“Thưa ngài, tung tích của cô gái vẫn chưa xác định.” Lưu Hoàng cung kính cúi đầu báo cáo tình hình mà vị tổng giám đốc này đang chú ý cả tháng nay.
“Tiếp tục điều tra.” Tô Mộc mắt không rời văn kiện, xuống giọng một cách uy nghiêm.
“ Đã rõ thưa ngài. Còn nữa, chuyến bay sang Anh sẽ xuất phát lúc 4 giờ chiều nay.”
Tô Mộc khẽ gật đầu, phẩy tay ra hiệu cho trợ lý lui đi. Anh hạ văn kiện xuống, đan chặt mười đầu ngón tay lên trước mặt ngẫm nghĩ.
Đã một tháng kể từ ngày bị ám sát không thành. Cô gái kia lại như khói biến mất chỉ sau vài phút cảnh sát ập đến. Anh vận dụng mọi quan hệ cũng không thể tìm ra tung tích cô ta.
Về phần Kaoru khi cảnh sát vừa đến, từ phía bên hông trái kho hàng cô đã phát hiện tên sát thủ mà cô muốn tìm đứng lấp ló. Cảm nhận được ánh mắt Kaoru, gã xoay đầu bỏ chạy. Kaoru cũng lập tức đuổi theo. Thế nhưng cuối cùng vẫn mất dấu hắn. Một lần nữa Kaoru đành thất vọng tìm đường trở về khách sạn.
Ban đầu chỉ là ý định đến đây du lịch và lánh nạn nhưng có vẻ bây giờ kế hoạch của Kaoru đã thay đổi, cô quyết định ở lại Thượng Hải. Người thanh niên bị ám sát không thành kia chắc chắn đã đắc tội với thế lực nào đó nên mới bị sát thủ truy đuổi như vậy. Muốn tìm được gã sát thủ chỉ còn cách tiếp cận người thanh niên kia. Nghĩ như vậy, Kaoru lập tức lần mò thông tin. Nhưng cô mới đến Thượng Hải, tất cả đều mù mờ, thậm chí người thanh niên kia là ai cũng không biết sao có thể tiếp cận.
Tưởng chừng như vô vọng thế mà mọi sự trên đời lại là hữu duyên. Một lần vô tình đi bộ ngoài phố để đến đại sứ quán làm thẻ cư trú, Kaoru bắt gặp khuôn mặt tuấn tú của người thanh niên kia trên màn hình lớn. Đó là tin tức phỏng vấn cảm nghĩ anh ta về việc trở về Trung Quốc nhậm chức Tổng giám đốc của tập đoàn Tô thị. Nhờ vậy, Kaoru mới biết được thông tin về anh ta. Không cần lưỡng lự, Kaoru quyết định gia nhập tập đoàn Tô thị.
***************************************
Tại phòng ăn nhỏ được bố trí một cách sang trọng, trên bàn trải đầy những món Trung Hoa thơm nghi ngút. Vị lãnh đạo có dáng người cao to tuy đã lấm tấm tóc muối tiêu nhưng không vì thế mà khiến ông ta sụt giảm uy quyền.
"Đây là lần đầu cô gặp cậu ta?" Người đàn ông hất hàm, giọng nói trầm trầm hướng về người phụ nữ phía đối diện.
"Vâng" Người phụ nữ dáng người rụt rè, cúi đầu tôn kính.
"Chúng ta sẽ sớm thành gia đình. Lần này tôi đã chuẩn bị rồi, vậy nên hai người có thể chào hỏi trước."
Người phụ nữ mỉm cười gật đầu chưa kịp thưa vâng đã có tiếng gõ cửa từ đằng sau.
"À, cậu Chung, vào đi" Người đàn ông đôi mắt không che giấu sự chờ đợi nhìn người thanh niên đang bước vào phòng.
Anh ta mỉm cười cung kính gật đầu chào Tô chủ tịch. Nhìn sang người phụ nữ đối diện sắc mặt có chút nghiêm nghị nhưng vẫn gật đầu chào ôn hòa.
"Đây là Phó Giám Đốc Trương tôi đã nói sơ qua trong điện thoại."
Người thanh niên đặt chiếc cặp đen xuống bên cạnh, tay cởi chiếc áo khoác dày lộ ra màu áo sơ mi trắng được ủi kĩ không thấy một đường nhăn. Anh ta nhẹ nhàng săn tay áo, vẻ khí khái phong trần pha chút tiêu sái, chút xấc xược càng khiến anh ta như có mị lực hấp dẫn người khác.
"Thời gian qua mọi chuyện vẫn suôn sẻ khi nghe theo lời khuyên của Công tố Cao. Lần này cũng vậy chứ?" Tô chủ tịch tay vừa gắp thức ăn vừa nghiêm nghị hỏi.
Cao Hữu Minh ngước ánh mắt tự tin "Khu xung quanh phòng kế toán đều dọn dẹp cả rồi chứ?" - Anh ta quay sang Phó Giám Đốc Trương.
"Vâng, tất cả những gì liên quan đến anh tôi tôi đều đã dọn dẹp hết rồi."Phó giám đốc Trương trả lời một cách tự tin.
Cao Hữu Minh nguýt một hơi dài tỏ ý nghi vực soi sét miếng cá hồi béo ngậy trên đũa nói "Chắc chắn anh ta có để lại một thứ gì đó đấy."
"Đừng lo lắng, chúng tôi đã bắt hắn, xóa tất cả các bằng chứng ngay trước khi hắn tự tử rồi." Bà ta quay sang Cao Hữu Minh cười một cách đắc thắng.
Cao Hữu Minh buông đũa quay sang nhìn Phó Giám đốc Trương thở dài một hơi:
"Ôi trời, sao cô lại có thể ngây thơ như vậy. Trông cô mạnh mẽ thế cơ mà." Vẻ mặt anh lộ rõ vẻ châm chọc, tỏ ý khinh thường.
"Vậy cậu nghĩ anh ta đã để lại những gì?" Tô chủ tịch nhíu mày.
"Người như anh ta chắc chắn sẽ có để lại cái gì đó đấy. Phó Giám đốc Trương, cô bị hắn ta lừa rồi." Anh ta nhếch môi cười lạnh. Phó Giám đốc Trương sớm đã bị anh ta làm cho mất mặt. Bà ta ái ngại liếc nhìn Tô Chủ tịch một cái rồi nhẹ nhàng buông đũa. Cao Hữu Minh lại bồi thêm "May mà chưa tìn được nó đấy. Trừ khi có người tự đưa ra bằng không sẽ không ai tìm được. Vì vậy trong tình hình này lấy lại khai từ người giấu chắc chắn sẽ nhanh hơn tự tìm đấy." - Cao Hữu Minh không ngại ngần hất mặt hỗn xược với Phó Giám đốc Trương. Đời anh anh ghét nhất kẻ nịnh hót và Ngu nhưng tỏ ra nguy hiểm.
"Vì hắn hôn mê nên hắn không thể nói được đúng không?" Tô chủ tịch lúc này có chút nghiêm túc, ông ta quay sang nhìn Phó Giám đốc Trương ra ý xác nhận "Không biết...vợ của trưởng phòng Khương?..."
"Nếu cô ta biết thì sớm đã tiết lộ." Cao Hữu Minh chẳng kiêng nể mà cắt ngang lời Tô Chủ tịch.
Vẻ mặt ông đã có chút thay đổi, lúc này nghiêm túc hơn bao giờ hết. Buông đũa, ông ta yêu cầu Phó Giám đốc Trương, nói chậm từng chữ:
"Phó Giám đốc Trương, đừng thư giãn nữa, hãy tiếp tục kiểm tra đi."
----------------------Bận thi tiếng Nhật cả tuần giờ mới up tiếp được. Mong mọi người ủng hộ ------------------------------