• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Cúc Nhạc có một cậu bạn thân, tạm gọi là thanh niên A.

Cuộc sống của y tuy không có gì, nhưng riêng bạn bè thì rất nhiều: Có quen biết, bạn ăn nhậu, bạn xã giao  … Còn có … bạn chịch.

Thanh niên A thuộc loại nào nhỉ? An Cúc Nhạc thấy rất khó nói, dù sao thời gian quen nhau, cũng chưa tới hai năm, “Có quen biết”, hình như chưa đủ trọng lượng với cậu.

Nhưng không thể phủ nhận, An Cúc Nhạc cực kỳ thích cậu ta.

Thích, nên lúc thanh niên đang suy sụp, mới dẫn cậu về nhà mình  ── nơi đó trừ bà chủ nhà, chưa từng có người thứ ba được phép bước vào.

Bên trong, kể cả một viên gạch, cũng là công sức y bỏ ra lắp ráp từng mảnh hoàn thành, An Cúc Nhạc thực sự rất thương cậu. Mà thương nhất là khi cậu đang đau khổ.

Cậu thanh niên là người là người thứ hai được bước vào nhà y, cũng có thể là người cuối cùng.

Thanh niên A yêu một người, tạm gọi là tra công B.

Tra công B cực kỳ nổi trong giới, thích chơi tình một đêm, tuân theo gã là thần, còn muốn nói yêu đương, thì gã như ma quỷ. Nói chung tên này chính là một cái hố, lúc gã đối tốt với người ta thì cực tuyệt, rất nhiều em trai ngây thơ đã sa vào, còn khi gã giở chứng, thỉnh thoảng thờ ơ, thì người ta có nát lòng, gã cũng không liếc mắt, lỡ đạp nhầm còn ngại bẩn chân.

Nói thực, gọi gã là tra nam, An Cúc Nhạc có hơi chột dạ, dù sao hành vi của tra nam B, ở trong giới không hề hiếm thấy, An Cúc Nhạc cũng hay làm thế, cứ lấy ví dụ đơn giản, bạn đã lên kế hoạch xuất ngoại du học N năm, sau đó người yêu van xin bạn đừng đi, bạn sẽ tính sao?

Thanh niên A rất hiểu, cho nên từ đầu đến cuối không dám tiến thêm một bước với tra công B, hoặc, cũng có chút chờ mong.

An Cúc Nhạc biết rõ tra nam B, nếu chuyện này xảy ra với người khác, y chắc chắn sẽ cười nhạo, đáng đời, rồi nói: “Nhóc con, khôn thêm chưa.” Nhưng mà, y là người bênh vực người nhà, ai bảo gã gây tội trên đầu thanh niên A … Khuê nữ nhà mình, sao có thể để một thằng chết dẫm tùy ý bắt nạt?

Thanh niên A yêu rất thảm rất thảm, đáng nhẽ sẽ không thảm như thế, nhưng cậu ta quá tin tưởng tra nam, tin rồi thì cho luôn tim, là do cậu tự nguyện, nhưng tra nam B “thất hứa” cộng “lừa dối” đã làm cậu tan nát cõi lòng … An Cúc Nhạc nhìn thanh niên A khóc thút thít, nhớ lại rất nhiều năm về trước, hắn an ủi thanh niên, cũng là ở đây, hình như chính mình cũng dỗ dành giống hệt.

Thanh niên A có đau lòng hơn nữa, cũng chậm rãi khôi phục, đúng lúc có một củ khoai Tây lắm tiền để ý cậu, y liền hỏi cậu có muốn đi du lịch một chuyến không? Dù sao thanh niên A cũng đang có ý nghĩ đi đây đó một thời gian mà.

Cái ngày y lôi cậu ra khỏi nhà, thì đụng phải tra nam B, lòng nghi ngờ của An Cúc Nhạc với hai bên đương sự càng ngày càng cao.

Y vốn có thể an ủi cậu, khiến cậu trở nên cứng cáp hơn, nhưng đàng này, cậu ta từ một người chất phác, sáng sủa như mặt trời, lại từ từ lạnh nhạt, cuối cùng rồi sẽ trở thành y thứ hai  ── tâm hồn vặn vẹo, cười nhạo tình yêu, An Cúc Nhạc không muốn.

Thanh niên A không phải thay đổi gì, mới là tốt nhất.

Còn y là cái bóng sống tạm bợ dưới ánh dương, không thể là gương sáng cho cậu soi vào, y nghĩ, có thể khi nhìn thấy cuộc sống phu phu ngọt ngào nhà Bình Tử, sẽ xoa dịu vết thương trong lòng thanh niên A, khiến cậu tin rằng, trên thế gian này, vẫn tồn tại những điều tốt đẹp.

Thanh niên A rất hiểu y  ── có thể đây chính là nguyên nhân An Cúc Nhạc thích cậu. Cậu đồng ý đi chơi một chuyến, gửi rất nhiều ảnh về, An Cúc Nhạc mở ra xem, gặp lại nụ cười quen thuộc, so với một tấm khác trên tường, bức ảnh chỉ hai người chụp chung ── trong đó cậu ta cười mà khó coi hơn cả khóc.

Y nghĩ phải lưu trữ về sau, để mai này dùng tấm hình này, khi đi uống rượu với thanh niên A sẽ cười nhạo cậu ta: Cậu nhìn cậu xem, nhìn ngu chưa?

◎  ◎  ◎

An Cúc Nhạc luôn tìm được niềm vui cho mình, y không thiếu bạn, tuy là thuần 0, nhưng khi hứng lên cũng sẽ đi đè, nhưng số lượng không nhiều, y ngại phiền phức, thà cứ nằm thẳng cẳng, để cho người hầu hạ.

Có thể hành vi của tra nam B khiến y nhìn lại mình, gần đây y rất tu tâm dưỡng tính, đi bar chỉ đơn thuần uống rượu, còn bị bạn nhậu chế giễu: “Anh dạo này đang nuôi hoa cúc hả? Hay là dùng lâu quá, nên lỏng lẻo rồi?”

“Cút xuống địa ngục đi!” Đồng chí thiếu gì thì thiếu, riêng không thiếu độc mồm, giang hồ gọi là mồm miệng Gay.”Coi chừng cái lỗ vô dụng của cậu ấy, cẩn thận giăng đầy mạng nhện rồi!”

Y ngồi trước quầy uống rượu, rượu ở Gay bar rất mắc, nồng độ lại cao, rất ít người lộn xộn, đa số đều là những khuôn mặt vui vẻ, cô đơn, đau khổ, im lặng … Đủ mọi biểu tình, thay nhau biến hóa.

Lâu rồi không thấy mặt tra nam B, nếu mà gã cứng được với cả phụ nữ, thì quả là thiên hạ vô địch.

An Cúc Nhạc suy nghĩ đen tối, cười thành tiếng, cậu bartender bên cạnh đến bắt chuyện: “Cậu bạn kia của anh không tới à?”

An Cúc Nhạc ngẩn người. “Bạn nào? Tôi nhiều bạn lắm, cậu hỏi từ này, không khác gì đi tra Google, có thể trả về một trăm ngàn kết quả.”

“Cái người uống trượu giao bôi với anh ấy…”

“À, tên đó hả?” An Cúc Nhạc cười: “Hắn đi Mỹ xem mắt rồi, có một gã người Mỹ muốn kết hôn với hắn.”

Bartender đần ra: “Xem mắt? Anh nói đùa à!”

“Là thật là thật, tôi kể cậu nghe, ngày xưa có một người tên là Bình Tử …” An Cúc Nhạc nấc một cái, tiếp tục nói, không tới ba ngày, trong giới gần như biết hết ── À, dĩ nhiên không được dùng tên thật.

Chỉ không ngờ anh Đường lại chạy tới hỏi hắn. “Này, cậu bạn A của cậu, có phải tên Kiều Khả Nam không?”

An Cúc Nhạc: “Ừ.”

Anh Đường trầm ngâm một lát: “Chắc chắn?”

Tự nhiên có người bày tỏ thái độ ân cần, An Cúc Nhạc không muốn cũng hiểu đang có chuyện.

“Chính xác, mối này là em giới thiệu, bất cẩn đẩy cậu ấy xuống hố, ngã chết, cho nên bây giờ phải tìm một người đáng tin, bồi thường cả thể xác và tâm hồn cho cậu ta.”

Anh Đường sửng sốt, ngã chết, sau đó cười cười. “Được, anh biết rồi.”

Y và anh Đường trời sinh là Gay, việc này có hơi nghiêm trọng, nhưng nếu có anh Đường giúp đỡ, thì y có sắp tèo, cũng sẽ có người tới cứu, vạn hạnh vạn hạnh.

Suy nghĩ xong, An Cúc Nhạc nhờ vả nói. “Nói với gã đó, đã chọn tay gấu, đừng mơ ước cá nữa, ăn tham quá coi chừng cao huyết áp.”

Anh Đường cười ha ha. “Anh cũng chỉ được nhờ thôi,”

An Cúc Nhạc: “Ừ.”

Vốn nghĩ chuyện này đã xong, ai ngờ gã kia còn chưa từ bỏ, An Cúc Nhạc bực mình, lập tức ném ra bức ảnh trông ái muội nhất  ── xem ra chiêu này đủ độc, anh Đường không còn tiếp tục làm phiền y nữa.

Sau đó nghe anh Đường mới biết, tra nam B không kết hôn, gã rời khỏi giới chính khách, tự mình mở một văn phòng, An Cúc Nhạc nghe xong, chỉ “A” một tiếng, sau đó cần phải làm gì thì cứ làm.

Thanh niên A chơi bời ở Mỹ bốn tháng, xách về cho y rất nhiều quà, mang theo nụ cười và chiếc nhẫn trên ngón áp út, trở về nhà.

Cậu đã thực sự kết hôn ── mặc dù không có giá trị pháp lý, khuôn mặt tươi tắn, nhưng lại mang theo quyết tâm bỏ qua mọi chuyện, An Cúc Nhạc rất vui vẻ.

Tra nam B đến tìm thanh niên A.

An Cúc Nhạc không tỏ ra bất ngờ, hỏi thanh niên: “Thế cậu có nhảy không?”

“Xin lỗi nha, em đây ý chí kiên cố nghèo khó không lay xu cát tị hung bla bla bla … mà có thể nhảy sao?”

Nếu cậu người ý chí kiên định nghèo khó không ngã bla bla bla, trước kia sẽ không ngã chết.

”Tôi sợ cậu không nhịn được, nhìn thấy cái hố mà không nhảy toàn thân lại ngứa ngáy.”

Thanh niên: “…”

An Cúc Nhạc không thích chen vào chuyện của người khác, y cho rằng đường nhà ai nhà nấy tự đi, những điều y có thể làm, là nói hết những gì mình biết. ”Hắn biết chuyện cậu đi tìm giai rồi.”

Tất nhiên, thanh niên A ngây người: “Giề?”

An Cúc Nhạc: “Có người nói gã không tham chánh nữa, tự mở văn phòng riêng, chuyện này mới tháng trước thôi, nếu cậu muốn, anh có thể điều tra giúp cậu, đảm bảo đến cả chuyện một ngày hắn đi nhà cầu bao nhiêu lần, mấy lần nặng mấy lần nhẹ cũng có thể biết.”

Thanh niên A:  “… Thôi khỏi, em không có hứng.”

Biết gìm cương trước bờ vực rồi à, An Cúc Nhạc trên MSN vỗ tay hoan hô bạn tốt, có điều, y hơi tò mò lúc tra nam B nghe chính mồm thanh niên A nói cậu ta kết hôn thì sẽ có vẻ mặt như thế nào?

… Mẹ nó, đều tại thanh niên A, làm y mấy ngày nay lo nghĩ giống hệt mấy ông già.

Thế là y đi hỏi chuyện của tra nam B từ anh Đường.

Anh Đường và tra nam B không gặp nhau trực tiếp, mà phải thông qua bạn trai của cháu gái của ông xã nhà anh Đường. Để nghe ngóng được, cần ít thời gian, tin tức truyền về là: Gã đó xuất gia.

Ặc, cũng không đúng, nhưng tóm lại cũng không khác mấy, chỉ kém một bước, nếu không phải chùa miếu người ta không nhận, thực sự là …

Nhưng hành động sau đó của tra nam mới khiến An Cúc Nhạc rớt cằm ba ngày ── gã đó không ăn tay gấu, cũng không ăn cá, mà chuyển sang ăn chay, bán xe bán nhà, quyên tiền làm từ thiện, nhận làm cố vấn, chuẩn bị giúp đỡ xây dựng cô nhi viện…

An Cúc Nhạc không chủ động nói chuyện này cho thanh niên A, chỉ có điều khi gặp thanh niên, cậu sẽ trừng mắt truy hỏi y: “Sao anh nhìn em với ánh mắt kì lạ vậy?”

An Cúc Nhạc: “Không hiểu sao anh cứ nhìn thấy hào quang phật tổ …”

Thanh niên A: “… Anh bị ốm à, hay bà ngoại ở bên kia đã vẫy gọi anh sang rồi?”

An Cúc Nhạc: “Móa, anh đây cực kì khỏe mạnh!”

An Cúc Nhạc suy xét rất lâu, sau đó rút ra kết luận đơn giản: Cậu ta không hỏi, y sẽ không nói, nếu cậu ta hỏi, thì y trả lời.

Y cá cược với anh Đường, thanh niên A nhất định sẽ hỏi.

Anh Đường: “Không phải cậu nói chuyện này không tốt à?”

An Cúc Nhạc: “Có một số việc, em không thể tự mình quyết định.”

Anh Đường: “…”

An Cúc Nhạc: “Với cậu ấy, em là diễn viên phụ trong bộ phim cuộc đời, diễn viên phụ phải giúp diễn viên chính, lúc nào cần ngăn cản mới ngăn cản, còn diễn biến tiếp theo, phải để cậu ta tự diễn xuất, diễn viên phụ không thể can thiệp vào hướng đi của diễn viên chính, nếu không sẽ thành khách cướp vai chủ.”

Y từng cố gắng can thiệp, nhưng thất bại.

Thanh niên A có con đường cậu phải tự đi, cho dù phía trước là bụi gai, cậu ta cũng phải vượt qua.

Y thắng, cậu ta đã hỏi.

Sau đó? Sau đó? À, thanh niên A quay lại với tra nam B.

Ngọt ngọt ngào ngào, ân ân ái ái, còn hận không thể chọc mù mắt người khổ sở vất vả phối hợp diễn đáng thương – là y, nội tâm An Cúc Nhạc liên tiếp chửi má nó, còn trong một góc, thì y rất mừng, lại hơi chua xót, tâm trạng phức tạp giống hệt thất tình.

Y đem đồ vật thanh niên A nhờ mình mua đến cho cậu, đêm đó, y đến quán bar uống rượu.

Cậu bartender hay tám chuyện với y đến bắt chuyện: “Anh đang vui hả?”

An Cúc Nhạc: “Ừ, thế nhưng cũng hơi đau lòng.” Bartender pha một ly, mời y thường thức, sau đó nói: “Nhìn anh giống hệt con bé cháu nhà em, lúc nó đem món đồ chơi mình thích nhất quyên góp cho cô nhi viện.”

An Cúc Nhạc ngẩn ra, lập tức cười: “Đúng đúng, chính là như vậy.”

Sự xuất hiện của y đã không cần thiết nữa, không phải sao?

Y nhếch môi, uống cạn ly rượu, nói với bartender: “Ly này tên gì vậy?”

Bartender đáp: “Freedom.”

“Freedom … tên rất hay.” An Cúc Nhạc mỉm cười, y thực sự đang thường thức hương vị tự do.

Vừa cô đơn, vừa thoải mái.

Nửa đêm, An Cúc Nhạc một thân một mình, rời khỏi quán bar.

Y uống rượu, chân bước liêu xiêu, hơi lâng lâng, cảm giác tim của hắn, thực là nhẹ nhõm, nhẹ nhõm đến nỗi có thể bay lên.

Y lỡ tay đẩy một người xuống hố, nhưng cậu ấy đang rất hạnh phúc.

Thật tốt, thật tốt.

《 An Cúc Nhạc • Hoàn 》

Tác giả nói: Góc nhìn của Hoa Cúc Đen, còn có một phiên ngoại phu phu, lần sau sẽ post. Cám ơn các bạn, cho dù mang tâm trạng thế nào đến đọc truyện, cũng rất cám ơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK