Nếu xuân đến nhanh thì tốt rồi.
── đây là hai người không hẹn cùng gặp suy nghĩ.
Có câu: sáng nay có rượu sáng nay say, Kiều Khả Nam suy nghĩ thông suốt: Nếu đã không sue được, trong điều kiện kiên quyết giữ lập trường của mình*, chẳng có lí gì không thể tiến thêm một bước với Lục Hành Chi.
(Sue: Từ gốc là ㄍㄧㄥ: Chỉ kiểu người trong ngoài không đồng nhất)
(*Raw: 在不动摇国本的情况下 – Câu này mình không chắc)
Hắn tự nhận đã hoàn thành tốt công tác chuẩn bị, kể cả tình tiết đờ-ra-ma như người kia lặng lẽ chạy đi đính hôn, kết hôn, … giống mấy bài viết của các mẹ trên kênh Tâm sự Eva hắn thỉnh giáo, thì cũng không ăn nhằm chi hết!
Ờ thì, thực tế hắn vẫn có lòng tin, Lục Hành Chi không phải … loại người ấy.
Huống hồ, anh đã đáp ứng sẽ không giấu diếm hắn.
Đài báo hôm nay khí lạnh tràn về, Kiều Khả Nam vừa rời khỏi trại tạm giam, lập tức rét run cầm cập. Mẹ nó, mỗi năm càng ngày càng khó sống qua mùa đông, hắn kéo chặt khăn quàng cổ, ngàn vạn lần cám ơn Lục Hành Chi không đòi lại thứ đồ này, khả năng giữ ấm cực tốt, lúc nhìn mác mới phát hiện nó được làm từ vải cashmere, nguy hiểm, may chưa tống vào máy giặt, không thì thảm rồi.
(Cashmere là tên gọi của phương Tây dành cho chất liệu vải mềm được lấy từ lông dê của vùng Kasmir của Ấn Độ, nơi những con dê rất thích sinh sống. Kết cấu của cashmere là luxuriantly mịn, mềm, dày, cách nhiệt rất tốt, đây là 1 chất liệu rất phù hợp sử dụng trong thời tiết lạnh)
Sắp tới giờ tan tầm, Kiều Khả Nam phân vân không biết có nên quay về sở vụ một chuyến không. Trời lạnh thế này, về nhà ôm chăn là thích nhất, nếu có thêm nổi lẩu nóng thì càng tuyệt.
Trong lòng hắn bỗng nhớ tới người nào đó, lưỡng lự một hồi, cuối cùng vẫn gửi tin đi: “Buổi tối em đến nhà anh được không?”
Hắn vốn tưởng phải đợi một lát, không ngờ Lục Hành Chi phản hồi rất nhanh: “Được.”
Rep rất ngắn gọn súc tích a … “Vậy khi nào anh về nói em một tiếng.”
“Đến chờ trước đi.”
Kiều Khả Nam: “…”
Hắn đang còn lo lắng không biết từ chối làm sao, Lục Hành Chi dường như đã đoán được tâm tư này, tiếp tục gửi tin khác: “Trời lạnh, nhà tôi ấm.”
Chỉ một câu, tựa như mũi tên đâm phập vào tim đen của hắn, Kiều Khả Nam phát giác bản thân không có cách nào gõ xuống chữ “Không.”
Hắn trả lời: “Được, em biết rồi.”
Kiều Khả Nam đứng trước cửa nhà Lục Hành Chi, trước khi qua đây hắn tranh thủ tạt qua siêu thị, mua đầy đủ nguyên liệu nấu lẩu, suy nghĩ một hồi, lại mua thêm nồi lẩu và bếp điện từ, cộng thêm vài chai bia. Mấy thứ này không nhẹ tí nào, hắn tay xách nách mang lết được đến đây đã mệt đứt hơi, nghĩ thầm, lát nữa mà ấy ấy, ông đây chỉ việc mở chân, còn bộ phận khác còn lâu mới động, cho Lục Hành Chi tự thân tự túc, hừ hừ.
Mình quả nhiên tâm cơ vờ lờ =)))), Kiều Khả Nam yy xong, đống đồ trên tay bỗng nhiên nhẹ bẫng. Hắn vào nhà Lục Hành Chi, đem tất cả đặt trong phòng bếp, phân loại xếp vào tủ lạnh, chiêm ngưỡng ngăn tủ ngày trước ngoài trứng gà thì trống trơn, bây giờ ngập tràn đồ ăn, nhất thời có cảm giác thật tự hào, rứt là vui vẻ.
Thảo nào trong siêu thị bách hóa lúc nào cũng ngừơi ngừơi tấp nập, mang một xe hàng to ụ diễu đi khắp nơi, chiêu cáo thiên hạ cuộc sống của anh đây rất phong phú a.
Hôm nay Lục Hành Chi đi gặp khách hàng, phỏng chừng còn lâu mới về, Kiều Khả Nam thừa cơ chưng dụng bồn tắm mát xa nhà anh, khoan khoái ngâm mình trong nước nóng. Khổ thân mình, bị Lục Hành Chi beep rồi beep bao lâu nay, đến bây giờ mới được phát thẻ xanh tùy ý sử dụng bảo bối này, hắn một bên ôm bồn một bên cảm thán: Anh với cưng đều cực khổ a~
Tắm xong, Kiều Khả Nam bị hấp hơi thành hồng hồng ngay lập tức leo tót lên ghế sopha, mở TV, chuyển qua mấy kênh, đúng lúc đang chiếu 《 Nụ hồng trong mắt em 》*, Thịnh Trúc Như khí thế ngời ngời xuất hiện trên màn hình 60 inches, hệt như đang đứng trước mặt hắn: ” Tiếp tục câu chuyện của Ái Kiều! 『Vâng, mọi chuyện cứ diễn ra như vậy! Thời gian ở bên Chí Cường rất hạnh phúc, họ đã trải qua một ngày một đêm bên nhau 』nhưng Ái Kiều trăm triệu lần không ngờ tới, nàng đã vì một suy nghĩ sai lầm mà phải trả giá đắt, rốt cuộc lại đẩy chính mình rơi vào vực sâu vạn, kiếp, bất, phục ── “
(Một bộ phim tâm lý tình trường của Đài Loan (Phim giờ vàng của mấy bà cô))
Tính tinh tình tính tinh tình tính tinh tình tính tinh ~ 《 Nụ hồng trong mắt em》có kiểu chiếu, sau khi Thịnh Trúc Như đọc hết phần dẫn chuyện, thì bắt đầu quảng cáo. Bình thường Kiều Khả Nam rất thích chương trình này, nhưng bây giờ hắn thực sự không có tâm trạng, hắn tua liên tiếp vài kênh, nhìn đủ loại chương trình khác nhau, vẫn không có hứng thú, đoạn thoại vừa rồi của Thịnh Trúc Như vẫn liên tục trong đầu hắn Repeat ──
Hứ, cứ cho vậy đi! Dù đã phải suy xét một ngày một đêm. Nhưng có lẽ mình thực sự vì một suy nghĩ sai lầm mà phải trả giá đắt, đẩy bản thân rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục….
Vạn kiếp bất phục…
Vạn kiếp bất phục…
Vạn kiếp…
” Thịnh Trúc Như ông dựa vào gì chứ, tự dưng đe dọa người khác là có ý gì!” Kiều Khả Nam từ ghế sô pha nhảy dựng lên.
Đáng thương Thịnh Trúc Như, nằm cũng trúng đạn.
Kiều Khả Nam bình ổn trái tim còn đang đập loạn, nội tâm dần yên tĩnh trở lại, mở TV lên, chuyển sang kênh khác. May mắn mở trúng kênh chiếu phim Tinh gia, Kiều Khả Nam lập tức chuyên tâm, nghe từng lời thoại hài hước trong phim, cười ngặt nghẽo.
(Tinh gia: Vua hài Châu Tinh Trì)
Lục Hành Chi về nhà, liền bắt gặp tình cảnh thế này.
Kiều Khả Nam mặc áo sơ mi rộng thùng thình, tóc dài vuốt sau trán còn đang ướt nước, cần cổ trắng nón bị máy sưởi hun hồng hồng, mơ hồ để lộ vết cắn ── dấu vết chính chủ của anh, mỗi tuần cắn một lần, cắn đến phát nghiện luôn, nơi đó dần dần biến thành một dấu hôn, có muốn xóa cũng không được.
Kiều Khả Nam xem TV mà ngã trái ngã phải, tiếng cười giòn tan, hoạt bát linh động, Lục Hành Chi tò mò loại chương trình gì có thể hài hước thế? Anh tiến vào nhìn rõ hơn, cậu thanh niên đã nghe được động tĩnh, hướng anh cười: “Anh đã về?”
Lục Hành Chi: “…”
Anh gật đầu.
Kiều Khả Nam lau nước mắt: ” Hức, lần nào xem lại cũng thấy buồn cười … Đau bụng chết em, anh có muốn cùng xem không?”
Hắn nhích mông ra, sopha nhà anh rất lớn, căn bản không cần làm thế, chỉ là hắn có chút tâm tư nhỏ, hy vọng Lục Hành Chi có thể ngồi gần mình.
Lục Hành Chi không làm hắn thất vọng, ngồi xuống chỗ trống hắn chừa ra.
Mùi hương Hugo Boss quen thuộc làm tâm tư Kiều Khả Nam nhộn nhạo đôi chút, hắn tự nhiên dựa gần Lục Hành Chi, chỉ vào TV nói: ” Đừng nhìn nó chỉ là phim hài nhảm, bên trong rất thâm sâu đó, nhất là lời thoại cuối cùng của nữ chính, phải khiến người ta suy nghĩ 『 Ta có thể đoán trước đoạn đầu, nhưng lại không đoán được kết cục phía sau! 』 “
Kiều Khả Nam nói rất kích động. Ánh mắt cậu linh động, bởi vì cười quá nhiều mà lấp lánh ánh nước, thật giống một khối ngọc thạch xinh đẹp. Khóe môi anh khẽ cong, nhìn mái tóc đen nhánh theo từng cử động bay a bay, từng giọt nước khẽ rơi xuống, biến mất trong cần cổ của cậu.
Kiều Khả Nam xem phim rất tập trung, còn Lục Hành Chi thì ở bên ngắm cậu, muốn cậu.
Nhìn cậu tràn ngập vui vẻ, ngặt nghẽo haha không còn hình tượng, hồi tưởng lại nụ cười chào mừng vừa nãy, cùng câu: “Anh đã trở về.” Anh liền cảm thấy ngôi nhà quanh năm lạnh lẽo của mình như được thổi một luồng sinh khí mới, không còn cô quạnh nữa.
Bỗng, Kiều Khả Nam quay lại, con ngươi long lanh hướng nhìn anh: ” Ầy, sao anh không xem ── “
Lục Hành Chi bị tấn công không kịp phòng bị, dường như khối đá cứng rắn nhất trong lòng mình, vào giờ khắc này, đã bị người phía trước đập một búa.
Vỡ tan tành.
“…. Có chuyện gì vậy?” Kiều Khả Nam cảm thấy tim anh bỗng đập liên hồi, liền hỏi.
“Không có gì.” Lục Hành Chi để lộ đôi mắt đầy mệt mỏi, đứng lên nói: “Tôi đi tắm trước.”
“Ừ.” Kiều Khả Nam không quá để tâm, vì vậy liền để lỡ bóng lưng vội vội vàng vàng của Lục Hành Chi, chật vật chạy trốn bán sống bán chết.
Hắn tiếp tục dán mắt vào TV, đến khi xem hết bộ phim, thì Lục Hành Chi trên người mang theo hơi nước trở về. Anh khoác áo tắm, đường cong rù quyến như kín như hở, Kiều Khả Nam thấy thế cười hehe: “Cô nương nhà nào đây, lại đây đại gia thương em.” Cùng Lục Hành Chi lăn giường bao lâu, Kiều Khả Nam đã Level Up, thoải mái tự nhiên buông lời trêu ghẹo.
Cô nương? Lục Hành Chi nhíu mày, đi tới: ” Ngài đây muốn thương yêu thế nào?”
“Khà khà ~” Kiều Khả Nam cười damdang, xả lưng áo choàng Lục Hành Chi. Vạt áo mở rộng, bo- đì săn chắc kiện mĩ của anh chình ình trước mắt, màu cơ thể lúa mạch còn mang theo hơi nước bóng loáng đầy mê người, lại thêm từng khối cơ bụng hoàn mỹ cứng rắn, chọc người thèm rỏ dãi.
Kiều Khả Nam nhấp nhổm trên ghế salon, Lục Hành Chi đứng trước mặt hắn, chóp mũi gần chạm vào bộ lông rậm rạp phía bụng dưới của anh, Kiều Khả Nam sáp lại gần hôn một cái: ” Ta thương thế này.”
Lục Hành Chi mỉm cười, bàn tay giữ chặt gáy cậu, đè xuống phía dưới: ” Vậy mong ngài thương yêu nhiều chút.”
Kiều Khả Nam nâng hai hòn bi, liếm cây gậy th*t đang bán cương, thẳng đến khi đem anh liếm cứng, mới một hơi đem dương v*t nuốt vào, trên lỗ niệu đạo hung hăng mút một cái, tiếng “Xì sụp” không ngừng vang lên, thân là số 0 mình tự tay dạy dỗ, Lục Hành Chi cảm thấy công lực BJ của Kiều Khả Nam càng ngày càng cao, mặc dù không thể nuốt trọn, nhưng không vì thế mà bớt đi thống khoái.
“Mở chân ra.” Lục Hành Chi nói.
Kiều Khả Nam vừa hút vừa di chuyển, Lục Hành Chi bóp lấy bả vai hắn, một cước đạp hắn quì trên ghế sopha, dẫm vào giữa hai chân hắn. Bàn chân của anh cố ý đè xuống chỗ mẫn cảm của người dưới thân, trên dưới nhu niết, Kiều Khả Nam hô hấp dồn dập, thắt lưng ưỡn cong, dương cụ giữa hai chân từ từ có dấu hiệu ngẩng đầu.
Lục Hành Chi di ngón chân lên, đem quần xả lỏn Kiều Khả Nam kéo xuống, mâu sắc lập tức tối sầm: “Cậu không mặc quần lót.”
“Em quên… không mang… đồ sạch tới..” Khuôn mặt Kiều Khả Nam đỏ lựng, sở dĩ đó cũng là chuyện làm hắn mắc cỡ nguyên hôm nay.
“Cậu có thể mặc của tôi.” Động tác của anh không ngừng lại, quy đầu Kiều Khả Nam rỉ ra chất lỏng, dính ướt ngón chân của anh.
Sếp, quần xì của ngài đều là PRADA, em chỉ là phận dân đen, nào dám mặc loạn?
Kiều Khả Nam liếc nhìn anh: “Làm chuyện chính sự, còn không đều phải cởi… A..ha.”
“Nói cũng đúng.” Lục Hành Chi ngoài miệng đồng ý, đáy lòng lại tâm cơ gài tiểu nhân nhi, mình có nên mua cho cậu ta vài bộ quần áo sơ cua không nhỉ, còn quần lót, mông Kiều Khả Nam vừa tròn vừa cong, da căng thịt mẩy, chắc chắn rất hợp với quần chữ T, nếu lần sau cậu mặc, vén lên là thao được rồi….
Lục- tâm cơ đầu óc đen tối tràn đầy suy nghĩ 21+, Kiều Khả Nam vẫn hồn nhiên không phát hiện ra, lại còn mải miết giúp người ta thổi kèn đồng.
Lục Hành Chi suy nghĩ xong, vỗ vỗ mặt hắn ý bảo dừng lại, cúi xuống lột bỏ quần đùi của cậu.
Kiều Khả Nam trên người chỉ còn độc chiếc áo sơ mi, hạ thân tuyết trắng trần trụi, bộ dạng mặc người khi dễ.
Kiều Khả Nam đang định cởi áo, lại bị Lục Hành Chi ngăn cản: “Mặc vào.”
Kiều Khả Nam: “…”
Lục Hành Chi ngồi trên bàn trà, hướng Kiều Khả Nam ngoắc ngoắc tay: “Lại đây.”
dương v*t giữa chân anh dựng đứng, quy đầu bạo trương, phía trên ướt đẫm dịch thể trong suốt, đa số đều là nước bọt của hắn.
Kiều Khả Nam đỏ mặt, bò qua, dáng vẻ có chút bất an: “Bàn này… Sợ không chịu được?”
Lục Hành Chi: “Nó cùng chất liệu gỗ với bàn phòng làm việc.”
Kiều Khả Nam: “…”
*** Hắn lập tức tin tưởng bàn trà này có bao nhiêu “kiên cố.”