Cho dù đó là đám cưới bí mật nhưng những quá trình cần phải có thì đều trải qua.
So với việc chạy đi chạy lại mệt mỏi thì điều khiến Tĩnh Sam còn căng thẳng hơn chính là đêm nay là đêm tân hôn.
Bởi vì đêm nay cô và Hàn Thiên Sư...cùng ngủ trong một cái phòng ngủ, trên cùng một giường.
Từ hôm nay trở đi họ là vợ chồng.
Khi cùng chồng Hàn Thiên Sư đi về phòng tân hôn, Tĩnh Sam bước nhanh vội vàng vớ lấy bộ đồ ngủ xông vào phòng tắm, ngay cả một câu nói cũng không dám nói với anh.
“Rầm” một tiếng, cửa phòng tắm đóng sầm lại, sau đó là tiếng khóa cửa.
Tư thế đó giống như Hàn Thiên Sư ở ngoài cửa là thú vật.
“Ha!” Trong phòng ngủ, Hàn Thiên Sư cười khẩy một tiếng, ánh mắt thâm trầm nhìn cửa phòng tắm đóng chặt.
Sau nửa giờ, Tĩnh Sam trong phòng tắm chưa hề có dấu hiệu đi ra.
Hàn Thiên Sư hít mạnh một hơi thuốc lá, dùng đầu ngón tay hất tàn thuốc vào thùng rác trong góc.
Anh sải bước chân dài đi đến cửa phòng tắm, giọng nói không mặn không nhạt dò hỏi: “Đêm nay cô định qua đêm ở trong kia à?”
Trong phòng tắm, Tĩnh Sam đang lau mái tóc ẩm ướt của mình nghe thấy tiếng của Hàn Thiên Sư thì cả người run lên một cái.
Cô thở một hơi thật dài, cố gắng ổn định giọng nói của mình: “Chuyện đó...tôi xong ngay bây giờ đây.”
Hai phút sau cửa phòng tắm mở ra, Tĩnh Sam bước ra ngoài với mái tóc dài rũ xuống.
Cô cúi thấp đầu, cố gắng không nhìn Hàn Thiên Sư đang đứng ở cửa.
Ngược lại Hàn Thiên Sư chiếm lợi thế về chiều cao, từ trên cao đánh giá cô từ đầu đến chân.
Chỉ thấy mái tóc dài của cô xõa xuống vai, đen nhánh và thẳng tắp, đuôi tóc đang nhỏ từng giọt nước xuống mặt đất.
Cô mặc một bộ đồ ngủ rất bảo thủ, dài qua đầu gối, chỉ để lộ một bắp chân trần.
Chân đi xăng đan, bàn chân trắng nõn uyển chuyển lộ ra ngoài không khí.Có lẽ là bởi vì quá căng thẳng, những ngón chân trắng mịn cong lên một cách bứt rứt lo lắng, có cảm giác rất vui.
Đáng tiếc Hàn Thiên Sư nhìn không cười nổi.
Anh sẽ không quên thân phận của người trước mặt, người phụ nữ tên Tĩnh Sam này chỉ là đứa con gái do kẻ thứ ba đã hủy hoại gia đình anh sinh ra...!thế thôi!
Đưa tay lên, Hàn Thiên Sư nắm cằm Tĩnh Sam, nâng đầu cô lên bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt cô chớp chớp giống như một con thỏ nhỏ hoảng sợ khi thấy sói xám.
“Tôi...tôi tắm rửa xong rồi, anh đi vào tắm đi!” Tĩnh Sam không chịu nổi cảm giác ngột ngạt bốn mắt nhìn nhau với Hàn Thiên Sư như vậy, sau khi lắp bắp nói ra câu này thì lách mình chạy đi.
“...” Hàn Thiên Sư đứng nguyên tại chỗ, không quay đầu nhìn Tĩnh Sam đang chạy trối chết.
A! Người phụ nữ này đã dùng những thủ đoạn đê hèn để khiến mình không thể không cưới cô, bây giờ lại muốn chơi thủ đoạn nham hiểm lạt mềm buộc chặt với mình sao?
Một cuộc hôn nhân không tình yêu thôi, cô nghĩ...!cô có thể nhận được gì từ nó? Sự chiều chuộng, yêu thương của anh? Thật sự là buồn cười.
Hàn Thiên Sư hít sâu một hơi, cất bước đi vào phòng tắm.
Ngay sau đó trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy.
Tĩnh Sam ngồi ở trước bàn trang điểm, cả người không kìm nén được sự căng thẳng trong lòng.
Cô cảm thấy tim mình như muốn nhảy lên cổ họng, tâm trạng vừa kích động vừa hoảng sợ mâu thuẫn khiến cô không biết làm thế nào.
Cô biết rõ Hàn Thiên Sư không thương cô.
Thế nhưng khi ba Hàn tác hợp cô với Hàn Thiên Sư kết hôn cũng hỏi suy nghĩ của cô, cô lại đưa ra một câu trả lời ngoan ngoãn nghe theo…
“Trước khi mẹ cháu mất dặn cháu sau này tất cả mọi chuyện đều nghe theo sự sắp xếp của chú.”
Biết rõ làm như vậy rất trơ tráo nhưng cô vẫn lựa chọn không quan tâm đến cảm nhận của Hàn Thiên Sư, ngầm cho phép việc kết hôn này.
Ai bảo Hàn Thiên Sư là ân nhân cứu mạng của cô, là người đàn ông mà cô luôn giữ trong tim chứ?
Cô nghĩ rằng cho dù anh là một tảng băng thì đợi một thời gian cô cũng có thể hòa tan anh.
Trong thế giới tình yêu cũng nên có một người chủ động đi trước một bước.
Nếu người kia không phải là Hàn Thiên Sư thì cũng chỉ có thể là cô.
Tĩnh Sam mở máy sấy tóc ra, vừa sấy mái tóc dài của mình vừa nhớ lại cảnh cô và Hàn Thiên Sư lần đầu gặp mặt.
Đó là mùa đông năm 2016, thành phố Z rơi một trận tuyết đặc biệt lớn.
Khi tuyết ngừng rơi Tĩnh Sam đi đến nghĩa trang để thăm mẹ cô Tĩnh Mỹ.
Đứng trước ngôi mộ nhỏ của mẹ trong chốc lát, kể lể đủ thứ chuyện xảy ra bên cạnh mình, cuối cùng nói mấy câu để mẹ yên tâm rồi mới quay người xuống núi rời đi.
Nghĩa trang ở lưng chừng núi, xuống núi phải đi bộ một đoạn đường núi tương đối hẹp.
Bởi vì tuyết vừa rơi dày đặc nên bốn phía tuyết trắng mênh mông, nhìn từ xa không thấy nửa bóng người.
Tĩnh Sam đi những bước chân nặng nề trên con đường núi, nhưng lúc này lại nhìn thấy hai tên côn đồ tóc nhuộm vàng hùng hùng hổ hổ đi về phía lưng chừng núi.
Sáu mắt nhìn nhau, Tĩnh Sam nhìn thấy trong mắt hai tên côn đồ kia toát ra tia sáng bất chính.
Khoảnh khắc này trái tim cô nhảy lên một cái, có một linh cảm không hay khó hiểu.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến Tĩnh Sam thậm chí còn không kịp suy nghĩ đã bị hai tên côn đồ nhỏ kéo đi về phía ven đường đất tuyết.
Cô vô cùng hoảng sợ, lớn tiếng kêu cứu, ra sức giãy giụa.
Cô đá vào tên côn đồ và sau đó bị đánh, chiếc áo khoác bông trên người bị lột ra một cách thô bạo.
Trời lạnh như vậy mà cả người cô bị đè vào trong đống tuyết, bị tát mấy cái liền, trong miệng bị nhét tay áo bông vào, không kêu cứu được.
Tên côn đồ lấy dao quân dụng mang trên người ra, cắt hết áo lông giữ ấm của cô ra, để lộ cơ thể gần như trần truồng của cô.
Khoảnh khắc này nhục nhã vô tận khiến Tĩnh Sam nghĩ đến một chữ “chết”.
Thế nhưng cô thậm chí không có cơ hội để tìm đến cái chết, bị đặt trong đống tuyết không thể động đậy được.
Cô trừng hai mắt chằm chằm, thấy một tên côn đồ trong đó đang hướng con dao về phía phần bao bọc duy nhất còn sót lại trên người cô.
Tấm màn che trước ngực chỉ còn lại một chút sắp bị đẩy ra.
Ngay trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, có người đột nhiên xuất hiện, một cước đá bay tên côn đồ đang cưỡi trên người cô.
Sau đó lại một cú đấm móc trái đánh ngã tên côn đồ đang đè tay Tĩnh Sam xuống.
Đây là một phân đoạn anh hùng cứu mỹ nhân cẩu huyết, xảy ra với Hàn Thiên Sư và Tĩnh Sam.
Lúc ấy Tĩnh Sam run rẩy cả người nhìn người đàn ông xuất hiện như thiên thần, nước mắt không cầm được chảy xuống.
“Đừng khóc, tôi đưa cô đi!” Người đàn ông cởi áo khoác lông dài xuống, trùm lấy cơ thể lồ lộ của cô.
Ngày hôm đó, người đàn ông đưa Tĩnh Sam đến phòng khám để xem vết thương của cô, còn mua cho cô một bộ quần áo và cuối cùng đưa cô trở về trường học.
Thế nhưng Tĩnh Sam lại không biết tên của người đàn ông ấy.
Mãi đến khi ba Hàn bảo cô sau khi tốt nghiệp đến làm nhà thiết kế cho công ty châu báu Hàn Thị, cô tình cờ thấy Hàn Thiên Sư là Tổng giám đốc thế mới biết thì ra người đàn ông cứu cô ở trong cơn nguy khốn...tên là Hàn Thiên Sư.
Yêu một người chính là không có thuốc chữa và vô lý như thế.
Tĩnh Sam nghĩ có lẽ từ lúc Hàn Thiên Sư cứu cô từ trong tay tên côn đồ thì cô đã yêu anh rồi...
Hồi ức kết thúc, Tĩnh Sam tắt máy sấy tóc cất đi, đứng dậy đi tới giường.
Lúc này trùng hợp là tiếng nước trong phòng tắm cũng dừng lại.
“...” Tĩnh Sam cảm thấy cứng đờ, không hề nghĩ ngợi bỏ giày bò lên giường, quay lưng về phía cửa phòng tắm, dùng chăn mỏng đắp lên.
Đêm nay được coi là đêm động phòng hoa chúc của cô và Hàn Thiên Sư.
Thế nhưng cô không biết phải đối mặt thế nào....