Hôm sau là một ngày đẹp trời, Lâm Trường Tư thức dậy sớm, ngồi ở đầu giường bật máy tính bắt đầu tìm kiếm tài liệu, kết hợp với tài liệu mượn được từ thư viện chắp vá hoàn thành hai bài luận văn, sau khi in xong trực tiếp đưa cho Chu Hành nhờ hắn giao giúp.
Lại vội vàng ăn sáng qua loa, thu dọn hành lý, nhanh chóng chạy đến ga tàu, hai giờ ba mươi chiều chuyến tàu bắt đầu khởi hành đi đến thành phố B.
Lâm Trường Tư ở thành phố A cách thành phố B cũng không xa, đi tàu cũng chỉ hơn một tiếng đồng hồ.
Chỉ là thành phố B cách Hứa Gia Thôn một đoạn đường dài, cho nên còn phải bắt xe khách….
Chớ đến khi tới Hứa Gia Thôn, thời gian đã là sáu giờ tối mà hiện tại trên bầu trời cũng đã tối đen.
Lâm Trường Tư lục tục chia tay bác tài, vừa xuống xe thì đã nhìn thấy mẹ mình đang đứng ở dưới táng cây liễu đầu thôn, vội vàng đi qua.
“Mẹ, trời cũng đã tối, mẹ ở nhà chờ là được rồi.” Lâm Trường Tư ôm lấy vai mẹ Hứa nói lấy lòng.
“Nhóc thúi, không phải là mẹ chờ đến sốt ruột sao? Còn không bằng ra đây nhìn xem, đi thôi, về nhà nhanh chút, bà nội của con cũng đã nấu xong món ngon chờ con về đấy.” Mẹ Hứa nở nụ cười vỗ đầu con trai mình, hai mẹ con cùng nhau trở về nhà.
Vào nhà, lại bị bà nội nắm tay lôi kéo nhìn trái nhìn phải một chút, bà nội Hứa lẩm bẩm: “Cháu ngoan của nội, mới không gặp có nửa năm mà đã gầy đi rồi, cần phải tẩm bổ.” Ông nội Hứa đồng ý lời này, mà ngay cả cha Hứa cũng không nói không cười nhíu mày nhìn Lâm Trường Tư, sau đó gật đầu phụ họa làm cho Lâm Trường Tư càng dở khóc dở cười.
Nhưng cũng không thể trách mọi người trong nhà đều coi y là báu vật mà yêu thương, nhà họ Hứa của bọn họ từ trước đến đây vẫn luôn là huyết mạch đơn truyền, tuy rằng Lâm Trường Tư mang họ Lâm nhưng y cũng là đứa cháu ngoan duy nhất của người trong nhà, vì vậy làm sao có thể không đau lòng?
Người một nhà nửa năm mới có thể đoàn tụ một lần, cùng nhau quây quần ở cạnh nhau ăn cơm nói chuyện, còn thường xuyên gắp thức ăn cho nhau, vô cùng náo nhiệt.
Dùng xong bữa, cùng ông bà nội nói một ít chuyện, lại bị mẹ Hứa bắt đi tắm rửa, cuối cùng vẫn là đuối quá chịu không nổi rất nhanh đã đi ngủ, trên giường trải chăn bông sạch sẽ mang theo thái dương ấm áp, chỉ trong chốc lát Lâm Trường Tư đã rơi vào giấc ngủ sâu, lại là một đêm an giấc không mộng mị.
Ngày tiếp theo, Lâm Trường Tư còn nằm ở trong ổ chăn ấm áp gặp Chu Công*, thì bên ngoài có tiếng pháo nổ bùm bùm, Lâm Trường Tư nhăn mày ló đầu ra khỏi chăn nệm, đầu tóc rối bù khiến cho khuôn mặt càng trở nên non nớt.
Xốc chăn đứng dậy, kéo màn, mở cửa sổ, thanh âm tiếng pháo càng thêm chói tai rõ ràng là ở bên ngoài nhà mình.
(Chu Công / đánh cờ với Chu Công: đi ngủ)
Bởi vì đêm qua ngủ sớm hơn nữa ngủ cũng rất ngon, cho nên Lâm Trường Tư bị đánh thức cũng không hề có cảm giác bực bội, thần thanh khí sảng rời giường thay quần áo sau đó đi xuống lầu, xem xem cuối cùng là có chuyện gì đang xảy ra.
Hứa Gia Thôn là một ngôi làng rất giàu có, nơi này của bọn họ núi nhiều người ít, hầu hết những thôn dân nơi đây đều sẽ nhận thầu một ngọn núi trồng cây ăn quả, tựa như cây lê, cây đào sinh trưởng tốt thị trường tiêu thụ lớn, bán được rất nhiều tiền, mà tất cả các ngọn núi ở trong thôn hầu hết đều trồng cây ăn quả với số lượng lớn, vì vậy vào lúc hoa nở đầy núi cánh hoa tung bay đặc biệt xinh đẹp, cho nên cũng có rất nhiều người đến đây du lịch vui chơi, mà cũng vì thế người trong thôn có thể kiếm thêm một ít thu nhập nhờ vào việc bán vé vào cổng.
Hơn nữa phong cảnh kiến trúc đặc biệt của Hứa Gia Thôn cũng là một địa điểm vô cùng hấp dẫn, bởi ở các thành thị càng phát triển thì những kiến trúc cổ xưa được giữ lại càng ít.
Tuy rằng Hứa Gia Thôn rất giàu, nhưng mà tổ tiên của Hứa Gia có dạy: phòng ốc không sụp thì không được phá hủy nếu không đó là phạm vào cấm kị,vì thế ở Hứa Gia Thôn có một cảnh quan như này, phía trước là ngôi nhà trúc phía sau là một ngôi nhà làm từ xi măng, mà hầu hết tất cả các hộ gia đình đều là như vậy.
Phía trước là nhà trúc xanh biếc, còn phía sau là một ngôi nhà màu trắng nho nhỏ, khiến cho ngôi làng vừa mang theo nét đẹp cổ kính cũng vừa mang theo vẻ đẹp độc đáo.
Bởi đang là mùa đông, cho nên Lâm Trường Tư ngủ ở ngôi nhà bê tông phía sau, vì thế bước chân xuống lầu còn phải đi về hướng nhà trúc, mới vừa tiến vào nhà trúc thì đã phải đối mặt với một cơn gió lạnh thổi đến, cơn gió mang theo một cỗ lạnh lẽo luồng vào trong cổ của y làm y rùng mình.
Rụt cổ bước đi nhanh chóng còn chưa đến cửa, thì đã trông thấy một đám người đang vây quanh nhà mình, không chỉ vậy mà còn có rất nhiều thanh niên trai tráng mặc đồ màu đỏ cầm kèn tỏa nột*, có vẻ như là đội ngũ đón dâu.
Lâm Trường Tư đang định đặt câu hỏi thì đã nghe thấy tiếng người gọi y.
Nháy mắt từ trong đội ngũ có một người bước ra, người này cũng không phải ai khác, đó là thôn trưởng Lâm Trang – Lâm Thiên Thanh, cũng là em trai thứ chín của chú hai Lâm Trường Tư – Lâm Thiên Lí, là một người trong phạm vi trăm dặm ở Hứa Gia Thôn rất được nhiều người tôn kính.
Lâm Trang là một thôn trang vô cùng kỳ lạ và thần bí, người dân trong thôn cũng rất ít khi ra ngoài và cũng chẳng hề tiếp xúc với người lạ, thông thường đều là hoạt động ở bên trong thôn trang.
Hơn nữa Lâm Trang cũng rất nhỏ thôn dân ở đấy cũng không vượt quá trăm người, bốn phía quanh thôn đều có xây tường cao, khi ra vào còn có thôn dân canh gác tựa như là một phủ đệ cổ đại.
Từ bên ngoài nhìn vào bên trong bức tường, cũng chỉ có thể nhìn thấy từng tòa nhà tre cao hai ba tầng, trên góc mái hiên có treo một cái chuông gió tựa như là dùng để trang trí, mỗi lúc có gió thổi qua thì sẽ phát ra tiếng kêu leng keng leng keng rất là dễ nghe, so với nhà trúc của Hứa Gia Thôn còn cổ xưa phức tạp hơn nhiều.
Lâm Thiên Thanh là thôn trưởng của thôn này, hiện tại cũng đã hơn bảy tám chục tuổi, người đời gọi là Lâm Cửu Gia.
Tuy rằng dáng người già nua, nhưng mà thân thể vẫn còn rất khỏe mạnh, tinh thần vô cùng minh mẫn.
Ông ấy được rất nhiều người ở trong Lâm Trang tôn kính nhiều năm, địa vị cao vô cùng trên người cũng toát ra khí thế cao cao tại thượng, thần sắc nghiêm túc, ánh mắt sắc bén, không giận tự uy.
Bình thường đối đãi với các hậu bối đều là không nói một lời, nhưng mà mỗi năm Lâm Trường Tư đi đến bái tế Lâm Thiên Lí thì rất được Lâm Thiên Thanh đối đãi hòa ái.
Giống như hiện tại, khi ông trông thấy Lâm Trường Tư, thì thần sắc vốn đang nghiêm nghị cũng đã hòa hoãn không ít, toàn bộ không khí có chút cứng ngắt cũng được làm dịu đi rất nhiều.
“Trường Tư, cậu qua đây.” Lâm Thiên Thanh gọi y, thanh âm già nua khàn khàn.
Lâm Trường Tư nhìn thấy ông thì có chút ngạc nhiên, bởi vị Cửu Gia này rất ít khi rời khỏi Lâm Trang, ngoài trừ có một số việc quan trọng cần thiết cần phải tham gia.
Lâm Trường Tư nhìn nhìn ông nội, bà nội, ba Hứa, mẹ Hứa vây quanh Lâm Cửu Gia chỉ cúi đầu, không nói một lời.
Mà khi bà nội Hứa nghe thấy Cửu Gia gọi Trường Tư đi qua, thì bên trong ánh mắt của bà mang theo cầu xin, nhưng Lâm Cửu Gia làm như không thấy tiếp tục mỉm cười hướng về phía Lâm Trường Tư vẫy vẫy tay.
Vành mắt bà nội Hứa đã đỏ lên, ánh mắt mang theo vài phần buồn khổ nhìn về phía Lâm Trường Tư, còn có một chút cảm xúc không rõ.
Mà đôi mắt của mẹ Hứa cũng đã phiếm hồng, ba Hứa thì cúi đầu hung hăng hút một ngụm thuốc, như cũ không nói lời nào.
Trong lòng Lâm Trường Tư cũng có một chút bồn chồn, nhưng mà ở trước mặt Cửu Gia y cũng không dám làm bậy, tuy rằng trong lòng mang theo bất an, nhưng vẫn là nghe lời đi qua bên đó đứng bên Lâm Cửu Gia, ngó ngó ba mẹ, ngoan ngoãn gọi một tiếng ” Cửu Gia”, sau đó cung kính hỏi:” Ngài có chuyện quan trọng gì sao? Mới sáng sớm đã bày trận lớn như vậy.”
Lâm Cửu Gia lạnh lùng liếc qua ba Hứa, mẹ Hứa, ông nội, bà nội, ánh mắt kia so với những thanh niên trai tráng bận áo đỏ ở phía sau càng là sắc bén như dao, khí thế bức người.
Lập tức khiến cho nhóm người họ Hứa càng thêm im lặng, tựa như một đứa nhỏ phạm sai cúi đầu, không dám nói gì.
Lâm Cửu Gia nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Một lão già như tôi cũng không muốn làm như vậy, chẳng qua tôi sợ nếu như tôi không làm thì người nào đó sẽ khi dễ tôi là một lão già hay quên, sau đó lật lọng lơ luôn ước định trước đây.” dứt lời Cửu Gia tựa như hướng bà nội Hứa dò hỏi: “Hứa phu nhân, bà nói có đúng không?”
Đối mặt với uy áp của Lâm Cửu Gia, bà nội Hứa xụ mặt không nói lời nào, mà Lâm Cửu Gia cũng không muốn cho bà trả lời, sau khi thần sắc hòa hoãn trở lại, mới nhìn chằm chằm vào Lâm Trường Tư nói: “Tôi đã là một tên già cõi xương cốt cũng dễ giòn gãy, lần này đến đây không phải là vì chuyện của y.
Tôi chỉ qua đây thay anh của tôi Lâm Thiên Lí đưa sính lễ đến, hi vọng cha mẹ của cậu sẽ thực hiện hôn ước của mười bảy năm trước.”
Vừa dứt lời, xung quanh đã vang lên từng đợt hút khí, mà người dân trong thôn đến đây xem náo nhiệt cũng trở nên an tĩnh.
Lâm Trường Tư nghe được thì cảm thấy có chút khó hiểu, hôn ước? Là y nghe nhầm hay là Cửu Gia nói sai?
Lâm Cửu Gia cũng mặc kệ phản ứng của tất cả mọi người, chỉ hướng ra sau phất tay ngay lập tức mấy chục thanh niên trai tráng vô cùng nhanh nhẹn nâng hơn mười cái rương gỗ, có buộc cầu hoa màu đỏ tiến vào.
Mà mỗi một cái rương nơi đây đều được mạ một lớp vàng mỏng bên trên còn lắp đầy các trang sức châu báu bằng vàng, bạc và ngọc phỉ thúy, nhìn qua đã biết là hàng thủ công tay nghề cao, hoa văn phức tạp giá trị xa xỉ.
Sau đó những cái rương cũng lần lượt được mở ra, và rồi những cái rương ấy cũng tựa như một cái ngăn kéo từng cái từng cái được đem ra.
Bên trong cái rương thứ nhất chứa áo gấm làm thủ công vô cùng tinh xảo, đủ loại màu sắc vải dệt mềm mịn, hoa văn vô cùng lộng lẫy.
Tiếp đó là một đôi giày thêu, trên giày thêu hoa mẫu đơn, uyên ương, hoa sen, trừ bỏ kích cỡ đôi giày thì nhìn qua rất giống với giày thêu của con gái.
Cuối cùng có một cái rương siêu lớn lấy ra là một bộ áo cưới đỏ thẫm, phía trước cái áo được thêu hoa mẫu đơn xinh đẹp rất lớn, còn ở sau lưng là một cặp long phượng vờn quanh vô cùng tuyệt mỹ.
Một đống lộn xộn chờ đến khi tất cả các rương được bày ra hết, thì trên mặt đất của nhà trúc lúc này cũng đã bị chiếm hơn phân nửa, bị thanh âm pháo hoa hấp dẫn lại đây đôi mắt thôn dân đến xem náo nhiệt đều không hề dịch chuyển, Hứa Gia Thôn vốn là một ngôi làng giàu có người dân nơi đây không phải chưa trải qua chuyện đời.
Chỉ là những thứ ở chỗ này rất tốt, thủ công tinh xảo phức tạp, công trình to lớn, chưa chắc có tiền đã mua được, nhiều món đồ giá trị xa xỉ như vậy đặt ở cạnh nhau làm người không khỏi cảm thán kinh ngạc, trên mặt cũng lộ ra thần sắc hâm mộ cùng đố kỵ.
Lâm Cửu Gia vô cùng hài lòng nhìn mấy người thôn dân đang bị chấn động, rồi lại tiếp nhận một cái khay nhỏ màu vàng do một thanh niên phía sau đưa qua, cái khay vàng này hẳn là cũng có niên đại lâu năm, trên khay chạm khắc một ít hoa văn long phượng tường vân, toàn thân ảm đạm không giống với cái rương mạ vàng lấp lánh sáng chói khi nãy, nhưng lại mang theo cảm giác vô cùng cổ kính và trang trọng.
Phía trên còn đặt một cái hộp gỗ chạm khắc hoa văn tơ vàng cổ xưa.
Lâm Cửu Gia mở hộp lấy ra một tờ giấy tuyên thành có chút ố vàng, đưa cho Lâm Trường Tư nói: “Đây là khế ước hôn nhân năm đó, cậu xem đi.”
Từ khi Lâm Trường Tư nghe thấy ý đồ của Lâm Cửu Gia đến đây, thì đã ngây người làm sao cũng không dám tin vào tai mình, rồi lại nhìn thấy dưới đất bày ra hàng loạt món đồ hoa lệ, trong lòng đã thấy vô cùng hoang mang và buồn cười, trước tiên không đề cập đến việc y là đàn ông dù sao thì Lâm Thiên Lí cũng đã là một người chết vài chục năm rồi, còn thay hắn đưa sính lễ bảo y một tên đàn ông con trai cưới một người đã chết?! Đây là chuyện vớ vẩn như nào!
Nhưng mà nhìn thấy khuôn mặt không thể nghi ngờ của Lâm Cửu Gia, rồi lại nhìn nhìn khuôn mặt đờ đẫn không nói lời nào của ba mẹ Hứa, cuối cùng thì Lâm Trường Tư vẫn là cười không nổi.
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Trường Tư, tựa hồ không tính tiếp nhận tờ giấy tuyên thành để xem xét, Lâm Cửu Gia cũng chẳng để bụng chỉ bổ sung thêm một câu: “Hôn ước này là lúc cậu ra đời chưa được bao lâu thì định ra, bức thư này được chia làm hai bản, bản thứ hai hẳn là do ba mẹ của cậu giữ, ngoài ra dương chi bạch ngọc mà cậu đang đeo trên cổ đó cũng là tín vật hôn ước của năm đó, còn muốn biết cụ thể ra sao thì hãy hỏi cha mẹ của cậu.”
Lâm Trường Tư bất giác sờ lên mặt dây chuyền đang đeo trên cổ, xúc cảm vô cùng ấm áp.
Miếng ngọc này quả thật y đã mang theo từ nhỏ, y chỉ biết từ khi y vẫn chưa hiểu chuyện thì trên cổ đã có cái này, mà bà nội Hứa nói với y rằng đây là vật báu gia truyền, ngàn lần cũng không được gỡ xuống càng không thể đánh mất, không nghĩ đến nó còn có lai lịch thế này đây…
Lâm Cửu Gia nói một tràng rồi lại nhìn Lâm Trường Tư cùng ba mẹ Hứa đang trầm mặc im lặng, sau đó cẩn thận gấp lại tờ giấy tuyên thành bỏ vào hộp.
Rồi xoay người cầm lấy danh sách vật phẩm đi đến trước mặt ba mẹ Hứa, cao giọng: “Những món sính lễ này đều là do Lâm Trang chúng tôi dựa vào chức vị quân phiệt của anh hai khi còn tại thế để mà nghênh thú cưới vợ, mời kiểm tra lại.
Lúc trước chúng ta đã đính xong hôn ước là khi Trường Tư tròn 18 tuổi thì sẽ thành hôn, cho nên buổi tối ngày 15 tháng giêng Lâm Trang chúng tôi sẽ qua đây đón dâu, hãy nhớ cho kỹ.” Lại ở bên tai bà nội Hứa nói: “Cuộc hôn nhân này nếu như đề cập càng rộng thì sẽ ảnh hưởng càng sâu, mà cái lợi cái hại ở bên trong đó tôi cũng sẽ không nói lại nữa, nếu như có xảy ra bất kỳ sai lầm nào hậu quả các người sẽ gánh không nổi.
Thế nhưng tôi tin tưởng các người là người thông minh, hẳn sẽ không làm ra mấy việc ngu xuẩn đâu.”
Lâm Cửu Gia nói xong thì nhẹ nhàng nở một nụ cười, sau đó mang theo nhóm người thanh niên trai tráng ở phía sau rời đi, lưu lại rất nhiều quần áo trang sức đẹp đẽ và quý giá.
Người dân trong thôn cũng xem xong náo nhiệt, nhìn nhìn khuôn mặt ảm đạm của ba mẹ Hứa, sau đó tốp năm tốp ba vô cùng thức thời mà rời khỏi, ở phía xa xa còn có thể nghe thấy đủ loại bàn luận, cảm thán, thổn thức vọng trở về đây.
Mà Lâm Trường Tư vẫn luôn trầm mặc nhìn về ba mẹ Hứa.
Phụ lục:
* Kèn toả nột thường được dùng diễn tấu trong các vở , dân ca Trung Quốc ở một số nơi và được dùng rộng rãi trong các hoạt động ngoài trời trong dân gian, như hiếu hỷ chúc tụng, lễ hội và tang ma.
Ngày nay, kèn toả nột cũng được dùng trong nhạc thính phòng..
Danh Sách Chương: