• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sáng sớm, tia nắng ấm áp xuyên qua cửa kính mờ ảo chiếu rọi vào chiếc giường ở ký túc xá, trên chiếc giường không lớn có hai người đàn ông đang nằm, trên người cả hai đắp chung một tấm chăn, dáng người thon gầy dán lên dáng người cường tráng, đầu chôn vào ngực hắn hít thở đều đều, ở dưới tia nắng sáng sớm soi rọi thoạt nhìn có chút tốt đẹp.
Thanh niên dán ở mặt trên giật giật mí mắt, tay cũng từ trong chăn duỗi ra sờ sờ lồng ngực của người phía dưới, lại tiếp tục sờ sờ, cuối cùng nhịn không được nghĩ muốn ngồi dậy mở mắt xem đó là thứ gì, hắn vừa mới động thân liền ngay lập tức cảm thấy mông eo tê rần, hét thảm một tiếng, rồi lại nhanh chóng nằm sấp.
Vì sao mông hắn lại đau như vậy? Hắn trộm lén lút đưa tay sờ đến nơi bí ẩn, đệch, vừa sưng vừa căng, chính hắn đang một mình vui vẻ sờ sờ thân dưới của mình thì cảm thấy ở dưới mông có vật gì đó bắt đầu sưng phồng lên, hắn vừa ngẩng đầu liền cùng người dưới thân đang đỏ mặt – Đại Hắc đầu heo mang theo biểu tình quái dị cùng hắn mặt đối mặt.
Chu Hành thét lên một tiếng chói tai, cuối cùng cũng phản ứng lại tình huống hiện tại là như nào, nháy mặt lửa giận xông thiên, trực tiếp đấm vào mặt Đại Hắc một cái, hung hăng đập vào đầu heo của hắn.

Đôi tay gắt gao bóp chặt cổ hắn: “Cái đồ ngốc nhà cậu, vậy mà dám cháy nhà đi hôi của, cũng dám….”
Chu Hành tức đến đỏ mặt tía tai, cũng không biết phải nói cái gì, đôi tay càng thêm ra sức bóp cổ hắn, hung tợn mắng to: “Cậu cái đồ cặn bã, hôm nay ông đây sẽ giết chết cậu! Cậu là đồ biến thái! Dâm tặc! Lợn giống! Hại con gái người ta cũng thôi đi, vậy mà còn dám đánh chủ ý lên người tôi, cậu đi chết đi!”
Đựu, Đại Hắc sắp bị hắn bóp chết, liều mạng giãy giụa nghĩ bẻ tay đối phương ra, thế nhưng vào lúc Chu Hành nổi điên sức lực lại đặc biệt lớn, hắn bị đè ở phía dưới chỉ có thể miễn cưỡng né tránh một chút, trong miệng la to: “Buông….

Buông…Ra.”
“Buông ra?” Chu Hành cười lạnh: “Cậu mơ đi! Ông đây phải làm thịt cậu rồi đem xác của cậu treo ở bên ngoài!”
“Đệch….Mịa nó!” Đại Hắc tức giận mắng, dùng một chút lực đem thân mình lật qua đè Chu Hành lại, kéo tay của hắn lên trên đỉnh đầu: “Mịa nó! Đêm qua chính thằng nhóc nhà cậu dụ dỗ tôi trước!”
“Tôi dụ dỗ cậu? Ha, chẳng lẽ tôi bị mù hả!” Chu Hành không tin cười lạnh, liều mạng trừng hắn, nếu như ánh mắt có thể giết người vậy có lẽ Đại Hắc đã bị thủng mấy chục lỗ.

“Mịa nó, nếu hôm qua không phải thằng nhóc dâm đãng nhà cậu liều mạng dùng thân thể trần trụi của mình dính lên người tôi như kẹo mạch nha, rồi còn cọ cọ liếm liếm, thì tôi sẽ đụng vào cậu chắc!” Đại Hắc bị câu nói mắt mù của hắn làm cho tức giận, đệch, Hắc gia hắn ở trong trường học có rất nhiều em gái yêu thích có được không hả.
Chu Hành bị câu nói thô lỗ của hắn kích thích đến đỏ mặt, nhìn biểu tình chém đinh chặt sắc(1)của hắn, trong lòng cũng bắt đầu dâng lên cảm xúc không dám chắc, nhưng trong miệng vẫn cứng rắn nói: “Không đời nào, cậu nói bậy!”
(1): lời nói cử chỉ chắc chắn như đinh đóng cột
“Tôi nói bậy, má nó, vậy để Hắc gia tôi giúp cậu nhớ lại toàn bộ!” Nói xong nắm chặt cằm hắn, ở dưới ánh mắt hung ác của hắn, đồng dạng hung tợn hôn lên.
Chu Hành bị hắn hôn, cảm nhận được đầu lưỡi của đối phương đang ở trên môi hắn tàn sát bừa bãi, nháy mắt khuôn mặt nghẹn đỏ, thân thể liều mạng giãy giụa vặn vẹo, Đại Hắc một tay nhéo cằm hắn, một tay còn lại tất nhiên không thể giữa được hai tay Chu Hành, Chu Hành có một tay đạt được tự do, liều mạng đánh vào lưng Đại Hắc làm hắn buông ra, nhưng hắn càng ra sức đánh Đại Hắc càng dùng lực, hai người cứ vậy mà ở trên giường lăn thành một khối.
Vốn Đại Hắc đang hung hăng hôn người dưới thân, thì đột nhiên cảm thấy người bên dưới đình chỉ giãy giụa, thân thể cứng còng, hắn kỳ quái ngẩng đầu nhìn đối phương, sau đó trông thấy Chu Hành đang ngây ngẩn nhìn về phía cửa, hắn nhìn theo ánh mắt Chu Hành, thì ngay lập tức giống nhau nhìn thấy ánh mắt ngây ngốc của Lâm Trường Tư đang đứng ở ngoài cửa, hai người Chu Hành và Đại Hắc liếc nhau, đột nhiên giống như bị điện giật, vội vàng tách ra, hai người họ vừa động, chăn liền từ trên người bọn trượt xuống, cả hai đều trần trụi, lại bắt đầu luống cuống tay chân chui vào trong chăn.
Chu Hành trừng lớn đôi mắt, một chân đá vào mông Đại Hắc: “Cậu chui vô đây làm gì, cút ra ngoài đi!” Sau đó, đá thêm vài cái đem Đại Hắc đá ra ổ chăn.
Đại Hắc trần truồng đứng trên mặt đất: “Đệch, đồ tàn nhẫn!” Vội vàng che trym vọt vào nhà vệ sinh.
Lâm Trường Tư đứng ở cửa chết lặng, Cái miệng mở to từ từ khép lại, nuốt nuốt nước miếng, một giọt mồ hôi từ trên trán trượt xuống: “Ặc, à, có phải tôi đến không đúng lúc hông.”
O_o, vừa rồi những gì y nghe được thấy được đều là ảo giác của chính y ha? Chu Hành thế nhưng cùng Đại Hắc làm cái kia? Còn có lời nói ban nãy của Đại Hắc, Lâm Trường Tư híp mắt nhìn Chu Hành, do Chu Hành chủ động? Ặc, haha haha, không thể nào, chẳng lẽ thế giới này là hư ảo!
Chu Hành nhìn biểu tình quái dị của y, lạnh lùng trừng mắt với y một cái, dứt khoát kéo chăn qua đầu, mặt hướng vào tường, không thèm để ý đến ai, mắt không thấy tâm không phiền.
Lâm Trường Tư rơi lệ đầy mặt, vừa rồi y bị giận chó đánh mèo, buồn bực cào tường: Trừng mắt nhìn tôi làm gì, cũng đâu phải là do tôi làm!
Y xấu hổ gãi gãi đầu, không khí trong phòng quá mức quái dị, y vẫn là nhanh chóng cầm sách rồi chạy đi, còn hai người kia xem ra hôm nay sẽ không đến lớp.
Nghĩ vậy y liền nhanh chóng chạy vào, động tác nhanh nhẹn cầm lấy sách vở rồi lại vội vàng chạy đi.
Ngồi trong lớp học, Lâm Trường Tư nhớ đến hình ảnh sáng nay, đầu óc nhịn không được nhiệt huyết sôi trào, giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì? Thế nhưng lại lên giường với nhau, lẽ nào đột nhiên trông thấy đối phương vừa mắt? Nghĩ đến đây, y nhịn không được run run khoé miệng, chuyện này khả năng cao sẽ diễn ra đó, đối thủ mạnh như thần lại nhìn trúng đồng đội ngu như heo.
Lâm Trường Tư trong lòng đánh nước tương(2)đi học tiết buổi sáng, sau đó lại chạy nhanh như tên trộm lén lút trở về ký túc xá, y dán người lên cửa phòng nhìn nhìn xung quanh, trông thấy Chu Hành vẫn còn nằm ở trên giường không có nhúc nhích, Đại Hắc thì ngồi xổm ở mép giường đẩy hắn: “Nè, cậu nên dậy đi, nằm hết cả buổi sáng rồi!”
(2): mị không biết tiếng việt gọi là gì nhưng tiếng anh gọi là Looky – loos ý chỉ một người đến hoặc dừng lại tò mò nhìn một thứ gì đó, chính xác là chú ý đến một chuyện gì đó không được hoan nghênh.
Chu Hành ở trong chăn không thèm quan tâm đến hắn, nhún vai với ý đồ đẩy tay hắn ra.
“Nè, chẳng lẽ cậu không đói hả?” Tiếp tục đẩy.
Lại tiếp tục đẩy
“Nè, tôi đi mua cơm, cậu muốn ăn gì?” Đẩy tiếp.
……
Lâm Trường Tư: “……”
Y sao cảm thấy hai người bọn họ một người giống như lão phật gia(3), một người lại giống tiểu thái giám? Từ khi nào Chu Hành đã trở nên ngạo kiều vậy? Đại Hắc lại từ lúc nào biến thành chân chó thế? Cho dù trước đây hắn có rất nhiều bạn gái, nhưng hắn đều là thoả mãn các cô về mặt vật chất, còn về mặt tình cảm thì vô cùng lạnh nhạt, đuổi đến tay rồi thì sẽ không còn tâm tư đi lấy lòng nữa, cho nên từ trước đến nay hắn đều không quen được ai dài lâu, bởi có ai chịu nổi hai thái cực khác nhau đâu chứ?
(3): lão phật gia là cách gọi gọi quen thuộc của Từ Hi thái hậu.
Đại Hắc đẩy nửa ngày, Chu Hành cũng không quan tâm đến hắn, cuối cùng hắn nói: “Vậy tôi đi xem rồi mua vậy.” Xong rồi tự mình đứng dậy đi ra ngoài, căn bản không thèm để mắt đến Lâm Trường Tư đang đứng ở cửa, trực tiếp đi ngang qua y sau đó bước xuống lầu.

Lâm Trường Tư: “…….”
Y hoàn toàn bị người ngó lơ.
Dù cho có bị làm lơ y cũng không đi, bởi tình cảnh hiện tại đã hoàn toàn bật mở công tắt nhiều chuyện trong người y, nhịn không được muốn ở đây xem kịch hay.
Y trộm cầm lấy máy tính của Đại Hắc rồi ngồi lên giường đeo tai nghe, tuỳ tiện ấn xem một bộ phim điện ảnh, không qua bao lâu Đại Hắc cầm theo một túi thức ăn vào cửa, lướt nhìn Lâm Trường Tư đang vô cùng chăm chú xem phim điện ảnh, sau đó đi đến cạnh giường Chu Hành đẩy hắn một cái.
Đại Hắc vừa tiến vào, Lâm Trường Tư đã lén giảm âm thanh xuống, dựng thẳng hai tai nghe coi bọn họ nói cái gì.
“Ài, dậy ăn đồ này!” Đại Hắc đẩy Chu Hành đang nằm trên giường, tiếp đó đặt túi thức ăn đang tràn đầy mùi thơm ngào ngạt của bát cháo vịt lên mép giường.
Vốn dĩ Lâm Trường Tư đã ăn no cũng bắt đầu cảm thấy có chút đói, trong lòng chảy nước miếng thật muốn ăn mà, là cháo mua trong quán cháo gia truyền ở phía bên kia trung tâm thành phố, chỉ mua trong thời gian ngắn như vậy…..

Đại Hắc cố ý lái xe đi mua sao? Chân chó đến thế?
Lâm Trường Tư sờ cằm, chẳng lẽ hiện tại Đại Hắc nghĩ nịnh bợ Chu Hành, để lúc sau Chu Hành nể tình mà xuống tay nhẹ chút? Rất có khả năng!
“Nè, cậu không ăn thì tôi ăn đó, đây là cháo cậu thích ăn nhất đấy, thật sự không ăn?” Đại Hắc xách cháo ở trên đỉnh đầu của hắn dụ dỗ.
Hình như Chu Hành ở trong chăn nhúc nhích hai cái, Đại Hắc nghe thấy trong chăn truyền ra thanh âm thì thầm, nhịn không được nở nụ cười: “Nè, cậu không ăn tôi ăn đấy?!”
“Ai cho cậu ăn, đó là của tôi!” Chu Hành xốc chăn, duỗi tay chộp lấy hộp cháo vào trong tay.
Lâm Trường Tư: “…..” Quả nhiên đối phó với người tham ăn là dễ nhất! Y làm sao chưa bao giờ phát hiện Đại Hắc còn có thời điểm khéo léo như vậy!
“Được, tôi không cướp của cậu, tôi mua hai phần lận cậu muốn ăn thì cho cậu hết!” Đại Hắc cũng đem một phần khác đưa qua cho hắn.
Chu Hành hừ hừ hai tiếng, cầm muỗng bắt đầu ăn.

Đại Hắc từ trong túi lấy ra một hộp cơm, ngồi ở trên mép giường của hắn ăn, Chu Hành có thức ăn vào bụng, tâm tình cũng trở nên tốt hơn, không còn đá Đại Hắc xuống giường nữa.
Chu Hành ăn trong chốc lát, lại nhìn phần cơm của Đại Hắc, nuốt nuốt nước bọt: “Nè, cậu ăn gì vậy?”
“Ặc, tôi cũng mua ở quán Dụ Hương, là cơm đùi gà.”
“Tôi muốn ăn một miếng!” Chu Hành nuốt nước bọt nhìn miếng thịt gà được chiên đến giòn rụm, duỗi đũa chuẩn bị đoạt thức ăn của đối phương, Đại Hắc nhanh chóng ngăn đón chiếc đũa: “Nè, hiện tại cậu không ăn được!”
“Vì sao?!” Chu Hành dùng ánh mắt giết người trừng hắn.
“.……..” Đại Hắc im lặng.
“.………” Lâm Trường Tư lặng im.
“Dù sao cũng không được ăn, mau ăn cháo của cậu đi, đợi lát nữa tôi giúp cậu thoa thuốc.” Đại Hắc nhìn sang nơi khác, né tránh đề tài này, nếu hắn nói lý do, đoán chừng Chu Hành sẽ nhảy dựng lên rồi lại đè hắn đánh cho một trận, hắn không muốn như vậy, thật vật vả mới ngừng được cuộc chiến.
“Không cần đâu, vết thương nhỏ trên người tôi, thoa thuốc mỡ của ba tôi làm là được rồi.” Chu Hành xét thấy không thể cướp thì tuỳ ý xua tay, lại tiếp tục ăn cháo của mình.

Lâm Trường Tư: “………”
Đại Hắc: “………”
Thuốc mỡ này là dùng để thoa…..

Thôi tốt nhất đừng nên nói, trước mắt để hắn ăn xong cơm đã, nếu không ai kia lại nhảy ầm lên đánh gã không ngừng không nghỉ nữa, Đại Hắc lệ rơi đầy mặt.
Chờ cơm nước xong xuôi Chu Hành mới biết cái gọi thoa thuốc của Đại Hắc là cái gì, hắn tức giận nổi trận lôi đình mắng đối phương hạ lưu, chạy đến muốn bóp thuốc mỡ vào trong miệng đối phương, có thể vì bị thương mà sức chiến đấu giảm xuống còn năm phần, không quá hai cái đã bị Đại Hắc chế ngự, khiêng người lên vai đi vào phòng vệ sinh thoa thuốc.
Tuy rằng được ăn uống no đủ Chu Hành cũng đánh không lại Đại Hắc, nhưng cũng sẽ không để cho hắn sống tốt, chờ đến khi Đại Hắc ra ngoài, tốt rồi, hắn lại lần nữa biến thành đầu heo, trước đây mẹ hắn sẽ không nhận ra hắn nhưng tốt xấu gì hắn cũng nhận thức chính mình, còn hiện tại… Mặt heo xanh xanh tím tím, đoán chừng chính hắn cũng không quen biết.
Hôm nay Lâm Trường Tư xem náo nhiệt đến đây là đủ rồi, y sợ Chu Hành sẽ tìm mình tính sổ, cho nên nhân lúc bọn họ đi vào nhà tắm, thì nhanh chóng chuồn về.
Hôm sau y lại đến phòng ký túc xá, thì trông thấy Nhị Hầu đang đứng trước cửa phòng biểu tình vô cùng kỳ quái, không biết đang làm cái gì, Lâm Trường Tư đi qua đẩy hắn: “Nhị Hầu, sao cậu lại về rồi?”
Khai giảng không bao lâu thì Nhị Hầu đã bắt đầu đi theo đuổi cô gái gặp được trong buổi họp lớp, thường xuyên đi sớm về trễ, cũng không biết làm gì mà ngay cả lớp cũng không đến, thỉnh thoảng sẽ quay về ký túc xá, Lâm Trường Tư ở bên ngoài thuê phòng cho nên ít khi gặp được hắn, sau nữa Nhị Hầu cùng cô gái đó dọn ra ngoài ở chung, số lần gặp nhau cũng vì thế mà càng thêm hiếm hoi, vậy mà sáng nay lại nhìn thấy hắn xuất hiện tại đây, cho nên Lâm Trường Tư cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Nhị Hầu trông thấy Lâm Trường Tư đến, thì như nhìn thấy tổ chức, nắm chặt lấy tay Lâm Trường Tư: “Bé ngoan, cuối cùng anh đây cũng nhìn thấy cậu, hai người trong phòng không được bình thường, không phải anh Hành luôn đi theo con đường lạnh lùng sao? Từ lúc nào đã biến thành cáu kỉnh như vậy, còn Đại Hắc nữa, hắn bị Chu Hành đánh mà không hề có ý định đánh trả, lúc sau còn tiếp tục chân chó dùng mặt nóng dán mông lạnh vô cùng vui vẻ nữa kìa, này là người tôi quen biết đấy phỏng?”
Nhị Hầu dùng vẻ mặt đưa đám tố khổ với Lâm Trường Tư, rồi còn nắm tay Lâm Trường Tư sờ sờ trán mình: “Dạo này anh Hành còn cáu kỉnh hơn mấy bà chị đến kỳ nữa, tôi thấy bọn họ như vậy chẳng qua nói đùa một chút, hắn ngay lập tức đã ném hộp cơm qua đây, huhu, anh Hầu như tôi bị phá tướng rồi, vợ yêm sẽ đau lòng muốn chết!”
Lâm Trường Tư vỗ vỗ hắn an ủi, rồi hỏi: “Cậu nói gì? Chu Hành sao lại tàn nhẫn như vậy.”
“Tôi thấy bọn họ như vậy, thì hỏi hai người quen nhau từ khi nào, vậy mà bỏ tôi lại ở phía sau cùng nhau nắm tay đi chơi gay.” Nhị Hầu xoa trán, vô tội đáp.
“.……” Ai bảo cậu đưa đầu vào họng súng.
Nhị Hầu ăn hộp cơm, cầm lấy đồ vật vô cùng buồn bực rời đi, làm sao hắn lại cảm thấy bản thân chỉ mới không đến trường có hai tháng, mà tất cả mọi người đều đã trở nên kỳ lạ rồi? Khổ bức sờ sờ đầu, cũng may vợ yêu vẫn còn bình thường.
Lâm Trường Tư đứng ở trước cửa thăm dò suy nghĩ nửa ngày, Chu Hành cáu kỉnh như vậy y đi vào sẽ không bị đánh rồi sau đó bị ném ra ngoài chứ? Đang lúc suy xét xem xem có nên đi vào hay không, thì nghe thấy Chu Hành từ trong phòng hét lớn một tiếng: “Nhìn cái gì, còn không vào nhanh lên!”
Lâm Trường Tư vội vàng kẹp chặt cái đuôi, xám xịt vào phòng, Chu Hành liếc y một cái: “Tối qua tôi đã dẫn đường giúp Li Ly hợp hồn, chờ đêm nay linh hồn của cổ ổn định thì tôi sẽ thả ra, hỏi nguyên nhân cái chết của cổ, tối nay cậu ở lại đây đi.”
Lâm Trường Tư chân chó nhanh chóng gật đầu.
Chu Hành liếc y một cái, rồi lại nhìn tên đầu heo đang ngồi xổm ở mép giường của mình, ghét bỏ xua xua tay: “Đi qua chỗ khác ngồi xổm, buổi tối đừng dùng mặt heo nhà cậu doạ đến tôi!” Đại Hắc oán hận đấm lên mặt đất, hận không thể xách đối phương lên đánh cho một trận tơi bời, mẹ nhà cậu, cuối cùng là do tên nào làm ra kiệt tác đầu heo này hả!.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK