• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rốt cuộc người kia là thần thánh phương nào.

Kiều Khả Nam kéo theo hành lý, nhìn đủ loại màu tóc nước da đi lại chung quanh. Hiện tại, hắn đang đứng ở sân bay quốc tế New York, Mỹ, thầm nghĩ cuộc sống của mình thực sự đặc sắc đến không thể đặc sắc hơn.

Trải qua chuyện bạn trai cũ ngoại tình, … người tình cũ lừa dối, hôm nay hắn còn có thể xuất ngoại, chuẩn bị … xem mắt với một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến hai từ này, rõ ràng trời không lạnh, nhưng da gà da vịt Kiều Khả Nam thì cứ thi nhau nổi hết lên.

Hoa Cúc Đen: “Dù thế nào cũng nên đi thử một chuyến, nếu không hợp thì trả, anh nhận lại hàng.”

Được rồi, Kiều Khả Nam cũng nghĩ nên ra ngoài giải khuây, hơn nữa lâu rồi chưa gặp lại Bình Tử, Visa thì chưa hết hạn, lấy danh dự khẳng định, không phải hắn đồng ý vì bị chuỗi số 0 dài dằng dặc của Hoa Cúc Đen cám dỗ đâu.

Cái vị đầu óc ngâm nước tuyên bố muốn cưới một chàng vợ người Hoa tên là Julien @^%^&&*% (Cái họ dài dặc phía sau hắn không nhớ được), nghe đồn anh ta xuất thân tài phiệt. Lần đầu tiên nhìn ảnh, ấn tượng của hắn là một anh “Gấu” cao to mạnh mẽ, hơi thở sặc mùi nam tính, hơn nữa còn là anh Gấu tóc vàng mắt xanh.

Kiều Khả Nam rời khỏi khu nhập cảnh, lấm lét nhìn trái phải. Không hề thấy bóng hai người Bình Tử, đang cảm thấy kì quái, bỗng một bóng người to lớn chắn ngang trước mặt hắn: ” Hey, Joe?”

Kiều Khả Nam chớp mắt, ngẩng đầu. Chuẩn, là ngẩng đầu, Kiều Khả Nam cao gần một mét tám mươi, nhưng anh chàng trước mặt … Ít nhất phải hai mét mèn ơi! Nhìn chỗ nào của anh chàng cũng to hơn hắn một vòng, Kiều Khả Nam cực kì kinh sợ, chầm chậm ngước nhìn, chẳng phải chính là anh Gấu Julien trong ảnh sao?

” Chào … Julien?”

Xác nhận mình không đón sai hàng, Gấu … À không, Julien lập tức khoe ra nụ cười tỏa nắng, thân thiện vươn tay: “Chào mừng em đến với New York. “

Tướng tá anh chàng tuy dữ tợn, nhưng nụ cười thì rất ấm áp, Kiều Khả Nam bỗng hơi say nắng, lập tức bắt tay với anh. “Cám ơn, rất vui được gặp anh.”

Nụ cười là ngôn ngữ thiện chí của toàn thế giới, Kiều Khả Nam lập tức có hảo cảm với anh chàng to lớn này.

Chàng ta lái xe tới đón hắn, dọc suốt đường đi giới thiệu rất nhiều địa điểm nổi tiếng ở Manhattan, nhiệt tình y hệt một hướng dẫn viên, Kiều Khả Nam ngắm nhìn cảnh vật mới mẻ bên ngoài, tự nhiên cảm thấy chuyến du lịch này rất phấn khích.

Ngày đầu tiên chưa thể tham quan nhiều, kế hoạch hắn vạch ra đó là, trước tiên sắp xếp chỗ ở xong, rồi từ từ khám phá, ngồi máy bay hơi mười hai tiếng, còn chưa quen chênh lệch múi giờ, lúc này mà được dính giường là hắn có thể ngủ quên trời quên đất luôn.

Vợ chồng Bình Tử sống ở phía Đông Manhattan, khu nhà trọ mang theo kiến trúc cổ xưa, rất cổ điển, Mạnh Bình vừa thấy bóng hắn và Julien, lập tức tươi cười chào đón: “Xin lỗi không đi đón cậu, tôi phải chuẩn bị thịt nướng, không thể phân thân được.”

“Không sao không sao.” Lâu lắm rồi hắn và Bình Tử mới gặp lại nhau. Tên đầy đủ của Bình Tử là Mạnh Bình, dung mạo bình thường, là kiểu người ôn hòa hiền dịu, nhưng những người quen biết hắn đều biết, thỏ con nóng tính cũng sẽ cắn người, giai thoại hắn xử đẹp tra nam, đến nay vẫn được các đồng chí say sưa kể lại.

“Tôi đã sắp xếp phòng cho cậu rồi … Mới tới đây chắc rất mệt, nghỉ ngơi hai ngày, rồi tôi dẫn cậu đi chơi.”

“Thế thì còn gì bằng.” Tay nghề của Bình Tử cao siêu hơn cả Tô Phái, mới bước vào nhà Kiều Khả Nam đã ngửi được mùi thức ăn thơm phức, con sâu bụng lập tức biểu tình.

Hắn và Julien cùng bước vào, bề ngoài căn nhà tuy cổ kính, nhưng bên trong trang hoàng cực kì hiện đại. Phòng khách lát sàn gỗ nâu, sô pha được phối hai màu xanh lục và trắng sữa, trên tường treo một tác phẩm tranh đương đại, màu sắc tươi sáng, nhìn rất nghệ thuật.

Bên cạnh đặt một giá gỗ chật ních sách, Kiều Khả Nam tưởng tượng, chủ nhân giá sách này hẳn là người rất biết thường thức, chắc chắn có nhiều sách hay, không nhịn được tò mò nhìn lên ──

《 Một trăm chiêu thức làm giàu 》, 《 Giúp bạn trở thành tỷ phú 》, 《 Suy nghĩ khác biệt của người có tiền》, 《 Tôi là người giàu có 》, 《 Tiền! Tiền! Tiền》...

Kiều Khả Nam: “…”

Mạnh Bình: “Sách dạy làm giàu, hứng thú của chồng tôi đó.”

Kiều Khả Nam sa mạc hóa lời: “Chồng cậu có tham vọng làm giàu ghê.”

Mạnh Bình bất đắc dĩ cười cười: “Thành ma chướng rồi.”

Hai người nhìn nhau mỉm cười, tháo bỏ không ít ngượng ngạo, lát sau Julien xuất hiện cùng một người đàn ông xa lạ, từ trên gác đi xuống: “Tiểu Bình, khách tới rồi à?”

Mạnh Bình: “Ừ, tới rồi, là người lần trước em kể đó, Kiều Khả Nam, các anh cứ gọi hắn là Joke.”

“Ừ.” Giọng nói người tới rất trầm, khuôn mặt không để lộ quá nhiều cảm xúc, đây là lần đầu tiên Kiều Khả Nam gặp … chồng Bình Tử. Vóc dáng anh ta rất cao, cao to cường tráng, mái tóc nâu xám, mắt màu vàng nâu, bề ngoài vô cùng tinh xảo, còn có khí chất quí phái bức người.

Ngoại hình anh ta không phải kiểu xinh đẹp, nhưng mắt mũi môi mày đều vượt qua tiêu chuẩn bình thường, đặc biệt là khi không cười, thoạt nhìn cực giống một pho tượng nghệ thuật đẽo gọt kì công.

Kiều Khả Nam không tin nổi liếc nhìn Bình Tử, hắn nhớ khi còn trong giới, Bình Tử cực ghét đàn ông bề ngoài rực rỡ, nói cái gì mà tui chỉ là loại hàng vỉa hè, đi sắm một cái túi hàng hiệu, không ngại mất mặt sao?

“Phó Thiếu Hâm.” Người kia vươn tay, tự giới thiệu bản thân: “Cậu có thể gọi tôi Phó Thiếu cũng được, Richie cũng được.”

Richie? Rich? Lại còn thiếu một ít? Kiều Khả Nam bỗng hơi đồng cảm với Mạnh Bình, “Ma chướng” ra là thế này.

“Kiều Khả Nam, tên làm việc của tôi là Joe, nhưng bạn bè thì khác, gọi Joke là được.”

Người kia gật đầu, hai người bắt tay, coi như chào hỏi xong.

Đồ ăn Mạnh Bình nấu không quá tinh xảo, nhưng tràn ngập mùi vị gia đình, năm món mặn một món canh, có cả đồ ăn Đài Loan và đồ ăn kết hợp, cực kì chu đáo, quan tâm đến khẩu vị của tất cả mọi người.

Julien có vẻ rất thích đồ ăn Đài Loan, anh chàng nháy mắt với Kiều Khả Nam: “Nhờ em tới, tôi mới được ăn đồ ngon Bình Tử làm.” Gấu cười cười: “Richie rất keo kiệt, không nỡ làm bà xã hắn mệt.”

Mạnh Bình đỏ mặt mỉm cười, Kiều Khả Nam thì đã miễn dịch với đủ loại xưng hô buồn nôn: bà xã này, ông xã này, em yêu này, … xoàng!

Để Julien không cảm thấy lạc lõng, mọi người quyết định xài tiếng Anh, Phó Thiếu Hâm trời sanh mặt liệt, không có nhiều biểu cảm, nhưng gã rất để ý Mạnh Bình ăn có uống đàng hoàng không, gắp rau cho vợ gỡ xương cho vợ, chuẩn hình tượng ông chồng thập nhị tứ hiếu.

Có qua có lại, Mạnh Bình cũng gắp cho gã, trình diễn đoạn phim chim câu đút mồi: “Nào, nói a~”

Kiều Khả Nam: “…”

Julien: “…”

Mạnh Bình làm xong mới ý thức đang còn người khác, khuôn mặt trắng nõn nghiêm túc nháy mắt đỏ bừng. “Ặc, xin lỗi, thói quen …”

Kiều Khả Nam và Julien đưa mắt nhìn nhau, Phó Thiếu không hề bị ảnh hưởng, chuyện anh anh cứ ăn, bữa cơm này, cứ như quấy rầy lạc thú chim chuột của vợ chồng người ta vậy.

Phó Thiếu Hâm trước sau như một, không thèm để ý hai cái bóng đèn to bự.

Ngầu!

Ăn uống xong xuôi, Kiều Khả Nam vì chưa quen múi giờ, tinh thần cực kì uể oải, Phó Thiếu Hâm nhận nhiệm vụ rửa chén, Julien tự tìm việc chơi, Mạnh Bình dẫn hắn đi nghỉ, thu dọn giường chiếu. “Tuy bây giờ là mùa thu, nhưng nhiệt độ ban đêm rất lạnh, tôi đem nhiều đệm cho cậu rồi, để ở đây, phòng tắm bên cạnh, đồ dùng cá nhân tôi cũng mua mới, khăn giấy dùng xong cứ ném vào rổ là được…”

Bình Tử cực kì tri kỉ, đón tiếp hắn rất chu đáo. Cảm giác cô đơn lúc xa nhà của Kiều Khả Nam bớt hẳn đi, hắn nhìn Mạnh Bình tươi cười: ” Cậu hạnh phúc thật đấy.” Ánh mắt lấp lánh đắm chìm trong hạnh phúc không thể giả vờ, Kiều Khả Nam rất vui mừng, cuối cùng hắn cũng thấy được một người trong giới sống rất tốt.

Mạnh Bình đầu tiên mỉm cười, sau đó có chút chần chờ: “Chuyện kia …”

Kiều Khả Nam: “?”

Mạnh Bình: “Chuyện của cậu … Tôi đã nghe anh Hoa Cúc nói qua, nhưng không biết tình hình cụ thể, nói chung tôi chỉ muốn khuyên … Julien là chàng trai tốt, quá khứ tuy khó để buông, nhưng cứ giữ khư khư, có thể sẽ bỏ lỡ người tốt.”

Không thể phủ nhận, câu nói phát ra từ miệng Mạnh Bình, cực kỳ có sức thuyết phục. Mạnh Bình cũng từng bị người phụ lòng, bị chà đạp đau khổ nhiều lần, rút ra kinh nghiệm xương máu, bỏ qua tất cả tới New York, xây dựng một cuộc sống mới.

Sự quả cảm đó, không phải ai cũng có thể có.

Kiều Khả Nam nhận mình chỉ là người thường, nên thế nào thì cứ thế ấy. Hắn vỗ vai Mạnh Bình: “Cám ơn cậu, tôi sẽ suy nghĩ.”

Mạnh Bình yên tâm nở nụ cười: “Cậu cứ nghỉ ngơi trước, tôi và Phó Thiếu ở ngay sát vách, có chuyện gì cứ tới tìm tôi.”

Kiều Khả Nam: “Ừ.”

Mạnh Bình đi rồi, Kiều Khả Nam thở dài một tiếng, cả người nằm thành mình chữ đại (大) – dang tay dang chân ngã xuống giường.

Đệm rất mềm, còn có mùi thơm khi được phơi nắng giòn tan, đây là ngày đầu trong hành trình chạy trốn của hắn, không ngờ lại rất ôn hòa, hắn nghĩ, chỗ thiếu hụt còn trong lòng, từ từ sẽ khỏi, chắc chắn là vậy.

Ôm theo mong chờ yếu ớt, Kiều Khả Nam xoay người ôm gối, ngủ thật ngon …

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK