Tháng Tư cỏ hoa thơm nức, mưa phùn rả rích rơi đã mấy ngày nay, cuối cùng nghênh đón bầu trời đẹp trong vào một sáng sớm ngày thứ Bảy.
Đèn bên ngoài phòng mổ bệnh viện đang sáng, trước cửa có mấy người nhà bệnh nhân đang chờ, trong đó có một người đàn ông đi qua đi lại không ngừng chính là chồng của sản phụ đang ở trong phòng mổ.
Không khó để nhìn ra, người đàn ông là ông bố tương lai này đang rất lo lắng, thời tiết hiển nhiên không hề nóng, nhưng trên đầu anh đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
“Mẹ, mẹ nói xem sao Bối Bối còn chưa ra thế?! Sẽ không xảy ra chuyện gì bên trong chứ?” Lục Nhượng đã tra vài tài liệu trước đó, sau khi đánh giá thì phát hiện sinh con là việc có nguy cơ cực kỳ cao, băng huyết khó sinh gì đó có thể nguy hiểm đến tính mạng đấy!
Mẹ Lục Nhượng nguýt mắt nhìn thằng con không có tiền đồ này, “Có thể ngậm cái miệng quạ đen của con lại không!” Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi! Con dâu bà vẫn đang khỏe mạnh đấy! Nói bậy bạ gì không à!
Cha mẹ vợ Lục Nhượng cũng an ủi: “Bác sĩ đã nói rồi, các chỉ số kiểm tra của Bối Bối đều rất bình thường, đừng lo lắng.”
Lục Nhượng vẫn không yên lòng, thằng ranh trong bụng vợ anh trước đó đã chẳng biết điều chút nào rồi, vợ nhà người ta mang thai ai mà chẳng thêm được mấy cân thịt, nhưng vợ anh lúc mang thai có ăn được mấy miếng cơm, cứ ăn chút là nôn, tất cả số thịt tăng được đều vào hết người thằng nhóc con kia.
Ấy vậy mà thằng nhóc con ấy chẳng biết thương mẹ nó gì cả, cả ngày lẫn đêm chỉ biết lăn lộn đạp đá trong bụng vợ anh.
Lục Nhượng càng nghĩ càng tức.
ĐM, muốn đánh cho thằng nhóc con không có lương tâm kia một trận quá rồi!
Chỉ biết giày vò vợ anh!
Hai mươi phút sau, y tá ôm đứa bé đi ra, “Chúc mừng, là một bé trai, mẹ tròn con vuông.”
Lục Nhượng không thấy vợ đâu căn bản không nghe lời y tá vào đầu, thậm chí tâm trạng có phần mất khống chế: “Y tá, vợ tôi đâu?! Sao vợ tôi còn chưa ra?! Trước khi vào phòng mổ không phải chúng tôi đã nói rõ dù có xảy ra bất cứ chuyện gì đều phải giữ người mẹ sao?! Vợ tôi đâu?!”
Chị y tá cũng hiếm khi gặp ông bố nào đặt hết tâm tư lên vợ như vậy.
Cô kiên nhẫn giải thích: “Sản phụ đang ở lại khâu vết mổ, chút nữa có thể ra rồi.”
Sản phụ bên trong là mổ đẻ, hiện đang khâu lại vết thương.
Lúc này ông bà nội ngoại của đứa bé mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, rối rít tiến lên, chen chúc tụm lại nhìn đứa bé béo mập vừa mới sinh ra.
Bụ bẫm thật đáng yêu, vừa nhìn đã biết giống mẹ bé.
Chỉ có bố đứa trẻ vẫn kiên trì canh cửa lo lắng chờ vợ.
Dáng vẻ kia, đơn giản chính là trông mòn con mắt.
Trông cái điệu bộ không có tiền đồ kia xem! Cha mẹ Lục Nhượng không dám nhìn thẳng.
Cha Lục Nhượng không nhìn nổi nữa, gọi con trai mình một câu: “Lục Nhượng! Không thì con qua xem con trai con trước đi.”
Giọng Lục Nhượng không tốt chút nào, “Không xem!” Không chỉ không muốn xem mà còn muốn đánh nó đây này!
Đến khi y tá mang bé cưng đi tắm rồi, Lục Nhượng cũng không chia cho đứa con ruột của mình lấy một ánh mắt.
Cha Lục Nhượng lại hỏi con trai mình: “Con và Bối Bối đã nghĩ tên cho cháu nó chưa?”
Thật ra cha Lục Nhượng đã nghĩ ra mấy cái tên rồi, trai hay gái đều có cả, nhưng ông cảm thấy vẫn nên dân chủ một chút, xem ý kiến của con trai với con dâu thế nào.
Lục Nhượng thấy thằng quỷ con đòi nợ kia phiền chết đi được, nói một cách qua loa lấy lệ, “Chó con.”
Nếu không phải đang ở bệnh viện thì cha Lục Nhượng đã đánh cho cái đồ nghịch tử này một trận rồi.
Còn dám chó con?!
Đây là tên mà bố ruột có thể nghĩ ra cho con trai mình à?!
Ông nhìn Lục Nhượng như thứ chết dẫm!
Thôi, chờ lát nữa hỏi con dâu vậy! Dù sao con dâu nói gì Lục Nhượng nhà họ nghe nấy.
Hai mươi phút lại trôi qua, Tần Bối Bối được đẩy ra ngoài, Lục Nhượng lập tức sáp tới, đôi mắt ửng đỏ, nom như bị hoảng sợ tột độ, “Vợ… em dọa chết anh rồi!” Đối với Lục Nhượng, thời gian chờ mổ ở bên ngoài còn dài hơn cả một thế kỷ.
Tần Bối Bối nắm tay Lục Nhượng an ủi: “Không sao rồi, anh nhìn em không phải vẫn tốt đây sao!” Cuối cùng được dỡ hàng rồi, chị cũng đỉnh thật luôn!
Mắt mẹ chồng Tần Bối Bối lóe ánh lệ, “Bối Bối nhà ta vất vả rồi.”
Lục Nhượng giờ vẫn cảm thấy sợ, anh nắm chặt tay vợ mình, hiếm có lúc cố chấp và kiên quyết: “Sinh một đứa thôi, chúng ta không sinh nữa.” Không cần con gái nữa, anh không muốn phải trải qua cái cảm giác đau khổ chỉ có thể lo lắng sợ hãi không làm được gì kia.
Nhìn người đàn ông ngày thường chững chạc chín chắn giờ lại như trẻ con thế này, trong lòng Tần Bối Bối cảm thấy ấm áp, chị đồng ý nói: “Được, nghe anh hết.”
Ánh mắt Lục Nhượng hồng hồng: “Vợ ơi, vết mổ còn đau không?”
Tần Bối Bối cười nói: “Không đau.” Thuốc tê vẫn chưa hết, quả thật không thấy đau gì cả.
Nhưng Lục Nhương sắp đau chết rồi, đau lòng muốn chết.
Tần Bối Bối sờ mặt Lục Nhượng, “Được rồi được rồi, đừng khóc nữa.”
Lục Nhượng ngượng ngùng dời tầm mắt, mạnh miệng nói: “Anh không khóc.”
Sau khi trở lại phòng bệnh, Tần Bối Bối dùng đầu ngón tay chạm nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn của con trai, trái tim ánh mắt ngập tràn niềm vui, “Con đáng yêu quá.” Không hổ là con trai của chị và Lục Nhượng, chị biết đẻ quá mà!
Lúc này Lục Nhượng mới nhìn thằng quỷ con một cái, trong lòng điên cuồng chê bôi rằng: Đáng yêu chỗ nào, nhăn nheo trông như khỉ ấy, chẳng giống anh và Bối Bối chút nào, xấu tợn!
Có lẽ cảm ứng được ông bố ruột chê mình, đứa bé bắt đầu khóc lên.
Ông bố tay mơ Lục Nhượng trợn mắt nhìn con trai, ra lệnh: “Không được khóc!”
Kết quả con trai anh càng khóc ác hơn.
Tần Bối Bối muốn ôm con, Lục Nhượng lo ảnh hưởng đến vết thương của chị, lúc này mới không tình nguyện ôm lấy con trai, dỗ dành vô cùng qua loa.
Lúc này Tần Bối Bối mới nhớ không biết Lục Nhượng đã đặt tên gì cho bé cưng rồi, vì thế chị tò mò hỏi: “Tên thế nào? Bé cưng nhà mình tên gì?”
Lục Nhượng chỉ mải căng thẳng lo lắng, nào có tâm trạng đặt tên cho thằng ranh này, anh nhìn nắng trời rải trên giường bệnh thuận miệng nói: “Lục Chiêu, gọi là Lục Chiêu đi!”
Chiêu chiêu nhược nhật nguyệt chi đại minh, ly ly như tham thần chi thác hành*.
*Trích từ “Văn Tâm Điêu Long.Tông Kinh”, có nghĩa là sáng như mặt trời và mặt trăng, trong trẻo như những vì sao.
Tần Bối Bối rất thích.
Chị cười chào con trai, “Chào con nhé, bé Lục Chiêu.”
Tần Bối Bối đặt nhũ danh cho Lục Chiêu, gọi là Tinh Tinh.
Bởi vì mắt Lục Chiêu rất giống bố bé, vừa đen vừa sáng, như giấu những vì sao trong đó vậy.
Lục Nhượng không dám nhắc tới cái tên “Chó con” kia.
Lúc Tinh Tinh được chín tháng, có nhà hàng xóm mới chuyển đến, trùng hợp thế nào, chủ nhà đó cũng họ Lu*, nhưng là Lộc trong tiểu lộc (hươu/nai con).
Lúc Tinh Tinh được hơn một tuổi, cô chủ nhà hàng xóm mang thai.
Nhưng bé cưng nhà cô ấy nghe lời hơn Tinh Tinh nhiều, ở trong bụng mẹ vô cùng ngoan ngoãn, không làm khó mẹ mình bao giờ, khẩu vị của cô chủ nhà hàng xóm khi mang thai còn tốt hơn nhiều so với bình thường.
Tần Bối Bối thường xuyên mang con trai mình qua nhà hàng xóm chơi, chị và cô hàng xóm rất hợp nhau, có cảm giác tiếc hận vì đã gặp nhau muộn màng, vì vậy bà mẹ tay mơ và bà mẹ sắp lên chức nhanh chóng trở thành bạn tốt.
Cô chủ nhà hàng xóm họ Thời, tên là Thời Ngữ Đồng, là một cô gái Giang Nam dịu dàng hiền lành.
Trong lúc rảnh rỗi trò chuyện trên trời dưới đất, Tần Bối Bối hỏi Thời Ngữ Đồng: “Ngữ Đồng này, em hy vọng trong bụng là bé trai hay bé gái?”
Thời Ngữ Đồng sờ cái bụng hơi nhô lên cười nói: “Trai hay gái đều tốt cả, em thích hết.”
Tần Bối Bối lại hỏi: “Vậy chồng em thì sao?”
Thời Ngữ Đồng thở dài, “Anh ấy á, muốn con gái.” Ngày nào anh Lộc ở nhà cũng nói vậy, đến mức sắp hâm luôn rồi.
Hồi đầu Lục Nhượng cũng như vậy, trong thời gian chị mang thai đứa bé cực kỳ quấy, mẹ chồng nói chắc chắn là một thằng nhóc nghịch ngợm, Lục Nhượng không tin, còn bảo mẹ anh không được nói lung tung.
Tần Bối Bối đồng cảm sâu sắc, thì ra người làm bố ai cũng muốn có áo bông nhỏ!
Thật ra chị cũng muốn sinh thêm đứa nữa, biết đâu đứa thứ hai là gái thì sao! Cũng để cho anh Lục nhà chị được như nguyện.
Nhưng Lục Nhượng không cho chị sinh nữa, chị vốn định tiền trảm hậu tấu dùng trò cũ chọc thủng bcs, kết quả, anh Lục nhà chị giành trước một bước đi thắt ống dẫn tinh.
||||| Truyện đề cử: Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ |||||
Sức khỏe Thời Ngữ Đồng không tốt, tuy bé cưng trong bụng rất ngoan, nhưng trong mấy tháng mang thai cô vẫn phải chịu khổ rất nhiều.
Vì thế anh Lộc tha thiết mời mẹ Tinh Tinh thường xuyên qua trò chuyện với Thời Ngữ Đồng, bọn họ vừa mới dọn đến, không quen mấy ai.
Tần Bối Bối đương nhiên đồng ý rồi, vì vậy hay ôm con trai mình sang nhà hàng xóm chơi.
Hai người còn giao hẹn sẵn, nếu tương lai anh Lộc được một cô con gái rượu như nguyện thì sẽ cho hai đứa trẻ đính hôn từ bé.
Tinh Tinh hơn một tuổi ngồi bên toét miệng cười ngây ngô, “Hôn… hôn hôn.”
Lục Nhượng khi hôn vợ mình chẳng bao giờ tránh con, cho nên Tinh Tinh hơn một tuổi cũng học theo bố bé muốn “hôn hôn”.
Tần Bối Bối cười trêu con trai mình, “Tinh Tinh à, hôn em gái rồi là phải lấy về nhà đó.”
Tinh Tinh không hiểu những lời này có ý gì, chỉ biết lặp lại theo mẹ, “Hôn hôn, lấy về nhà.”
Tần Bối Bối rất hài lòng, “Được, lấy em gái về làm con dâu cho mẹ.”
Thời điểm Thời Ngữ Đồng sinh con, cái thai vừa tròn tuần thứ 35, nguyện vọng của anh Lộc cũng tan vỡ theo.
Cục cưng là một bé trai, do sinh thiếu tháng nên nhẹ cân hơn so với các bé khác, vừa sinh ra đã phải nằm trong lồng ấp.
Ba của cục cưng đặt tên cho bé là Lộc Thời Ngộ, nhũ danh do mẹ đặt, gọi là U U.
U U là một bé cưng rất ngoan, rất ít khóc ít quấy, ăn no là ngủ.
Lục Nhượng hâm mộ không chịu được.
Phải biết rằng, thằng ranh nhà anh càng về tối càng có tinh thần, cái chuyện ngủ ngoan kia tuyệt đối không có khả năng, hành hạ vợ anh không ít đâu.
Sau khi U U được về nhà, Tinh Tinh đi theo mẹ thăm em trai, Tinh Tinh hơn hai tuổi còn quậy hơn cả lúc trong bụng mẹ, bám lấy giường nhỏ hôn “bẹp” một cái lên mặt em trai.
Anh Lộc tức đến mặt tối sầm.
Về nhà rồi Tần Bối Bối nói với Tinh Tinh, “Tinh Tinh à, con là anh, phải bảo vệ em, hơn nữa không thể tùy tiện hôn em được.”
Tinh Tinh chớp đôi mắt to hỏi mẹ, “Làm thế nào để bảo vệ em ạ?”
Tần Bối Bối còn chưa biết trả lời sao thì bố Lục Chiêu đã bắt đầu đánh tráo khái niệm: “Chính là có đồ ăn ngon phải chia cho em, đồ chơi cũng thế.”
Lục Chiêu là bạn nhỏ cực kỳ bảo vệ đồ ăn, đồ chơi của nhóc còn không cho bạn nào khác đụng vào, chứ đừng nói tới đồ ăn ngon.
Chia sẻ là gì? Tinh Tinh bày tỏ mình không có phẩm chất này.
Cho nên bố Lục Chiêu có cơ hội giáo dục con trai.
Cứ tưởng rằng cũng không có mấy hiệu quả, không ngờ lần này Lục Chiêu thật sự hiểu chuyện rồi.
Thế mà lại đưa xe ô tô đồ chơi mà dạo này nhóc thích nhất cho đứa bé nhà hàng xóm.
Phải biết rằng, đó là xe đồ chơi nhóc thích nhất đấy.
Lần trước chơi ở công viên, có một chị ba tuổi chỉ nhìn thôi mà Lục Chiêu đã ôm chặt vào lòng rồi, không cho cô bé đó nhìn.
Không chỉ xe đồ chơi, những món đồ chơi đồ ăn khác Tinh Tinh cũng sẽ để lại một phần cho em trai nhà bên.
Thời Ngữ Đồng thường xuyên bị sự nhiệt tình của Tinh Tinh làm cho dở khóc dở cười, nghiêm túc giải thích rằng không phải em trai không thích, chỉ là em còn nhỏ, có nhiều thứ không thể ăn được, xe đồ chơi cũng không chơi được.
Tinh Tinh cảm thấy hơi tiếc nuối nhưng lại rất độ lượng nói: “Không sao ạ dì Thời, có thể giữ lại cho em, chờ em lớn rồi đưa cho em ấy.”
Tần Bối Bối thật sự tò mò, hỏi con trai sao lại chia sẻ đồ cho em U U nhưng lại không chia cho các bạn khác.
Tinh Tinh nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó nói với mẹ, “U U là em trai.” Là em trai của Tinh Tinh.
U U là cục cưng vừa ngoan lại rất yên tĩnh, mười tháng tuổi mới bắt đầu ê a mở miệng nói chuyện. Đến tháng thứ mười một, U U đã biết gọi người khác, từ đầu tiên bé nói là: “Tinh Tinh.”