• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kiều Khả Nam và Tô Phái đã bên nhau ba năm

Lần đầu tiên gặp gỡ, họ đang là những thanh niên vừa bước qua tuổi đôi mươi, nhờ tham gia một buổi họp mặt bạn bè mà quen biết nhau.

Tô Phái sở hữu gương mặt ôn nhuận thanh tú, mi mục như họa, mang theo khí chất nhã nhặn của dân trí thức.

Đặc biệt là đôi mắt đen láy trong suốt, dường như có thể nhìn thấu vào chỗ sâu nhất trong tâm hồn bạn.

Được rồi, Kiều Khả Nam vừa nhìn thấy người ta, liền bị rung rinh.

Mặc dù đi kèm với quyết định tay nắm tay nhau bước vào một mái nhà chung của hai người, là những việc khó tránh khỏi như củi dầu mắm muối giấm tương trà…..

Nhưng Kiều Khả Nam vẫn trước sau như một đặt Tô Phái vào vị trí quan trọng nhất ── cho đến hôm nay, hắn tận mắt chứng kiến Tô Phái ngoại tình….

Trên chiếc giường bọn họ mỗi ngày đầu ấp tay kề bây giờ là hai thân ảnh, Tô Phái đang làm tình cùng một người đàn ông cao to vạm vỡ. Kiều Khả Nam nhìn xuyên qua khe cửa, chỉ thấy hông người đàn ông kia như động cơ đóng cọc, liều mạng nhắm vào phiến mông trắng hồng của người nằm dưới đâm a đâm. Còn Tô Phái thì rên rỉ hưởng ứng ư ư a a, sung sướng la hét: “Anh yêu, đúng chỗ đó, mạnh thêm chút…”

Cả phòng đầy cảnh dâm mỹ, xuân tình bốn phía bắn tứ tung, đáng tiếc lại thừa ra một khán giả bất đắc dĩ là hắn.

Kiều Khả Nam chết trân tại chỗ, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy ướt lưng, toàn thân trên dưới có cảm giác ghê tởm như bị ốc sên dính khắp người.

Nếu hắn là một thanh niên đủ cứng, hẳn sẽ tươi cười đá văng cửa xông vào góp một cây, cùng nhau chơi 3P, hoặc không thì lòng đầy căm phẫn bước lên sân khấu, chỉ vào hai kẻ cấu kết nhau làm trò con bò trên giường mắng to: “Bọn mày chết đi, lũ gian phu dâm phụ khốn khiếp.”

Nhạc nền kết hợp: Tôi ~ đại diện ~ cho chính nghĩa chân chính~~ 

(*BGM trong phim hoạt hình Mazinger z: Siêu rô- bốt chiến binh)

Nhưng cuối cùng, hắn lại chẳng làm gì, chỉ lặng lẽ quay lưng rời khỏi căn nhà ── thời điểm người ta mất bình tĩnh thường không thể hành động khôn ngoan, bây giờ tâm trạng Kiều Khả Nam chính là như vậy.

Hắn rất khiếp sợ, mà có hai điều làm hắn kinh hãi nhất: Đầu tiên, hắn luôn cho rằng tình tiết đưa tình nhân về nhà dan díu rồi bị bắt gian chỉ có trong tiểu thuyết & TV, đó là hành động ngu nhất trong tất cả các loại ngu ngốc, ngớ ngẩn nhất trong tất cả những điều ngớ ngẩn, Tô Phái sẽ không ngốc như vậy.

Thứ hai,…

Kiều Khả Nam rét run ngồi bệt xuống đường, che mặt run rẩy. Sống chung tới giờ hắn còn chưa từng nghĩ Tô Phái sẽ có loai biểu cảm đó: Tràn đầy ham muốn, dâm đãng ướt át.

Tính cách Tô Phái trước giờ rất cứng nhắc, trong sinh hoạt hàng ngày, đến việc cài cúc áo cậu cũng phải khăng khăng cài đủ một hàng, đồ đạc lấy từ đâu phải cất về đúng chỗ ấy. Cái nết đó còn được duy trì trên chuyện giường chiếu, Tô Phái không thích buông thả, thậm chí còn ghét hắn bắn bên trong, mỗi tháng cậu chỉ cho phép hắn làm một lần, một lần đó, sau khi Kiều Khả Nam bắn xong, coi như hết đãi ngộ.

Nhưng mới lúc nãy thôi, Tô Phái lại cam tâm tình nguyện nằm dưới thân người khác, mặc cho người đàn ông kia hết đâm rồi chọc, vẻ lạnh nhạt thờ ơ hàng ngày bị thay bằng gương mặt phủ đầy vẻ phóng đãng….

Kiều Khả Nam che miệng. Mẹ khiếp, hắn muốn ói.

Mà trong đầu hắn lại có một Thịnh Trúc Như đang không ngừng Repeat: Tôi trăm triệu lần không ngờ tới, mọi việc lại trở thành như thế này.

(Thịnh Trúc Như: Một biên tập viên, MC nổi tiếng của Đài Loan, câu “Tôi trăm triệu lần không ngờ tới, mọi việc lại xảy ra như thế này…” được coi là slogan của ông)

Ba giờ sau, Kiều Khả Nam theo thời gian thông báo trước với Tô Phái, một lần nữa quay trở về nhà.

Hắn uống rượu, giả vờ vừa đi liên hoan về. Kế hoạch ban đầu là đi uống cùng đồng nghiệp, kết quả thì bị hủy, hắn không báo là muốn Tô Phái bất ngờ.

Chính vì thế, hắn mới vinh hạnh chứng kiến một màn kia.

Trong chớp mắt cửa bị mở ra, hắn còn nghi ngờ liệu mình có phải gặp thêm chuyện gì nữa hay không ── may mắn là không, Tô Phái đang ngồi trong phòng khách, yên tĩnh đọc sách, hàng mi cong dài theo tiếng mở cửa của hắn khẽ nâng lên, cậu nhìn Kiều Khả Nam cười vui vẻ: “Anh đã về?”

“Ừ”. Kiều Khả Nam lập tức cứng đờ, không biết đáp lại như thế nào.

Hắn thực sự khâm phục lá gan của Tô Phái … còn diễn được thế đấy.

Nhìn khuôn mặt và thân hình lúc này của Tô Phái, hoàn toàn không thể nhận ra ba giờ trước, cậu ta, ngay chính trong căn nhà này, cùng người đàn ông khác trên giường điên loan đảo phượng.

Cậu càng giống một người vợ tận tụy với chồng, tạm gấp lại cuốn sách đang đọc dở, tiến về trước, khom người ngửi ngửi áo hắn: “Vừa uống rượu à?”

“… Ừ.”

“Được rồi, đi tắm đi, em pha cho anh ly chanh mật ong.”

Tô Phái vẫn luôn chu đáo như vậy.

Hai người sống chung ba năm, điều Kiều Khả Nam thích nhất, chính là tính cách chuyện gì cũng chu đáo của Tô Phái.

Trên người cậu tỏa ra mùi hương bạc hà thanh mát, còn mang theo một ít hơi nước, thân hình Tô Phái tinh tế, áo choàng rộng rãi khoác ngoài đồ ngủ, cần cổ lộ ra, trắng nhuận như bạch ngọc.

Mà bên trên, hoàn toàn không để lại bất kì dấu vết nào.

Kiều Khả Nam nhìn thấy, suýt nữa nghi ngờ bản thân mình bị bệnh mộng du, đến lúc hắn mang tâm trạng hoang mang bước vào phòng ngủ, lập tức hít một hơi lạnh ── ga giường bị đổi, trong không khí nồng nặc mùi thuốc tẩy, Tô Phái từ phía sau đi tới, thấy hắn sững sỡ liền hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Giọng nói Kiều Khả Nam run run: “Ga giường… bị đổi?”

“À, cái đó hả.” Tô Phái tươi cười. “Em sơ ý làm đổ cà phê lên.”

Kiều Khả Nam quan sát nét mặt cậu, dường như muốn tìm thấy một chút manh mối, nhưng hoàn toàn thất bại.

Tô Phái vẫn cười đến hồn nhiên vô tội, không hề sơ hở. 

Kiều Khả Nam có cảm giác vô lực như đấm vào bịch bông, hắn sờ sờ mũi, bước vào phòng tắm.

Hắn thực sự không hiểu, vì sao?

Bạn trên mạng 1: Ngoại tình…. đừng hỏi nguyên nhân, chỉ xem có muốn hay không, dám làm hay không.

Bạn trên mạng 2: Chia buồn thanh niên … mời năm lầu đến an ủi đi.

(Năm lầu: Có thể hiểu theo hai nghĩa. Một là 5 bình luận có lượng vote cao nhất, hai là “Năm ngón tay” ~ “Dùng năm ngón tay tự an ủi đi”:v)

Bạn trên mạng 3: Chủ thớt, anh đang được kế tục truyền thống vinh quang của đàn ông nước nhà, Ngô Kỳ Long, Dữ Trùng Khánh, Tạ Đình Phong đều thấu hiểu lòng anh, anh không phải người duy nhất chiến đấu, anh không cô đơn một mình!

(Ngô Kỳ Long, Dữ Trùng Khánh, Tạ Đình Phong: Các nam tài tử dính vào scandal vợ/ bạn gái ngoại tình)

Mạng trên mạng 4: Êu, bị NTR hở?

(NTR: Bị cướp bồ trong game)

Kiều Khả Nam đem chuyện nhà mình đăng lên trang web tâm sự.

Đây là một trang mạng xã hội, lập một ID nửa giả nửa thật, hắn đem chuyện của mình và Tô Phái xào xáo đôi chút, ví dụ ba năm thì ghi thành bốn, tiện thể “chuyển giới” cho Tô Phái, viết thành “Bạn gái của tôi”. Nhìn thấy mọi người nhao nhao bình luận, làm hắn rất AQ thu hồi một chút cảm giác thắng lợi.

(AQ: từ “AQ chính truyện” của Lỗ Tấn, nôm na là tự thủ dâm tinh thần)

Nói chung, Kiều Khả Nam với vai anh bò bị hại, ngấm ngầm thu được một lực lượng cư dân mạng đông đảo đứng về phía mình.

Hắn ngay lập tức tràn đầy dũng khí: Đúng thế, vào giờ khắc này, hắn không chỉ có một mình!

Kiều Khả Nam quyết định nói chuyện rõ ràng với Tô Phái.

Chắc chắn phải chia tay rồi, giá mua mũ xanh quá đắt, nếu Tô Phái là phụ nữ, coi chừng bố thằng cu chưa chắc đã là mình.

Mình là một công dân tiến bộ, là một Top cực kì trách nhiệm, Kiều Khả Nam còn dự tính sẽ lấy căn nhà này làm phí bồi thường chia tay cho Tô Phái.

Chửi hắn ngu cũng được, trong lòng hắn Tô Phái như đồ vật dễ vỡ, tất nhiên cần hắn bảo vệ.

Ngày hôm sau về nhà, nhìn thấy Tô Phái đang sắp xếp hành lý, hắn cực kỳ hoảng hốt: “Em làm gì thế?!” Chẳng nhẽ Tô Phái biết thuật đọc tâm, biết hắn muốn cùng cậu ta ngả bài?

Thần linh ơi!

Tô Phái trợn mắt liếc hắn: “Không phải em đã nói với anh, chủ nhật này em phải ra ngoài lấy tư liệu sao?”

Ờ, đúng là có chuyện này.

Nghề nghiệp của Tô Phái là phóng viên tự do, viết đủ loại từ xã hội, phong tục, đời sống đến săn tin tạp chí.

Cậu ta dời nhà đi mục kích thế này không phải lần đầu tiên, trước kia Kiều Khả Nam cảm thấy không yên lòng, nhưng chưa một lần ngăn cản cậu… Hắn ngồi xuống, mệt mỏi xoa mặt: “Đi cùng ai?”

Tô Phái quay đầu lại đáp: “Một mình chứ định mấy mình nữa.”

Kiều Khả Nam phát hiện, hắn một chút cũng không tin, mầm mống hoài nghi một khi đã gieo xuống, tốc độ nảy mầm vươn nhanh như tiêm thuốc tăng trưởng, cuối cùng trở thành một dây leo tươi tốt, quấn bện chằng chịt, đem lòng tin của người ta bóp chặt bên trong.

Một cuộc tình đã đi đến bước đường này, tội gì phải kéo dài? Kiều Khả Nam cười khổ nói: “Chúng ta chia tay đi.”

Hắn vừa nói xong câu đó, Tô Phái liền im lặng.

Như bị mụ phù thủy yểm bùa bất động trong truyện cổ tích, Tô Phái vẫn không nhúc nhích, run run ngồi ở đó, Kiều Khả Nam nỗ lực nhắc mình không được nhìn vào khuôn mặt cậu. “Buổi liên hoan hôm qua… bị hủy.”

“À”. Tô Phái đáp.

Căn phòng như bị một tầng áp suất thấp bao trùm, Tô Phái cũng không ngốc, nghe xong, cậu đã hiểu toàn bộ.

“Em biết rồi.”

Kiều Khả Nam: “…”

Biểu hiện trên mặt Tô Phái trầm xuống như đã đưa ra quyết định, cậu ta trả lời: “Được.”

…. Được? Được?!

Lần này đổi lại là Kiều Khả Nam mở to hai mắt, không thể tin nổi.

Hắn trân trân nhìn Tô Phái thu dọn hành lý, giọng nói linh hoạt như nước chảy mây trôi: “Phòng này là của anh, có điều chi tiêu hàng ngày là do em trả, em sẽ không đưa anh tiền thuê phòng. Hai ngày sau em đến dọn đồ, nếu anh không muốn nhìn thấy em, em sẽ lựa thời gian anh không có ở nhà…”

Tô Phái quay lại nhìn hắn, đôi môi run run, dường như muốn nói thêm gì đó, cuối cùng cậu lên tiếng: “Anh… giữ gìn sức khỏe.”

Dứt lời, cậu ta xoay người, Kiều Khả Nam tiến lên, bắt được cổ tay cậu. “… Vì sao?”

Tô Phái ngoảnh lại, đôi mắt trong vắt khẽ long lanh. “Cái gì vì sao?”

“Vì sao… cùng người khác?” Ánh mắt của Tô Phái đâm thẳng vào tim hắn, Kiều Khả Nam lập tức cảm thấy đau lòng.

Trực giác của hắn mách bảo, chắc phải có lý do gì Tô Phái mới ngoại tình … nhưng chuyện đã tới nước này, truy cứu còn tác dụng nữa sao?

Tuy vậy, hắn vẫn muốn có một đáp án chính xác.

Ngày hôm qua hắn không trực tiếp vạch trần, có lẽ là muốn bình tĩnh nghe cậu giải thích. Chung sống ba năm, không xảy ra xung đột lớn, có thể thấy trong phương diện sinh hoạt bọn họ rất phù hợp. Tô Phái là mối tình đầu của hắn, hắn đã từng nghĩ đời này hắn chỉ cần mình cậu, trăm triệu lần không ngờ tới…

Trong lòng Kiều Khả Nam dâng lên mùi vị không thể nói ra.

Đắng chát.

Tô Phái nhìn hắn một lúc lâu, sau đó mới thở dài đáp: “Kĩ thuật làm tình của anh rất tệ.”

Kiều Khả Nam cho là mình nghe nhầm.”…. Cái gì?”

“Mỗi lần làm cùng anh, em đều rất đau.” Tô Phái nói. 

“…” Kiều Khả Nam biết rõ chuyện giường chiếu của họ không mấy hài hòa, Tô Phái mỗi tháng chỉ cho phép hắn quan hệ một lần, thậm chí đã từng dụ cậu làm vào buổi sáng, cảm giác cũng chẳng sung sướng lắm.

Thế nhưng tối hôm qua, ở trong căn phòng này, cậu ta lại có dáng vẻ thỏa mãn như vậy, mặc cho người đàn ông kia xâm phạm…

“Chúng ta là lần đầu tiên của nhau, em cũng không biết làm cách nào mới đúng, lần đầu hỏng, thực tế hoàn toàn không dễ như tiểu thuyết miêu tả, lần đầu tiên… bên ngoài. Em không hề cố ý, lần đó em bất cẩn uống quá nhiều rượu, chỉ là sau đêm đó … Em không quên được.”

Kiều Khả Nam nghe đến ngu người.

“Sau đó em đã cố thử lại cùng anh, làm thế nào cũng thoải mái, có lẽ thân thể chúng ta không hợp. Em đối với anh… có tình cảm, sống bên cạnh anh em rất hạnh phúc, em đã muốn kéo dài được ngày nào hay ngày đó, bây giờ xem ra không được rồi.” Tô Phái bất đắc dĩ nói.

Thực sự, có một khoảng thời gian Tô Phái rất để bụng chuyện ân ái của họ, mấy đêm liên tục tư thế gì cũng dám thử, chỉ là trời không chiều lòng người, hi vọng càng nhiều thất vọng càng lớn, đến nỗi Tô Phái phải bật khóc: “Tại sao cứ như vậy chứ…”

Kiều Khả Nam đau lòng, liền nói cậu không cần tự ép mình, đồng chí giải quyết cho nhau không nhất thiết cứ phải cắm vào, chỉ cần tuốt tuốt ống, khẩu giao giúp nhau giải tỏa cũng được.

Không ngờ chân tướng lại như thế này.

“Được rồi, em đi đây. Quãng thời gian này là em có lỗi với anh, hi vọng anh tìm được một số 0 phù hợp, không thì… anh thử làm 0 xem, biết đâu anh lại hợp thì sao.”

Tô Phái kéo hành lý rời đi.

Kiều Khả Nam ngay câu “Tạm biệt.” còn chưa kịp nói, đã bị câu kia của Tô Phái gõ cho tỉnh mộng.

Trăm ngàn lý do chia tay hắn soạn ra, hoàn toàn không có mục này!

Kỹ thuật làm tình của anh rất tệ … Kỹ thuật làm tình rất tệ, rất tệ…

Đối với một người đàn ông mà nói, có gì đả kích bằng việc năng lực giường chiếu bị người yêu chê bai? Kiều Khả Nam cảm thấy mình như một thằng hề, hắn cảm thấy cuộc đời của mình, đúng là một trò cười.

Nhìn cách Tô Phái dứt khoát ra đi kìa, đó mới chính là đàn ông chân chính!

Kiều Khả Nam bị bỏ lại trong căn nhà họ từng sống ba năm, bỗng cảm thấy cực kì bi kịch.

_ Hết chương 1_

Bác này là Thịnh Trúc Như 

main2x

Thịnh Trúc Như

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang