• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Cửu Gia, thế nào?”
Chu Hành đi đến hỏi một câu, đôi mắt Mao Mao cũng tràn đầy mong đợi đi đến nhìn xem, dù sao thì đêm qua cũng phải mất hết chín trâu hai hổ mới bắt được người.
Lâm Cửu Gia cầm ngân châm đâm lên người Mạch Linh một chút lấy đi một vài giọt máu, vài giọt máu lam đậm đặc rơi vào trong chén, kỳ thật màu sắc nhìn qua vô cùng xinh đẹp, đêm qua Mạch Linh bị bắt về đây vẫn còn la hét ầm ĩ đến bây giờ ngược lại vô cùng bình tĩnh, đôi mắt vô cảm, bình tĩnh không gợn sóng.
Lâm Cửu Gia đổ chu sa vào rồi cầm lấy một lá bùa, mảnh vụn lá bùa bốc cháy rơi xuống cái chén làm cho máu lam bốc cháy theo, chỉ trong vài giây ngọn lửa màu lam đã thiêu cháy chén máu không còn một mảnh, nháy mắt lòng chén lại trơn bóng như mới.
Lâm Cửu Gia gật đầu: “Hắn thật sự là hoa u minh hơn nữa đã có thân thể.”
Chu Hành và Mao Mao lập tức vui vẻ cuối cùng vẫn không uổng phí công sức.

Nội tâm Lâm Trường Tư cũng có một chút an tâm, dù sao cho đến hiện tại phương án giải quyết không nhiều, Tiểu Bảo bây giờ có thể an toàn hơn một ít.
Mặc kệ Mạch Linh có che giấu ra sao cũng không ngăn được vẻ mặt khiếp sợ hiện tại của mình, đến lúc này hắn mới có chút hiểu rõ lý do vì sao bọn họ muốn bắt hắn, nháy mắt nhịn không được ưm ưm ưm vài tiếng, Mao Mao thấy hắn kêu réo quá lợi hại liền tháo lá bùa trên lưng hắn xuống, Mạch Linh ho khan hai tiếng: “Khụ, không thể nào, các ngươi muốn đem ta đi hiến tế?!”
“Tại sao không thể?” Chu Hành nhướng mày: “Làm nhiều chuyện xấu như vậy cũng đã đến lúc trả giá đại giới rồi.”
Khóe miệng Mạch Linh run rẩy hai cái: “Nhưng không nhất thiết phải bắt ta đi chết chứ, ta với các ngươi không thù không oán mà, hiện tại ta giúp các ngươi đi tìm mắt trận sau đó các ngươi thả ta đi được không?”

Nghĩ đến mắt trận trong bụng nhóm người Chu Hành và Mao Mao đầy một lửa giận, Tô Giác tức điên giơ chân giẫm hắn một cái: “Mày còn dám nói! Mày nghĩ tụi tao không biết mắt trận là cái gì à?! thả mày? Mày mơ đi!”
Mạch Linh thân hình vặn vẹo lóe lên: “Không từ mắt trận thì cũng có cách khác phá trận!”
“Ngươi có cách gì?” Lâm Thiên Lí liếc hắn một cái
Mặc Linh im lặng vài giây rồi nói: “Nếu các ngươi đã biết chân thân của ta là hoa u minh vậy chắc chắn cũng đã đoán ra được ta là do ai đánh thức, nhưng hẳn các ngươi vẫn chưa biết ta không phải bị một linh hồn đánh thức mà là hai linh hồn, ngoài Du Uy ra còn có đạo sĩ tà kia nữa.”
Từ lúc bắt đầu hấp thụ hai hồn phách kia, ký ức của cả hai vẫn luôn tồn tại trong đầu hắn, thế nhưng trước lúc gặp gỡ Lan Nạp ký ức của hai người họ đối với hắn mà nói chỉ là một câu chuyện xưa, vậy mà sau khi gặp được Lan Nạp mọi thứ đã dần trở nên thay đổi.
Năm ấy Lan Nạp vì trả thù cho Lâm Thiên Lí mà giết chết Du Uy cùng đạo sĩ tà, tên đạo sĩ tà kia không biết nghe từ đâu nói hoa u minh có thể khiến người hồi dương sống lại, gã liền mang theo Du Uy cùng nhau ẩn mình trong vườn hoa có âm binh canh gác, không nghĩ đến lại bị âm binh phát hiện, lúc hai người chạy trốn thì đều muốn dùng đối phương làm mồi nhử âm binh thế là đánh nhau.

Hắn từ trước đến nay chưa từng trông thấy trận đấu như vậy bao giờ, cho nên đã nhất thời tò mò mà mở cánh hoa ra, sau đó…..
Mạch Linh cười khẽ một tiếng: “Sau đó trở thành như bây giờ.

Trong đầu đạo sĩ tà kia có rất nhiều mưu đồ xấu xa, ta đã dựa vào thuật pháp của gã để trì hoãn chu kỳ cánh hoa điêu tàn, rồi bắt đầu đi dạo trên dương thế này.”
Nghĩ đến quá khứ Mạch Linh dần dần thu hồi nụ cười trên mặt, từ khi hắn bị bọn họ đánh thức đến nay đã sống hơn trăm năm, ban đầu hắn đối với dương thế vô cùng hứng thú mà dạo quanh tìm kiếm cái vui ở trên đời, sau đó hắn đã nếm qua nhân gian ấm lạnh đắng cay ngọt bùi ở dương thế, dần dần nội tâm trở nên chết lặng bắt đầu có ý nghĩ trở về địa phủ….Thế nhưng ngay lúc này đây hắn lại gặp được Lan Nạp.
Gương mặt Mạch Linh mang theo sắc thái hồi ức: “Ánh mắt đầu tiên khi trông thấy Lan Nạp là lúc hắn đang giết người, ý thức của Du Uy còn sót lại bên trong thân thể ta đã khiến cho ta ngay từ ánh mắt đầu tiên là nhận ra hắn, ta không ngờ nhiều năm trôi qua hắn vậy mà vẫn còn sống hơn nữa còn giống y như ngày xưa, nội tâm nhàm chán khi ấy của ta đã nổi lên hứng thú, sau đó ta liền bắt đầu dây dưa với hắn.”
“Thế nhưng theo hắn một thời gian dài ta lại dần dần thay đổi, rõ ràng ý thức của Du Uy còn sót lại trong ta cùng lắm chỉ còn là chấp niệm, song vừa nhìn thấy hắn, ta lại cảm thấy bản thân mình chính là Du Uy, nếu không thì loại cảm giác chấp nhất này đối với một loài thực vật như ta làm sao có thể có được? Nhìn hắn càng ngày càng chấp nhất với nhị gia thì ta càng ngày càng muốn bắt hắn nhìn ta, chỉ nhìn mỗi ta.

Thế nhưng cảm giác đố kỵ đau đớn này có phải giống với cảm nhận của linh hồn Du Uy bên trong ta hay không?”
Giọng nói của gã rất nhẹ song loại tự thuật bình đạm này càng nghe càng khiến cho mọi người yên tĩnh xuống dưới, Lâm Thiên Lí cũng im lặng rũ mắt, đoạn thời gian còn sống cuối cùng của hắn có lẽ vì quá để tâm đến chuyện Lan Nạp, mà không hề phát hiện người phó quan theo mình bảy tám năm lại thích Lan Nạp, sau cùng còn cùng nhau phản bội hắn.
Từ lần đầu tiên hắn ở trong quân đội lập công quân trưởng đã đưa gã làm binh hậu cần cho mình, sau đó thấy gã khôn khéo cẩn thận thì vẫn luôn mang theo bên người, địa vị của hắn không ngừng leo cao, gã cũng đi theo bò lên không ngừng, sau nữa hắn lên chức quân trưởng hắn liền trở thành phó quan.
Trước đây khi bị phản bội hắn đã vô cùng khiếp sợ cùng phẫn nộ, thế nhưng thời gian qua lâu ký ức ấm áp dần dần tan biến song chỉ có ký ức này, hắn lại không bao giờ quên đi.
Gã cứ nói về quá khứ chắc chắn sẽ khiến cho Lâm Thiên Lí không vui.

Lâm Trường Tư nhanh chóng đánh gãy hồi ức của gã: “Đừng nói nhiều lời vô bổ, anh cứ trực tiếp nói cho chúng tôi biết cách phá trận đi, không cần hiến tế cũng như không cần phá mắt trận.”
Mạch Linh bị y đánh gãy cũng không lộ ra biểu cảm tức giận, kỳ thật đối với những chuyện xưa cũ kỹ như thế này gã cũng không muốn nói ra, bởi có một số chuyện chỉ cần chính mình biết là được rồi không cần phải nói.
Gã lại bắt đầu vui vẻ: “Mỹ nhân Tư Tư không cần nôn nóng như vậy nha, trận pháp kia là do đạo sĩ tà kia mở ra còn ta lại có ký ức của ông ta, cậu chưa nghe qua câu tháo chuông thì cần tìm người buộc chuông hả? Ta đương nhiên có cách phá trận thế nhưng nói cho các cậu biết, vậy không phải ta đã hết tác dụng rồi sao?”

Lâm Trường Tư nghe vậy thì trừng mắt liếc gã, tên này vẫn như cũ khiến người chán ghét!
“Ây, có trừng ta thì ta cũng không nói đâu, đương nhiên ép buộc ta cũng vô dụng các cậu cũng biết tính ta rồi đó.” Mạch Linh cười tủm tỉm.
Lâm Trường Tư đảo mắt liếc gã thêm một cái: “Nếu không chịu nói thì chúng tôi cũng không cần thiết phải cưỡng ép anh cứ trực tiếp ném anh đi hiến tế là được, dù sao vẫn ổn.”
Mạch Linh nghe vậy lập tức nghẹn họng, nở nụ cười mỉa mai rồi ho khan hai tiếng: “Đột nhiên mỹ nhân Tư Tư trở nên độc ác như vậy ta có chút không thích ứng được.

Đến tổ trạch ta sẽ tự động nói phương pháp phá trận cho các cậu nghe, dù sao ta với các cậu cũng không thù không oán, từ trước đến đây ta cũng chưa từng ra tay giết chết các cậu, cho nên các cậu không cần lo lắng ta sẽ đổi ý.”
Lâm Trường Tư hừ lạnh một tiếng gián tiếp tạo nghiệp cùng với trực tiếp giết người cũng không có khác gì nhau đâu, cho dù là một loài thực vật thì ở trên dương thế trăm năm vẫn sẽ có một chút giác ngộ, hiện tại còn mang theo ý nghĩ này thật đúng là buồn cười.
Thế nhưng y cũng lười so đo chỉ cần có cách là được.
Sau đó Lâm Cửu Gia lại hỏi gã một vài vấn đề gã đều nở nụ cười nửa giả nửa đùa đáp lại, Lâm Cửu Gia liền tin gã, mà thật ra có tin hay không cũng không sao cả, bởi vì đến lúc đó nếu không thực hiện được thì cùng lắm ném gã đi hiến tế thôi.
Mạch Linh là một người giảo hoạt, vì vậy Lâm Cửu Gia một bên lo sợ đến khi đó gã sẽ giở trò thủ đoạn gây chuyện thị phi rồi bỏ trốn; một bên cũng lo sợ Lan Nạp sẽ tìm đến đây cho nên tránh cho đêm dài lắm mộng mà đề nghị bọn họ đi đến tổ trạch càng nhanh càng tốt.
Mọi người không ai ý kiến, Lâm Trường Tư cũng hi vọng mọi chuyện nhanh chóng kết thúc, thứ nhất vì để bản thân an tâm, thứ hai là giải quyết cọc tâm sự của chú hai.
Thế nhưng chứng tê mỏi do phấn hoa của Lâm Thiên Lí chưa hết, ngoại thương của Chu Hành và Mao Mao cũng chưa khỏi hẳn, vì để xử lý tình huống phát sinh đột xuất vẫn nên chờ khôi phục tốt rồi mới đi, sau khi trải qua bàn bạc, mọi người quyết định dành hai ngày để nghỉ ngơi và chuẩn bị, sau đó xuất phát.
Bởi vì nhóm người Lâm Cửu Gia mới từ cổ trạch trở về nên trang bị vẫn còn, hiện tại chỉ cần chuẩn bị thêm một ít thuốc là ổn, còn những thứ khác không cần chuẩn bị cũng không sao.

Mọi người nhanh chóng giải tán trở về nhà nghỉ ngơi, nhân tiện thu dọn luôn đồ dùng cá nhân để khi đó mang theo là được.
Lâm Thiên Lí và Lâm Trường Tư đã ở nhà Chương Chính Tề được ba tuần, hiện tại thân thể đã gần như khỏe hẳn cho nên cũng chào tạm biệt rồi đi về nhà mình, Lâm Cửu Gia mang theo Lan Lan cùng nhau rời đi.

Chu Hành còn có một số chuyện muốn nói với Lâm Trường Tư cho nên lựa chọn đi theo bọn họ, Đại Hắc đương nhiên cũng muốn đi theo.

Còn về Mao Mao, hắn đã sớm bị Tô Giác kéo về rồi.
Chu Hành vừa vào cửa lại nhắc đến chuyện trường học với Lâm Trường Tư, khai giảng đã được ba tháng, ngoại trừ tháng đầu tiên y sẽ thỉnh thoảng lên trường báo danh, thì còn lại đều là không đến vì lý do nào đó, đoán chừng hiện tại chương trình học kỳ đã được định ra, nên Chu Hành đã giúp y xin phép tạm nghỉ học, mà lần trước hắn cũng nói chuyện này với Lâm Thiên Lí rồi nhưng có lẽ đối phương đã quên.
Lâm Trường Tư nghe xong thì gật đầu nói với hắn chính mình sẽ đến trường hoàn thành các thủ tục còn lại, sau đó Chu Hành ừ một tiếng rồi mang theo Đại Hắc rời đi.
Dù sao chuyện ở tổ trạch vẫn chưa được giải quyết làm y đi học chắc chắn là không thể bởi y không yên tâm, hơn nữa Tiểu Bảo còn nhỏ như vậy bảo y đưa cho Lâm Cửu Gia chăm sóc y cũng không yên tâm, cho nên tạm nghỉ học một năm thì tốt hơn.

Điện thoại của y đã bị mất vào ngày bị Mạch Linh cắn sau đó cũng không có mua mới, may mắn y vẫn còn nhớ số điện thoại của Chu Hành, gọi điện cho hắn xin số điện thoại của giáo viên phụ trách, sau đó lại gọi cho giáo viên phụ trách xin tạm nghỉ học, nguyên nhân thì dựa vào lời nói dối của Chu Hành mà nói mình bị bệnh nặng, tiếp theo đưa tư liệu cho Chu Hành nhờ hắn chuyển cho giáo viên phụ trách, lúc này mới coi như hoàn thành thủ tục.
Sau khi tạm biệt trường học trong lòng Lâm Trường Tư vẫn còn một chút muộn phiền, y luôn cảm thấy tháng ngày đi học thoải mái vô tư vô lo dường như xa dần với mình.

Bởi những chuyện đã xảy trong nửa năm gần đây làm cho tâm trạng hiện tại của y khác xa với nửa năm về trước.
Nếu như trở về nửa năm trước có một ai đó nói với y rằng – y sẽ ở bên cạnh một con quỷ và cam tâm tình nguyện vì con quỷ kia hạ sinh đứa nhỏ, thì chắc chắn y sẽ cảm thấy kẻ đó bị bệnh tâm thần, còn là bệnh rất nặng, thế nhưng có đôi khi thế sự khó đoán, bạn nghĩ những chuyện đang xảy ra trên người bạn đã là khó thể tưởng tượng, thế nhưng sẽ có một ngày khi bạn nhớ lại bạn sẽ cảm thấy mọi chuyện lúc ấy đều là đương nhiên.
Y cúi đầu nhìn Tiểu Bảo ở trong lòng, Tiểu Bảo còn đang nhếch môi nằm ngủ, y lại ngước lên nhìn về phía Lâm Thiên Lí đang ngồi, hít sâu một hơi khóe miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt, thật ra ngoại trừ phiền muộn vẫn còn có chút thỏa mãn.
Nếu một người muốn theo đuổi hạnh phúc thì phải chấp nhận vứt bỏ một số đồ vật.
Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, buổi sáng Lâm Thiên Lí không thể đi ra cửa, Lâm Trường Tư liền chờ đến buổi tối cùng nhau ra ngoài, một nhà ba người đi vòng quanh khu phố gần nhà, Lâm Trường Tư cùng Lâm Thiên Lí đều là đàn ông trưởng thành còn ôm môt đứa bé, ngoài ra Lâm Thiên Lí còn để tóc nhà người khác nhìn thấy đều sẽ cảm thấy có gì đó kỳ quái, cho nên bọn họ quyết định tránh đến những nơi đông người.
Nhìn qua vẫn rất thoải mái.
Lâm Trường Tư đi ở phía trước một bước, Lâm Thiên Lí ôm Tiểu Bảo đi ở phía sau một bước, Tiểu Bảo thì vô cùng vui vẻ nhìn thấy cái gì cũng phải nha nha hai tiếng; còn chảy cả nước miếng, quần áo trên người Lâm Thiên Lí cũng vì thế mà ướt thành một bãi.
Lâm Trường Tư đi lên hai bước rồi lại lui về nhìn Lâm Thiên Lí một cái: “Chú hai, sau khi giải quyết xong mọi chuyện ở tổ trạch chú muốn làm gì tiếp theo?”
Lâm Thiên Lí vén cái yếm trước ngực Tiểu Bảo lên giúp bé lau nước miếng, tiếp theo quay đầu nhìn y cười một tiếng: “Ừm… Còn chưa nghĩ ra, bé ngoan có ý tưởng nào hay không?”
Lâm Trường Tư nhìn vào mắt hắn sau đó cúi đầu: “Chú hai, chú có từng nghĩ đến việc đầu thai chuyển kiếp chưa? Chú vẫn luôn tồn tại như một con quỷ không thể thấy ánh mặt trời, thân thể thì lạnh lẽo, chỉ có thể sống trong bóng đêm….

Chắc hẳn chú hai cũng không muốn mãi như vậy nhỉ.”
Lâm Thiên Lí không ngờ y sẽ nói những lời như vậy nhất thời thu lại ý cười rồi dừng bước: “Em nói như vậy là hi vọng ta sẽ đi chuyển thế sao? Đương nhiên chú hai không muốn vĩnh viễn phải sống trong bóng đêm lạnh lẽo, thế nhưng đầu thai chuyển thế chú hai sẽ quên đi em; quên đi Tiểu Bảo; quên hết tất cả mọi chuyện đã từng xảy ra, cho nên chú nguyện dùng hình dáng linh hồn này để ở bên em; bảo vệ em; cùng em đi hết một đời.”
Nói đến đây thì Lâm Thiên Lí duỗi tay sờ đầu của y: “Đến khi ấy ta sẽ cùng em đi đầu thai chuyển thế, nếu như kiếp sau ta không thể nào nhớ rõ được em vậy thì ta tình nguyện vĩnh viễn tồn tại dưới dạng linh hồn này, cho dù em quên đi ta, ta cũng sẽ nhớ rõ em lại một lần nữa đi tìm em, thẳng đến khi linh hồn của ta tiêu tán gần như biến mất trên cõi đời.”
Hắn tạm dừng một chút trong giọng nói còn mang theo một phần tiếc nuối: “Hay là nói, bé ngoan, em đã ghét bỏ hình dạng quỷ hồn của chú hai rồi?”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK