳng mấy ai để tâm lời cảnh báo của cô.
"Dạo gần đây thì không, thưa thiếu gia."
Sato Takeru nheo mắt. Đứa bé này thật lì lợm: "Em thật không thể gọi tên tôi?"
Kaoru ngước nhìn Sato Takeru: "Đó là không tôn trọng thưa..."
Bàn tay to kịp thời che miệng Kaoru lại: "Từ bây giờ em chỉ được gọi tên tôi"
Có chút ngạc nhiên nhưng rồi đôi mắt cũng tỏ sự đồng tình "Dạ vâng"
"Gọi tôi nghe"
"Ta...Takeru-san*" - Đại nạn năm ấy chính là cha của Sato Takeru cứu cô một mạng. Đối với con trai của ân nhân tuy cùng nhau lớn, Sato Takeru lại lớn hơn Kaoru 4 tuổi, việc tỏ sự tôn trọng như bề trên dành cho Sato Takeru là việc luôn luôn trong tâm thức của Kaoru. Nhưng có lẽ bây giờ việc này cần phải làm quen lại.
*Trong tiếng Nhật khi gọi tên ai đó thì phải thêm San.
"Ngoan" - Đôi môi khẽ cười hài lòng, tia mắt Sato Takeru lộ rõ tia hài lòng dịu dàng và ấm áp.
Nói chuyện một hồi cũng đã ra khỏi cánh rừng. Hai chiếc xe hơi đen bóng loáng đậu sẵn ngay ngắn cùng với vài tay chân của Sato Takeru. Một vệ sĩ thân tín nhanh chóng mở chiếc ô đen to che chắn mưa và mở cửa xe đón hai vị chủ nhân. Sato Takeru nhẹ nhàng dìu Kaoru vào trong xe không quên dặn dò tài xế điều chỉnh nhiệt độ ấm.
Khách điếm* mà Kaoru đang ở hiện tại không còn an toàn nữa. Hiện giờ chỉ có thể đến chỗ Sato Takeru. Hai chiếc xe lao đi, để lại trong cánh rừng một cặp mắt dò xét của gã sát thủ.
*Ở Nhật Bản Kyouto vẫn luôn giữ nét văn hoá cổ xưa. Phòng thuê dành cho khách du lịch cũng bài trí theo hình hài cổ xưa không giống như khách sạn thành phố vì vậy mình dùng từ khách điếm. Điếm có nghĩa là tiệm, là quán, nhưng mang quy mô nhỏ.
************* Anh chị có đọc cho em xin ý kiến ở bình luận để có động lực viết nha ^^

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang