Hàn Thiên Sư bất lực, miệng đồng ý đại.
Dù sao anh và Tĩnh Sam sống riêng ở căn nhà mới ở bên ngoài, có chuyện vợ chồng hay không thì mẹ Hàn chả biết đâu.
Mẹ Hàn lấy cớ chân bị bỏng, không có xuống lầu tiễn đôi vợ chồng mới cưới, ông cụ Hàn và ba Hàn đưa đôi vợ chồng nhỏ ra cửa.
Trước khi lên xe, ba Hàn dặn dò Hàn Thiên Sư phải chăm sóc tốt cho Tĩnh Sam đang bị thương, trong lời nói hơi có vài ý vị đe doạ.
Hàn Thiên Sư gật đầu, chủ động kéo cửa ghế lái phụ ra cho Tĩnh Sam.
Để cho cô ngồi vào.
Sau đó, ở trước mặt ba Hàn mà “ân cần” thắt dây an toàn cho Tĩnh Sam.
Trên đường về, hai người vẫn im lặng không nói gì, điều mà Tĩnh Sam đang nghĩ trong đầu là những chuyện cũ mà ba Hàn nói với cô.
Tĩnh Sam do dự chần chừ, rất lâu sau mới mở miệng nói: “Em…em đã hỏi ba, ông ấy và mẹ em là trong sạch, mẹ em không có phá hoạ…..”
“Lời ông ấy nói, tôi sẽ không tin!” Hàn Thiên Sư lạnh giọng mà cắt đứt đi lời chưa nói hết của Tĩnh Sam, trên mặt nhuốm lên vài phần u ám.
Tĩnh Sam mấp máy môi, biết Hàn Thiên Sư hiểu lầm rất sâu đối với mẹ cô, không phải là thứ mà một sớm một chiều là có thể giải trừ đi được.
Cô an ủi lòng mình, cứ từ từ vậy! Chỉ cần là hiểu lầm, thì sẽ có một ngày được cởi bỏ thôi.
Nghĩ nghĩ, lời nói đến bên môi, lại trở thành: “Hồi nãy kính trà….em không phải cố ý đâu!”
“.…” Hàn Thiên Sư sững sờ một cái, rồi “ừm” coi như đã trả lời.
Tâm trạng căng thẳng của Tĩnh Sam đột nhiên mừng rỡ, Hàn Thiên Sư như vậy, là tin cô sao?
“Cảm ơn anh đã chịu tin em!” Thanh âm của Tĩnh Sam thả lỏng đi rất nhiều.
Cô sợ Hàn Thiên Sư sẽ hiểu lầm là cô cố ý biết bao…..
Sau khi lái xe đến bãi đỗ xe bên trong tiểu khu, Hàn Thiên Sư rút chìa khoá xuống xe trước, đi thẳng mà chả quay đầu lại.
“.….” Tĩnh Sam nhìn đôi tay sưng đỏ đã được thoa đầy thuốc trị bỏng, đáy lòng chợt sốt sắng, ló đầu ra cửa sổ gọi anh: “Hàn Thiên Sư!”Đây là lần đầu tiên Tĩnh Sam gọi tên của Hàn Thiên Sư!
Lúc ở công ty, cô gọi anh là Tổng giám đốc Hàn.
Hôm qua kết hôn, cô dùng một chữ “anh” để gọi anh.
Hàn Thiên Sư ngừng bước chân lại, quay đầu nhíu mày nhìn Tĩnh Sam, trên mặt là thần sắc âm lạnh mất kiên nhẫn.
Anh keo kiệt, ngay cả một chữ cũng không muốn nói với cô.
Tĩnh Sam thở dài trong lòng, nhưng miệng thì không thể không mở miệng cầu khẩn anh: “Cái đó, anh có thể giúp em mở cửa xe một chút không?”
Đôi mắt Hàn Thiên Sư phun ra lửa: “Cô không có tay sao?”
Nói xong, mới trì độn mà nhớ ra, tay của Tĩnh Sam đã bị bỏng ở nhà tổ họ Hàn rồi, kẻ đầu sỏ chính là mẹ Hàn đã đẩy nhọ nồi lên người của Tĩnh Sam.
Hàn Thiên Sư hít sâu một hơi, anh không có cực đoan như mẹ Hàn, không đến nỗi hận Tĩnh Sam đến thấu xương thấu tuỷ, từng giây từng phút đều muốn giết chết cô.
Anh chỉ là bởi vì Tĩnh Sam là con gái của Tĩnh Mỹ, lại gài anh một kèo ở trong hôn nhân, cho nên đặc biệt chán ghét cô, phản cảm cô.
Trong xe, Tĩnh Sam bị Hàn Thiên Sư thô lỗ gào một câu, trong lòng có chút ấm ức.
Cô rũ đầu xuống, không nhìn đối phương nữa, do dự chần chừ một lúc rồi vươn đôi tay sưng đỏ ra, thử mở cửa xe.
“Sưt!” Mới vừa dùng sức thì đã đau đến hít ngược một hơi lạnh.
Đôi tay bị bỏng, khiến cho toàn thân đều đau.
Tĩnh Sam run rẩy mà rụt tay về, không dám động vào cửa xe nữa.
Tay cô không có bị thương nặng, nhưng diện tích sưng đỏ quá lớn, đụng chỗ nào thì chỗ đó đau!
“Thật đúng là tìm chết!” Bên ngoài cửa sổ xe, truyền tới giọng nói quở trách không vui của Hàn Thiên Sư.
Tĩnh Sam ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hàn Thiên Sư không biết từ lúc nào đã quay lại rồi, đứng ở bên ngoài cửa ghế lái phụ.
Vào khoảnh khắc đó, trong lòng chợt loé qua một tia ấm áp.
Cô tưởng, anh sẽ bỏ mặc cô không quan tâm!
Hàn Thiên Sư kéo cửa ghế lái phụ ra, lạnh giọng thúc giục: “Còn ngây ra đó làm gì? Cô bị bỏng chân, không thể xuống xe đi bộ cần tôi bế cô ra sao?”
Tĩnh Sam bị mắng, nhưng không tức giận.
Cô dùng đôi tay sưng đỏ của mình yếu ớt mà chỉ vào trước người: “Dây an toàn còn chưa tháo ra!”
“.…” Hàn Thiên Sư đen sầm mặt mũi, cảm thấy người phụ nữ này thật phiền phức.
Nhưng, sau khi ánh mắt rơi trên đôi tay sưng đỏ của cô, Hàn Thiên Sư vẫn cởi dây an toàn ra giúp cô một cách vô điều kiện.
Tĩnh Sam xuống xe, cong cong khoé môi, nở nụ cười xán lạn với Hàn Thiên Sư: “Cảm ơn anh!”
“.…” Hàn Thiên Sư sững người, không hiểu người phụ nữ này đang cười cái gì.
Ngốc sao?
“Quái lạ!” Anh lầm bầm một tiếng, rồi sải bước rời đi.
Tĩnh Sam nhìn bóng lưng cao lớn của anh, ý cười trên mặt không giảm, đáy mắt loé qua thần sắc kiên định.
Cô biết, Hàn Thiên Sư là một người tốt, là người rất tốt rất tốt.
Tuy anh đã hiểu lầm mẹ của mình đã phá hoại gia đình của anh, nhưng cô đã nghiêm túc mà xác nhận với ba Hàn qua rồi, sự thật vốn không phải như vậy.
Vậy thì, vấn đề mà cô lo lắng trước đây đã không còn tồn tại nữa!
Tĩnh Sam thầm cổ vũ mình, cô tin, chỉ cần hy sinh thì sẽ có hồi bảo.
Sẽ có một ngày, sự chân thành của cô sẽ đánh động được Hàn Thiên Sư, khiến anh yêu mình!
Nghĩ như vậy, Tĩnh Sam cảm thấy bàn tay bị thương đau nhói của mình không còn rõ rệt như vậy nữa.
Cô nhìn bóng ảnh đi càng lúc càng xa của Hàn Thiên Sư, vội vàng cất bước đuổi theo, miệng kêu lên: “Hàn Thiên Sư, anh đợi em với!”
Hàn Thiên Sư đương nhiên không thể đợi cô rồi, nghe thấy tiếng gọi của cô, thì lực gió nơi bước chân càng nhanh hơn, như thể cô là quái vật vậy.
Nhưng, sau khi đi vào cầu thang, vẫn nhẫn nại mà đợi ở trước thang máy, không có định đi vào.
Anh không có quên, bàn tay bị thương của Tĩnh Sam
“Anh đang đợi em à? Em biết anh sẽ không bỏ em lại đâu!” Tĩnh Sam nhìn thấy Hàn Thiên Sư đứng ở trước thang máy, liền đi tới với ý cười rạng rỡ.
Hàn Thiên Sư không hiểu Tĩnh Sam nhiệt tình với mình trong khi mình lạnh nhạt với cô như vậy là có ý gì, anh khinh miệt mà nhìn Tĩnh Sam, bực bội mà phản bác: “Ai đợi cô? Tôi đang đợi thang máy!”
Tĩnh Sam mỉm cười tươi tắn, tưởng mắt cô mù à? Thang máy ngừng ngay lầu một, nhưng anh không có ấn mở để đi vào, rõ ràng là đang đợi cô mà còn không thừa nhận!
Cô có thể tự luyến mà cho rằng, đây là một điềm báo tốt không?
Ba ngày nghỉ kết hôn, đối với Tĩnh Sam mà nói là tương đối dài, sở dĩ lại nói dài, đó là vì cả ba ngày, Hàn Thiên Sư đều chả về qua.
Sau khi trở về từ nhà tổ họ Hàn ngày hôm đó, Hàn Thiên Sư đã thuê một bảo mẫu chăm sóc Tĩnh Sam đang bị thương ở tay.
Mà anh, thì kể từ đó đã biến mất tăm mất dạng.
Tĩnh Sam là một người thuộc phái lạc quan, cô an ủi mình là không sao đâu.
Tuy Hàn Thiên Sư bây giờ không thích cô, nhưng tình cảm có thể từ từ bồi đắp được.
Hơn nữa, đây không phải là đã sải chân ra khỏi bước bạn bè đầu tiên rồi sao?
Ví dụ, Hàn Thiên Sư vì lo cho vết thương ở tay của cô, cho nên đã thuê bảo mẫu cho cô rồi đó!
Sau buổi trưa, Tĩnh Sam ngủ một giấc tỉnh dậy, cho bảo mẫu một triệu hai để đối phương đi.
Tay của cô đã hết sưng khỏi hẳn rồi, không cần bảo mẫu chăm sóc nữa.
Hàn Thiên Sư không ở nhà, một mình cô chịu đựng sự thanh vắng trống trải.
Lúc hoàng hôn, Tĩnh Sam cảm thấy mình nên làm chút gì đó để ăn rồi.
Cho dù chỉ có một mình, thì cũng phải lấp đầy bụng mới được.
Trong nhà bếp, đồ ăn mà ban ngày bảo mẫu mua đều đã được rửa sạch sẽ bỏ trên thớt rồi.
Tĩnh Sam nhìn một cái, cuối cùng đeo tạp dề, nấu chút cơm, xào hai món rau.
Đang rảnh rỗi, cô không cần thiết phải oan ức dạ dày của mình!
Nửa tiếng sau, trong nhà bếp tràn ngập mùi hương nức mũi.
Tĩnh Sam đã xào một món thịt bò thì là, một món cần tây mộc nhĩ.
Bày lên bàn ăn, đang mở nồi cơm ra thì nghe thấy có tiếng mở cửa truyền tới.
Tĩnh Sam nghi hoặc mà ngẩng đầu nhìn ra phía cửa, chỉ thấy Hàn Thiên Sư đã biến mất cả ba ngày đột nhiên về rồi..