Nhưng bất luận là Tĩnh Sam ở trên giường bệnh, hay là Tôn Ly Ly và Lục Minh Trác đều không ai có ý định lên tiếng trước.
Ba người, nhìn nhau, biểu cảm của mỗi người lại không giống nhau.
Trong lòng Tĩnh Sam căng thẳng, không ngờ ba Hàn lại nói ra chuyện kết hôn ngầm của mình và Hàn Thiên Sư một cách trắng trợn như vậy.
Trước đây, các kiểu dáng vẻ cô giả vờ trước mặt Tôn Ly Ly trước đây, giống như không biết gì về chuyện kết hôn bí mật của Hàn Thiên Sư.
Cũng không biết, đối phương có tức giận với cô hay không?
So với căng thẳng lo lắng như Tĩnh Sam, Tôn Ly Ly vô tư lại không nghĩ đến việc tức giận.
Miệng cô há to, vô cùng ngạc nhiên.
Tĩnh Sam, người bạn tốt Tĩnh Sam của cô ta, gả cho đại boss! Hôm nay không phải là ngày cá tháng tư chứ?
Ở bên kia, Lục Minh Trác cau mày, nhìn Tĩnh Sam, trong mắt mang theo tình cảm mà người khác không hiểu được.
Hai bàn tay đang xuôi bên người, bất giác nắm chặt lại.
“Cô Tĩnh, đồ mà cô muốn tôi đã mua về rồi…” Người phá vỡ sự yên tĩnh là nhân viên điều dưỡng mà Hàn Thiên Sư thuê cho Tĩnh Sam.
trước đó, Tĩnh Sam nhờ cô ta giúp mình mua một ít băng vệ sinh.
Tĩnh Sam gật đầu, bảo nhân viên điều dưỡng đặt đồ xuống: “Chị à, chi đi rửa một chút hoa quả để bạn tôi ăn đi!”
Nhân viên điều dưỡng trả lời một tiếng, động tác nhanh nhẹn đi lấy một ít hoa quả đi vào nhà vệ sinh.
Tĩnh Sam hít một hơi thật sâu, mỉm cười mời Tôn Ly Ly và Lục Minh Trác ngồi xuống: “Chị Ly Ly, đàn anh Lục, hai người đừng đứng nữa, đến bên cạnh giường ngồi xuống đi!”
Tôn Ly Ly lập tức hoàn hồn lại, ba bước thành hai đi về phía trước, đưa tay lên, không khách khí cốc vào trán Tĩnh Sam một cái: “Con nhóc thối, em lại âm thầm, lặng lẽ kết hôn với tổng giám đốc đại nhân, còn dám giấu chị!”
Tĩnh Sam liên tục xin lỗi: “Chị Ly Ly, xin lỗi! Bởi vì là kết hôn ngầm, vì vậy không tiện nói ra….”
Biểu cảm của Tôn Ly Ly có chút khoa trương ngắt lời Tĩnh Sam: “Làm ơn đi, đây không phải là trọng điểm! Trọng điểm là, một cô gái khô khan, gầy guộc như em làm thế nào lại có thể gả cho tổng giám đốc đại nhân? Chị vô cùng bất ngờ đó?”
Tĩnh Sam có chút không nói nên lời, từ lúc nào cô trở thành đậu que chứ? Vóc dáng của cô cũng rất tốt mà?Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Cô xem thường liếc nhìn Tôn Ly Ly, quay đầu nhìn Lục Minh Trác, nhẹ giọng nói: “Đàn anh Lục!”
Lục Minh Trác ừ một tiếng, thu lại biểu cảm của mình, đi về phía trước, quan tâm hỏi: “Nghe Ly Ly nói, em bị thương, rất nghiêm trọng sao?”
Tĩnh Sam lắc đầu: “Không có! Chị Ly Ly nói quá đó, em chỉ bị trật chân mà thôi, không có chuyện gì lớn.”
Dừng một chút, nghĩ ra điều gì đó, cao giọng hỏi: “Đàn anh Lục nhậm chức ở Hàn thị, tất cả đều thuận lợi chứ?”
Lục Minh Trác biết Tĩnh Sam ám chỉ điều gì, tối hôm trước anh ta và Hàn Thiên Sư đánh nhau ở câu lạc bộ Thành Nam, Tĩnh Sam nhất định là đang lo lắng Hàn Thiên Sư làm khó anh ta.
“Hôm nay anh mới chính thức nhận chức, bộ phận kinh doanh trực thuộc quyền quản lý của chủ tịch, nên rất thuận lợi.
Chủ tịch và chú của anh là người quen cũ, rất chiếu cố anh.” Lục Minh Trác cười, lên tiếng giải thích.
Tĩnh Sam nghe thấy Lục Minh Trác nói như vậy, mới cảm thấy yên tâm một chút.
Tôn Ly Ly và Lục Minh Trác không ở phòng bệnh quá lâu, rất nhanh đã tạm biệt rời đi.
Lúc gần tối, nhân viên điều dưỡng đi mua cơm cho Tĩnh Sam, Tĩnh Sam tự mình khập khiễng đi vào nhà vệ sinh.
Lúc cô tháo băng vệ sinh ra, chuẩn bị thay cái mới, cửa nhà vệ sinh đột nhiên bị lực lớn đẩy ra.
Một người đàn ông vội vàng lao vào, đưa lưng về phía cô, sau đó khóa trái cửa lại, động tác rất nhanh.
Cuối cùng còn thở phào.
“...” Tĩnh Sam trợn tròn mắt, trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ đáng sợ.
Ví dụ…như là cướp?
Trong lòng Tĩnh Sam vô cùng sợ hãi, lúc cô đang suy nghĩ có nên hét lên kêu cứu hay không, thì người đàn ông đang đưa lưng về phía cô từ từ quay người lại.
Cảnh tượng đập vào mắt chính là một khuôn mặt đeo khẩu trang và chiếc kính râm bản to.
Vừa nhìn là biết đó là một tên tội phạm, còn biết che mặt mình lại, để tránh camera trên hàng lang không quay được mặt….
“.…” Tĩnh Sam vô thức nuốt nước bọt, cảm thấy mình gặp họa đến nơi rồi.
“Aiya, ở đây còn có người nha!” Người đàn ông vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Tĩnh Sam đang ngồi trên bồn cầu, ngạc nhiên hít một hơi khí lạnh.
Tĩnh Sam cảm thấy đây là một cơ hội tốt, vì vậy lấy hơi hét lên: “Cứu…uh..uh!”
Chữ “mạng” vẫn chưa được hét lên.
Bởi vì người đàn không kia phản ứng quá nhanh, lúc Tĩnh Sam lấy hơi, đã bổ nhào qua, một tay nắm lấy gáy của Tĩnh Sam, một tay bịt chặt miệng của Tĩnh Sam lại.
“Cô đừng hét, tôi sẽ không làm hại cô.
Tôi bị người khác theo dõi, cần phải trốn ở chỗ cô một lát, rất nhanh sẽ rời đi!” Người đàn ông kia tốt bụng trấn an Tĩnh Sam.
Tĩnh Sam cả người run rẩy, trong lòng thầm hét lên: Được! Người đàn ông này không phải là tội phạm, mà là xã hội đen, còn bị kẻ thù của mình theo dõi!
Cô liều mạng chớp mắt, nghe thấy người đàn ông kia tiếp tục nói: “Bây giờ tôi sẽ buông tay ra, nhưng cô không được hét lên nữa.”
Nghe thấy vậy, Tĩnh Sam lập tức gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn.
Người đàn ông kia hài lòng buông tay ra, Tĩnh Sam quả nhiên không hét lên kêu cứu nữa.
Cô cảm thấy, bây giờ bản thân mình ngay cả người đàn ông trước mặt còn không đối phó được.
Nếu như hét lên kêu cứu mạng, gọi kẻ thù của người đàn ông này đến, nói không chừng sẽ dùng một đao chém chết cô và người đàn ông này.
Như vậy thì càng thảm!
Đang thầm suy nghĩ đột nhiên truyền đến âm thành ồn ào từ ngoài cửa….
“Người đâu? Sao lại không thấy? Có phải là trốn trong phòng bệnh rồi không?”
“Có lẽ không phải đâu! Thân phận của anh ta như vậy….”
“Tôi thấy chưa chắc! Nếu không sao có thể chạy nhanh như vậy được.
Tầng này đều là phòng bệnh VIP, phòng trống nhiều, phòng có người nằm thì ít, cũng có thể trốn.”
“Này này này, lão đại, căn phòng này, căn phòng này, trong căn phòng này không có người!”
Tĩnh Sam vô cùng ngạc nhiên, mẹ ơi! Cô thật sự đoán đúng rồi, là xã hội đen!! Nghe đi, ngay cả ‘lão đại’ cũng tự mình ra tay rồi!
“Đi vào xem xem!” Một giọng nói hung dữ vang lên.
Rất nhanh, Tĩnh Sam nghe thấy âm thanh cửa phòng bệnh bị người đẩy ra.
Cô sợ hãi đến mức trợn tròn mắt, thấy người đàn ông phía trước lắc đầu với với cô, ra hiệu cho cô đừng hét lên.
“Không có người! Nhất định là trốn trong nhà vệ sinh.” Một giọng nói chắc như đinh đóng cột vang lên, sau đó tiếng bước chân lại đến gần hơn.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
“Ai ở trong đây? Nếu không lên tiếng tôi sẽ phá cửa đó!” Ngoài cửa truyền đến tiếng uy hiếp.
Tĩnh Sam cả người run rẩy vô cùng lợi hại.
Ngược lại người đàn ông trước mặt lại rất bình tĩnh, cởi khẩu trang ra, đè thấp giọng nói bên tai cô: “Cô tùy tiện lên tiếng, để bọn họ biết trong đây có người!”
Tĩnh Sam vội vàng gật đầu, giọng nói run rẩy trả lời: “Có…có người! Mấy người là ai! Tôi tôi tôi…tôi cảnh cáo mấy người không được làm loạn, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đó!”
“Mẹ nó, lão đại, bên trong là một cô gái, còn nói muốn báo cảnh sát.” Người đàn ông kia kinh ngạc hét lên.
Sau đó, một giọng nói tức giận truyền đến: “Mẹ nó! Nhìn chuyện tốt mà cậu làm đi, còn không mau rời đi!”
Đột nhiên, âm thanh tiếng bước chân vội vã dần dần cách xa.
Tĩnh Sam cả người mền nhũn, suýt nữa ngã từ trên bồn cầu xuống đất.
“Xin lỗi, làm cô sợ hãi rồi đúng không” Giọng nói trầm thấp, từ trên đầu truyền đến.
Tĩnh Sam vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với một khuôn mặt vô cùng đẹp trai.
Đó là…
Cô khịt mũi, chỉ vào mũi người đàn ông hét lên: “Anh, anh, anh…anh là Thẩm Xuyên?”
Thẩm Xuyên thấy Tĩnh Sam nhận ra anh, cũng không luống cuống, mỉm cười trả lời: “Đúng vậy, tôi là Thẩm Xuyên.
Lúc nãy bị một đám paparazzi đi theo, thấy phòng bệnh này không có người, nên muốn đi vào trốn một lúc.
Không ngờ…thật sự xin lỗi!”.