Bộ dạng con nít của Tĩnh Sam khiến cho Hàn Thiên Sư thấy buồn cười, anh cố tình duỗi tay kéo cô vào lòng.
Trán anh dán sát vào trán Tĩnh Sam, phả làn hơi tà mị vào người cô: “Nhìn dáng vẻ của cô kia kìa, muốn cám dỗ tôi làm gì cô sao?”
Tĩnh Sam nằm trong lòng Hàn Thiên Sư, vầng trán của hai người kề cận bên nhau, chỉ cảm thấy hơi thở trở nên nặng nề một cách lạ lùng.
Cô lắc lắc đầu, giọng nói nhỏ nhẹ: “Tôi không có, anh đừng nói bậy!”
“Hả? Tôi nói bậy sao?” Hàn Thiên Sư thấy Tĩnh Sam lúng túng chẳng biết làm sao, nụ cười của anh càng đượm vẻ trêu chọc.
Tĩnh Sam cúi gằm đầu xuống, giống như cô con dâu ngoan ngoãn, giọng nói của cô run rẩy: “Anh…anh nói bậy!”
Hai người họ dán sát bên nhau.
Bởi vì khoảng cách quá gần, hơi thở hòa quyện vào nhau, không phân rõ là của ai, rất nóng, rất mờ ám.
Hai tay của Tĩnh Sam chống trước người của Hàn Thiên Sư một cách yếu ớt, gương mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, nhuộm sắc đỏ ngại ngùng.
Cô biết Hàn Thiên Sư đang nhìn mình một cách suồng sã, cô cúi gằm đầu xuống như con rùa rút đầu.
Gượng gạo hết một lúc, bởi vì quá căng thẳng, Tĩnh Sam đưa lưỡi liếm quanh đôi môi mềm mại.
Một khi căng thẳng là cô không kiềm lòng nổi mà liếm lưỡi!
Hàn Thiên Sư nhìn thấy rõ mồn một cảnh tượng này, ánh mắt của anh sáng bừng lên, đôi môi đỏ của Tĩnh Sam rất đẹp, nhỏ nhắn, mềm mại, chỉ cần nhìn thôi cũng có thể khiến cho người khác động lòng, muốn được gần gũi.
Bây giờ, hành động liếm môi của cô khiến cho đôi môi đỏ ấy càng thêm đỏ mọng, gợi lên cảm giác muốn chiếm hữu trong lòng anh.
Hàn Thiên Sư nhìn đôi môi của Tĩnh Sam chăm chú, ánh sáng nóng bỏng hiện dần trên trong đôi mắt anh, dường như chỉ có mỗi mình anh mới được nhìn thấy đôi môi ấy vậy.
Mà đôi môi ấy đang tỏa ra hương thơm ngát, kêu gọi anh trong lặng thinh… “Mau đến hôn em! Mau hôn em đi!”
Câu nói tâm trạng rối bời chắc hẳn dùng để hình dung tâm trạng của anh trong lúc này!
Anh càng lúc càng ôm Tĩnh Sam chặt hơn, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.Hai mắt Tĩnh Sam trừng to, cô ngơ ngác nhìn Hàn Thiên Sư cách mình mỗi lúc một lần, không biết anh muốn làm gì.
Vì anh mỗi lúc một lần nên cô lại âm thầm căng thẳng, cô lại liếm môi trong vô thức, đồng thời thấp giọng nói với anh: “Hàn Thiên Sư…Ê!”
Vừa mới gọi tên anh đã nhìn thấy gương mặt anh tuấn ấy phóng to hơn nhiều.
Rồi sau đó, cô trừng mắt nhìn Hàn Thiên Sư đến gần mình, cúi đầu hôn lên môi cô.
“…” Cơ thể Tĩnh Sam cứng đờ, cô không dám cử động.
Hàn Thiên Sư, hôn cô! Hôn cô…một cách dịu dàng như vậy, đong đầy tình yêu thương như vậy?
Trái tim cô đập thình thịnh, càng lúc càng nhanh hơn, từng nhịp, từng nhịp vui vẻ.
Tĩnh Sam không dám phản ứng, cô ngẩn ngơ tiếp nhận nụ hôn của Hàn Thiên Sư.
Rõ ràng Hàn Thiên Sư có kinh nghiệm hôn hơn Tĩnh Sam.
Thành thạo, mạnh mẽ, cường thế, thậm chí…có thể dễ dàng dẫn dắt Tĩnh Sam đáp lại anh!
Môi và lưỡi đan cài vào nhau, Hàn Thiên Sư chủ đạo màn tranh đấu mê hồn này.
Hơi thở của Tĩnh Sam trở nên gấp gáp, cả người mất hết sức lực, chỉ có thể níu góc áo Hàn Thiên Sư một cách khó hăn, giống như đang níu lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng vậy.
Khi nụ hôn kết thúc, Tĩnh Sam nằm trong lồng ngực Hàn Thiên Sư với cơ thể mềm nhũn, gương mặt cô đỏ ửng.
Còn Hàn Thiên Sư lại nhìn gương mặt đỏ ửng của Tĩnh Sam với ánh mắt hết sức dịu dàng, nụ cười quyến rũ nở rộ trên gương mặt của anh.
Sự dịu dàng cực độ ấy khiến cho người khác mê đắm, Tĩnh Sam nhìn thấy mà cảm tưởng như muôn ngàn hoa đang đua nở, chỉ thấy mình muốn bay bổng lên.
Nếu như kêu cô hình dung Hàn Thiên Sư vào giờ phút này, đầu óc cô nghèo từ ngữ đến mức chỉ có thể nghĩ đến một từ…thuốc độc!
Người đàn ông này giống như thuốc độc làm cho cô nghiện, khiến cho cô cam tâm tình nguyện chìm đắm trong sự dịu dàng của anh, không thể nào thoát ra khỏi…
Trong nhà vệ sinh, Hàn Thiên Sư rít một hơi thuốc, phun ra làn khó quỷ dị.
Anh nghiêm túc nhìn tấm gương trước bồn rửa tay, nhìn bản thân trong ấy, ánh mắt đong đầy vẻ ão nảo.
Đúng thế! Ão não.
Ão não vì bay nãy mình đã hôn Tĩnh Sam, hơn nữa còn hôn đến nghiện, cảm thấy hương vị của cô rất ngọt ngào và đẹp đẽ.
Không phải anh rất ghét người phụ nữ này hay sao? Không phải anh nên hận cô hay sao?
Tĩnh Sam là ai? Cô là là con gái ruột của kẻ đầu sỏ phá nát gia đình hạnh phúc của anh, là cái gai trong mắt mẹ Hàn kia mà!
Hàn Thiên Sư chỉ vào mình trong gương, anh thấp giọng lẩm bẩm: “Hàn Thiên Sư, đầu mày bị lừa đá rồi à?”
Tĩnh Sam co cụm người trong tấm mền trên giường bệnh, nét đỏ ửng trên gương mặt cô vẫn còn chưa tan biến.
Vừa nghĩ đến nụ hôn dịu dàng ban nãy của Hàn Thiên Sư là trái tim cô lại đập loạn nhịp, không thể ngừng lại nổi.
Cô lấy mền che khuất đầu mình như kẻ loạn trí, âm thầm cười ngu ngốc.
Lúc gần đến bốn giờ, Tĩnh Sam đang ăn trái cây thì điện thoại của Hàn Thiên Sư đổ chuông.
Anh lấy ra, Tĩnh Sam nhìn thấy chữ ‘ba’ hiện trên màn hình.
“Có việc gì sao?” Anh bắt máy, giọng nói đượm vẻ lạnh lùng xa cách.
Tiếng chất vấn đầy nghiêm khắc vang lên ở đầu dây bên kia: “Chiều nay con chạy đi đâu ăn chơi rồi?”
“…” Hàn Thiên Sư không đáp.
Lúc nào cũng như thế, anh đã quen với việc ông ta thích dạy dỗ mà không cần biết phải trái đúng sai rồi!
Tĩnh Sam thấy Hàn Thiên Sư không lên tiếng, tiếng dạy dỗ đầy nghiêm khắc của ba Hàn vẫn vang lên ở đầu dây bên kia, cô mím môi, cầm lấy điện thoại.
“Ba!” Tĩnh Sam thỏ thẻ, thành công ngăn chặn lời trách móc của ba Hàn.
Ông ta ngờ vực: “Sam, là con à?”
Tĩnh Sam “dạ” một tiếng: “Ba à, con bất cẩn bị trẹo chân, hơi sưng, Thiên Sư không yên tâm nên đưa con vào bệnh viện.
Vốn dĩ cũng chẳng bị sao hết, nhưng bác sĩ khám xong cứ khăng khăng sắp xếp cho con nhập viện…”
Ba Hàn vừa nghe thấy Tĩnh Sam nói thế bèn vội vàng hỏi thăm vết thương ở chân cô.
Sau khi xác định không nặng mới thở phào nhẹ nhõm, kêu Tĩnh Sam đưa điện thoại lại cho Hàn Thiên Sư.
Thái độ của ông ta thay đổi một trăm tám mươi độ, ông ta nhẹ nhàng khen ngợi Thiên Sư làm đúng, đồng căn dặn anh ở lại bệnh việc chăm sóc Tĩnh Sam chu đáo, không cần phải về công ty vội.
Thấy thái độ trước sau bất nhất của ba Hàn, Hàn Thiên Sư chỉ cảm thấy mỉa mai vô cùng.
Anh nhìn Tĩnh Sam chăm chú, khóe môi mỏng nhếch lên, đồng ý với lời dặn dò của ba Hàn.
Sau khi cúp máy, gương mặt Hàn Thiên Sư sa sầm, giống như có một lớp băng mỏng đóng xung quanh người anh vậy.
Nhìn thấy thế, Tĩnh Sam thì thầm: “Hàn Thiên Sư, anh…anh vẫn ổn chứ?”
“Ờ! Ha ha, tôi ổn lắm!” Hơn nữa nhờ phúc của cô, rất ổn là đằng khác!
Hàn Thiên Sư cười lạnh, nửa câu sau không hề thốt ra khỏi miệng.
Chút cảm giác áy náy với Tĩnh Sam trong lòng đã bị cú điện thoại của ba Hàn xóa tan.
Sao anh có thể quên Tĩnh Sam không phải là cô gái đáng thương chẳng được ai yêu thương mà là cô ả đầy thủ đoạn được ba Hàn sắp xếp đến bên cạnh anh, ép anh phải cưới kia chứ?
Hàn Thiên Sư hít sâu một hơi, mặc áo vest vào, sải chân bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.
“Anh đi đâu thế?” Tĩnh Sam níu ống tay áo của Hàn Thiên Sư, cô vội vàng cất tiếng hỏi.
Hàn Thiên Sư lạnh lùng quay đầu lại, nhìn bàn tay đang cầm ống tay áo của mình: “Buông ra!”
Giọng nói của anh hết sức lạnh lùng, dường như đối với anh, Tĩnh Sam chỉ là một người xa lạ mà thôi vậy..