Xung quanh đều là sương mù mờ ảo, mang theo cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo, đôi chân Lâm Trường Tư bước đi khập khiễng không biết bản thân đang đi đến đâu, toàn thân nổi đầy mụn nhọt, không khỏi rùng mình lo sợ.
Y chà xát hai tay, lại ôm cánh tay tiếp tục đi về phía trước.
Không biết bản thân vì sao lại xuất hiện ở chỗ này, chỉ là y mơ mơ màng màng luôn luôn cảm thấy phía trước tựa như đang có thứ gì đó đang chờ y.
Y vẫn luôn đi về phía trước, cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, trước mắt ngoại trừ sương mù thì vẫn là sương mù, Trường Tư không hề nản lòng, cũng chẳng biết mệt mỏi, cố chấp bước tiếp….
Cuối cùng, ở trước mặt xuất hiện một cái bóng trắng mông lung, Trường Tư dường như biết được đây chính là thứ y đang tìm kiếm bên trong sương mù, đi nhanh vài bước, mới có thể chậm rãi nhìn rõ hình dáng trước mắt.
Người trước mắt thon gầy mảnh mai, đầu tóc đen dài rối tung, mặc áo dài màu trắng, cổ áo cổ tay đều được thêu thùa hoa văn mẫu đơn vô cùng phức tạp, ở trong sương mù mờ ảo giơ tay đứng tại nơi đó, mang theo một cổ hơi thở thanh lãnh, tựa như thiên tiên.
Nét mặc của nam nhân áo trắng vô cùng mơ hồ, nhưng mà Trường Tư vẫn có thể cảm nhận rõ ràng được hắn đang nhìn chằm chằm vào mình, Trường Tư từng bước đi qua, trừng lớn đôi mắt muốn được trông thấy khuôn mặt của người này, nhưng chẳng biết vì sao chỉ cách khoảng bốn năm bước chân, mà vẫn luôn cảm thấy xa xôi như vậy.
Lâm Trường Tư bắt đầu đứng yên, nhìn chằm chằm vào thân ảnh màu trắng trước mặt, rõ ràng người này xa lạ đến như vậy, thế nhưng lại mang đến một cỗ cảm giác vô cùng quen thuộc, tựa như trong tiềm thức y luôn biết rất rõ người này, chỉ là đã cất vào bên trong ký ức sâu thẳm, không bao giờ nhớ đến.
Lâm Trường Tư nhíu mày, bị suy nghĩ của chính mình làm cho khó hiểu, lại trộm giương mắt nhìn thân ảnh của người trước mặt, hắn vẫn không hề nhúc nhích, tựa như một bức tượng điêu khắc…..
Lâm Trường Tư nuốt nước miếng, chậm rãi hé miệng nói: “Anh…..” Câu nói tiếp theo còn chưa kịp nói, thì đột nhiên hoàn cảnh xung quanh xảy ra biến hóa.
Bên trong sương mù toát ra vài luồng khí đen, từng chút thâu tóm làn sương màu trắng, rất nhanh mọi thứ xung quanh đã biến thành tối đen như mực, thân hình của nam nhân áo trắng cũng càng thêm rõ ràng.
Sương mù màu đen quay cuồng, sôi sục, phát ra thanh âm ‘soàn soạt’ khó nghe, Lâm Trường Tư sởn hết tóc gáy, còn chưa kịp phản ứng mọi chuyện, thì ngay lập tức trông thấy người đứng đối diện thất khiếu chảy máu, làn da như ngọc cũng dần dần trở nên ảm đạm, bị bao phủ bởi các đốm nâu, cuối cùng là chậm rãi tan rã, dư lại cũng chỉ là một thân bạch cốt, bên trên có dính lại một ít thịt vụn, trông rất tối tăm đáng sợ, cùng với đôi mắt chảy ra huyết lệ nhìn chằm chằm vào Lâm Trường Tư, bỗng nhiên cùng Lâm Trường Tư mặt đối mặt, khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của người nam nhân này, hô hấp của Lâm Trường Tư cứng lại hét to một tiếng: “A…” từ trên giường bật dậy.
“Hờ….” Lâm Trường Tư bị dọa đến thất đảm kinh hồn, ngồi ở trên giường liều mạng thở dốc, run run bổ nhào đến đầu giường bật đèn, thoáng chốc toàn bộ căn phòng tràn ngập ánh sáng mờ nhạt, khiến lòng người ấm áp trở lại.
Lâm Trương Tư xoa ngực, lau lau mồ hôi chảy đầy đầu, nhớ lại gương mặt nam nhân ở trong mơ kia, lòng ngực hiện tại vẫn còn đập thình thịch.
Y bưng ly nước được đặt ở trên bàn đầu giường, một dòng nước ấm chảy qua yết hầu, tiến vào trong bụng, tâm cuối cùng cũng bình ổn trở lại.
Thật ra người trong mộng lúc nãy, y vô cùng quen thuộc.
Bởi từ khi y có ký ức thì cảnh ở trong giấc mơ cũng đã bắt đầu, người này vẫn luôn xuất hiện ở trong mộng, có lúc bận áo dài, lúc lại là quân trang, khí chất lúc nào cùng là hiên ngang oai dũng, thanh tuấn lạnh lẽo.
Dĩ vãng trong mộng luôn luôn là thân ảnh mông lung không rõ khuôn mặt, chỉ là không nghĩ đến hôm nay lại có thể thấy rõ khuôn mặt, còn là kết quả kinh khủng nhất: thất khiếu chảy máu.
Lúc y còn nhỏ cũng từng nói qua cho ông nội, bà nội, ba, mẹ về cảnh y đã mơ thấy, nhưng mà bọn họ đều lựa chọn giữ kín bí mật, nói với y rằng đó chỉ là một giấc mơ bình thường, không gì đặc biệt.
Rồi sau đó lại nói, người mà y nhìn thấy trong mơ, luận về bối phận, đó chính là một vị thân thích họ hàng xa….còn bảo Lâm Trường Tư gọi đối phương là chú hai.
Ngày lễ ngày tết, Lâm Trường Tư còn phải đi đến Lâm Trang bái tế vị chú hai này.
Lâm Trường Tư cảm thấy vị chú hai ở trong miệng người nhà mình có gì đó không đơn giản, nói như vậy, là vì thôn của Lâm Trường Tư, có tên gọi là Hứa gia thôn, nghe tên đã biết, phần lớn người trong thôn đều là họ Hứa, ngoại trừ những người nơi khác gả vào nơi này là khác họ, mà nơi ba Hứa trưởng thành cùng lớn lên là ở Hứa gia thôn, Lâm Trường Tư cũng là con trai độc đinh của ông, nhưng mà lại không theo họ Hứa, cũng chẳng theo họ mẹ, cố tình lại theo họ Lâm ở thôn bên.
Vào lúc bắt đầu, mọi người trong thôn cũng nghị luận vô cùng sôi nổi, sau đó chẳng biết vì nguyên nhân gì mà người ở trong thôn cũng sôi nổi ngậm miệng, nhưng bọn họ cũng biết được một ít chuyện bí mật của người nhà Lâm Trường Tư, sau nữa những người trong thôn hầu hết đều biết, Lâm Trường Tư cũng được xem là nửa người Lâm Trang, theo họ của anh hai trưởng thôn Lâm Trang, họ Lâm, tên Trường Tư, nghĩa là ‘ thiên lí triền miên, trường tư khả kiến’*, mà đại danh của vị chú hai này chính là ‘Lâm Thiên Lí’.
(Thiên lí triền miên, trường tư khả kiến: xa xôi ngàn dặm, có lòng ắt sẽ tìm thấy.)
Lâm Trường Tư cũng từng âm thầm suy nghĩ, vị chú hai này hẳn đối với nhà y có ơn cứu mạng, nếu không thì tại sao ngay cả con trai độc nhất của nhà họ Hứa cũng theo họ của hắn, sau lại cảm thấy có chút không đúng, bởi vì mỗi lần nhắc đến vị chú hai này, người trong nhà đều sẽ toát ra một cổ áp lực đè nặng, mà bà nội cùng mẹ cũng sẽ chậm rãi đỏ mắt, rơi lệ, sau đó vị chú hai này cũng dần dần trở thành một loại cấm kỵ, không được đề cập.
Mà mỗi lần Lâm Trường Tư đi ra ngoài tế bái vị chú hai này, cũng là buổi sáng tự mình đến rồi lại tự mình về.
Lâm Trường Tư thở dài, xốc chăn đứng dậy, kéo màn, bên ngoài vẫn là hoàng hôn, bầu trời đỏ rực một mảnh, bên dưới tiểu khu còn có một ít ông bà, trẻ nhỏ dùng xong bữa tối, đi bộ tiêu thực hoặc là chơi đùa, thật là một bức tranh an bình, hòa hợp.
Lâm Trường Tư duỗi eo, đem giấc mơ kinh dị kia quăng ra sau đầu, lại nhìn thời gian, vừa mới năm giờ chiều, đúng là mùa đông, vẫn chưa đến sáu giờ mà trời cũng đã trở nên tối đen, Lâm Trường Tư dọn dẹp đồ đạc, rồi chạy nhanh ra ngoài.
Năm nay Lâm Trường Tư đã được 17 tuổi, chờ sang tháng giêng năm sau, thì sẽ tròn 18.
Bởi vì y đi học sớm, nên vừa mới 17 tuổi đã là sinh viên năm hai của trường đại học, hiện tại đã sắp được nghỉ đông, mấy môn tự chọn cũng đã học xong rồi, cuối cùng chỉ còn mấy bài luận văn là cần nộp cho giáo viên, Lâm Trường Tư tính toán thừa dịp thư viện trường học vẫn còn mở cửa, tranh thủ đến đó mượn vài cuốn sách trở về, sau đó nhanh tay sao chép, giải quyết mấy bài luận văn này rồi về nhà sớm một chút, dù sao thì vài ngày trước mẹ của y cũng đã thúc giục y về nhà nhanh nhanh, không biết vì sao lần này lại gấp đến như vậy, cơ hồ mỗi ngày đều gọi đến đây một cuộc điện thoại.
Nghĩ nhiều cũng vô ích, Lâm Trường Tư chạy ra tiểu khu, lấy chiếc xe đạp cũ mua được ở phiên chợ trời, chuẩn bị đi đến trường học.
Những lúc có thời gian rãnh rỗi y đều tìm việc làm thêm, cho nên y thuê một căn phòng ở bên ngoài, cách trường học cũng rất gần, chỉ mất khoảng mười phút đạp xe là đến, vô cùng thuận lợi.
Chờ đến khi y tìm xong sách từ trong thư viện đi ra, thì bầu trời lúc này cũng đã tối đen rồi, móc di động nhìn một chút, đã hơn bảy giờ, nghĩ cũng nên quay về ký túc xá, một phòng ký túc có bốn người ở, ba người khác: Đại Hắc, Nhị Hầu, Chu Hành đều ở đây, bốn người trẻ tuổi cùng nhau chụm đầu ậm ừ vài câu chắp vá, thì việc học của học kỳ này cũng đã sắp kết thúc rồi, ngày mai giao nộp hai bài luận văn xong thì nhà ai nấy về, ai tìm mẹ người đó, hôm nay cũng đã hạ quyết tâm sẽ đi ăn cơm chúc mừng nghỉ lễ.
Bọn họ thường xuyên tổ chức liên hoan, ăn cơm tại một quán ăn bán những món Hồ Nam, quán ăn mở gần trường học, mùi vị rất được, hoàn cảnh xung quanh không tệ, bọn họ đã đến đây vài lần, sau này có ăn liên hoan hay gì đó tựa hồ đều đến nơi đây.
Quy cũ gọi một đống rượu cùng thức ăn, chỉ biết ăn và uống rượu vui chơi, những thứ còn lại chẳng còn ý nghĩa gì cả.
Đại Hắc là người lớn tuổi nhất trong phòng ký túc xá, cấp ba học lại hai năm rồi mới thi đậu, hiện tại đã 22 tuổi là người Đông Bắc, gia cảnh trong nhà không tệ, là một tên vô cùng đa tình hẹn hò với rất nhiều cô gái, và hắn cũng là một kẻ ba câu không rời chuyện hài thô tục.
Nhị Hầu là một vị nam sinh nhỏ gầy người Tứ Xuyên, cùng với Đại Hắc ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, mỗi lúc không có tiết học đều sẽ ra ngoài tán gái, cố tình hắn lại quá mức nhỏ gầy, cho nên cơ bản là không có cô gái nào nhìn trúng hắn, nhưng mà hắn cũng chẳng quá để ý chuyện đó, hôm nay bị cự tuyệt, hôm sau cũng sẽ cười hi hi ha ha tiếp tục tán gái, quả giống như là một con gián có bị đánh cũng không chết.
Hai người, một tên thì cao lớn thô kệch, một người thì nhỏ bé gầy yếu, ở cùng một chỗ tạo ra hiệu ứng vô cùng độc đáo.
Lão tam Chu Hành lớn lên rất anh tuấn, cố tình lại là tên yêu thích bát quái ngũ hành, kỳ kinh bát mạch, có một lần còn bị Nhị Hầu trêu chọc rằng ‘Hắn ta là muốn trở thành đệ nhất thần côn’, mà tung tích của hắn cũng rất thần bí, ngoại trừ những người ở cùng phòng ký túc xá, thì hắn cũng không nói chuyện với bất kỳ ai, từ trước đến nay cũng chưa từng gần gũi với một vị nữ sinh nào.
Bởi vì Lâm Trường Tư từ sớm đã đi học, nên là người nhỏ nhất ở trong đây, từ nhỏ đã là một bé cưng ngoan ngoãn, thích nhất đọc sách, cũng không yêu thích chạy nhảy đùa giỡn, là một tên trạch nam tiêu chuẩn.
Bọn họ cùng nhau nói đến loạn thất bát tao, đương nhiên chủ yếu là Đại Hắc cùng Nhị Hầu nói đến điên, chờ rượu quá ba tuần cũng đã hơn mười giờ, mà tửu lượng của bốn người cũng không quá cao, Đại Hắc uống rượu nhiều nhất cũng là kẻ say nhất trong đám.
Hắn vừa uống say thì ngay cả miệng cũng chẳng thể kiểm soát, vô cùng yêu thích mắng người, mà trong bốn người bọn họ, chỉ có Nhị Hầu cùng hắn ở các phương diện khác là ăn nhịp với nhau, cho nên mỗi lần hắn mắng người đối tượng của hắn cũng chỉ có Lâm Trường Tư cùng Chu Hành.
Lần này cũng như vậy lải nhải dài dòng trách mắng Lâm Trường Tư cùng với Chu Hành còn tính là thanh tỉnh.
“Tôi nói hai cậu, đúng vậy chính là hai người các cậu.” Nói xong, còn dùng ngón tay chỉ vào Lâm Trường Tư cùng Chu Hành: “Thật vất vả mới có thể tiến vào đại học, tại sao lại không có ý định tán gái chứ hả?”
Sau đó chỉ về phía Chu Hành: “Em gái mềm mại không thích, mỗi ngày chỉ biết ôm sách bát quái ngũ hành nhìn tới nhìn lui, có thể nhìn ra hoa hả? Hay thật là muốn trở thành thần côn đại sư? Thật sự là làm khổ khuôn mặt đẹp trai này mà, nếu cậu không cần thì chia cho tôi một ít, vậy thì sau này tán gái tôi nhất định sẽ càng thêm thuận lợi hơn nữa.
Còn có cậu, cậu.” Sau đó loạn choạng bổ nhào vào trước mặt Lâm Trường Tư: “Không phải ở trong ổ đọc sách thì là đi làm việc, đã học đại học rồi còn làm em trai ngoan ngoãn là sao?!!!”
Đại Hắc rầm rì nói càng nói càng có sức, bình thường thì Lâm Trường Tư cùng Chu Hành cũng chẳng thèm so đo với cái con ma men này.
Lần này cũng vậy.
Không biết cái tên Đại Hắc này lại nghĩ đến cái gì bộ dáng đáng khinh, sau đó ôm lấy bả vai của Lâm Trường Tư, vô cùng đáng khinh cười hì hì: “Tôi nói, hai người các cậu sẽ không phải là đồng tử đó chứ?” Cười vui, cùng với Nhị Hầu làm cái mặt quỷ, tiếp theo ánh mắt vô cùng tà ác mà liếc nhìn đũng quần của hai người họ.
Nhị hầu cũng cười ha ha: “Chắc là đúng đó, xem Trường Tư nhà chúng ta hình dạng phấn nộn, khẳng định là xử nam rồi, haha, còn Anh Hành sao?! Xem khuôn mặt lạnh lùng của anh Hành đi, cho dù có nhìn thấy phụ nữ lõa thể thì cũng chưa chắc làm ra phản ứng gì, không chừng là tính cách lãnh đạm, haha.” Đôi mắt Nhị Hầu đều đã mông lung say sỉn, còn vụn trộm chạm vào khuôn mặt của Lâm Trường Tư, rồi lại cùng với Đại Hắc kề vai sát cánh nở nụ cười khinh.
Lâm Trường Tư cùng Chu Hành đen mặt, bàn cách vách có ba cô gái, hẳn là đã nghe thấy lời của Đại Hắc nói, cùng nhau ghé vào bàn, cười hi hi chỉ về bàn của Lâm Trường Tư rất là vui vẻ.
Lúc này Lâm Trường Tư chỉ hận không thể chôn sống Đại Hắc cùng Nhị Hầu, quả là mất hết mặt mũi có biết không hả?!!! Bởi vì quán ăn xung quanh trường học đại đa số đều là người cùng trường.
Xem Đại Hắc cùng Nhị Hầu dùng biểu tình đáng khinh cười ha ha nhìn chằm chằm vào mình, ngay lập tức nội tâm ác độc trổi dậy, nhìn hai cái màn thầu còn thừa lại ở trên bàn nhét vào trong miệng của hai người nọ, tức khắc bọn họ bị nghẹn không thể cười được nữa.
Vội vàng lôi kéo Chu Hành, một người lôi kéo một người, nhanh chóng thanh toán rồi té lẹ.
Thân thể nhỏ bé của Lâm Trường Tư khẳng định là không có khả năng giữ lấy Đại Hắc, nhưng nếu là đỡ lấy Nhị Hầu thì vẫn còn dư sức, thế nhưng ngoài ý muốn đó là dáng người của Chu Hành thoạt nhìn so với Đại Hắc nhỏ hơn rất nhiều, vậy mà lại có thể dễ dàng khiêng Đại Hắc lên, vô cùng nhẹ nhàng không có chút nào là cố hết sức, thỉnh thoảng còn ra tay giúp đỡ khiến cho Lâm Trường Tư nhìn thấy mà vô cùng ngạc nhiên.
Chờ cho đám người Lâm Trường Tư quay về ký túc xá thì đã gần đến 12 giờ, tuy rằng Lâm Trường Tư uống rượu nhưng không có nhiều lắm, song buổi trưa nằm thấy giấc mơ kia, bây giờ lại uống chút rượu hiện tại đầu óc đã có chút choáng váng, y cũng không tính quay về, vì vậy sau khi ném Nhị Hầu lên giường, thì tùy tiện vớ lấy một cái khăn lông rửa mặt, sau đó leo lên giường ngủ như chết.
Một đêm ngủ ngon..
Danh Sách Chương: