Chẳng qua các phụ huynh khác thì căng thẳng chờ con nhà mình thi, Lục Chiêu thì lại đang căng thẳng không biết chút nữa tỏ tình ra sao.
Lời tỏ tình tuy đã tập luyện trong lòng không biết bao nhiêu lần, nhưng Lục Chiêu vẫn hồi hộp không chịu được, chân không tự chủ mà run rẩy, lòng bàn tay thì toàn là mồ hôi.
Cho đến khi Lộc Thời Ngộ mở cửa ngồi vào ghế lái phụ, Lục Chiêu vẫn còn đang nhẩm lại kịch bản.
Lộc Thời Ngộ lấy một tấm thẻ từ trong balo trên ghế lái phụ ra, đó là “thẻ thực hiện nguyện vọng” mà Lục Chiêu đưa cho cậu vào dịp sinh nhật mười tám tuổi của cậu.
Lục Chiêu nói có thể thực hiện bất kỳ điều ước nào của cậu với tấm thẻ này.
Lộc Thời Ngộ cầm thẻ đưa cho Lục Chiêu, “Anh Tinh Tinh, em muốn —“
“Lộc Thời Ngộ!” Lục Chiêu đưa tay che kín miệng Lộc Thời Ngộ, “Anh nói trước.”
“Lộc Thời Ngộ, thật ra trong chuyện tình cảm anh thật sự là một tên nhát gan, anh lo lời thích ban đầu của em chẳng qua chỉ là nhất thời hứng khởi, sợ em hiểu sai tâm ý của bản thân, càng lo hơn chẳng may chúng ta không đi được đến cuối cùng thì ngay cả mối quan hệ bạn bè hiện tại cũng khó có thể duy trì được.”
“Nhưng sau đó anh mới phát hiện, so với những thứ này, anh lại càng không thể chịu được chuyện một ngày nào đó em sẽ thích người khác. Lộc Thời Ngộ, anh biết trong chuyện yêu đương này bản thân anh chẳng có thiên phú kinh nghiệm cũng không đủ, nhưng anh sẽ nghiêm túc học nó, cố gắng làm một người bạn trai tốt, Lộc Thời Ngộ, anh thích em, em có thể, sẽ mãi luôn thích anh không?”
Lộc Thời Ngộ chọc chọc vào cái tay đang che kín miệng mình của Lục Chiêu, Lục Chiêu vội bỏ tay ra, luống cuống nói: “Có… có phải anh làm em ngạt thở không, không thì mở cửa cho thoáng gió một chút, hoặc uống ngụm nước trước đã.”
“Điều ước sinh nhật.” Lộc Thời Ngộ đặt tấm thẻ vào tay Lục Chiêu, “Bạn trai, hôn em đi.”
Lục Chiêu hồi hộp không chịu nổi, vội vàng đặt một nụ hôn lên môi Lộc Thời Ngộ rồi nhanh chóng rời đi.
Rõ ràng chỉ là một nụ hôn phớt, nhưng Lục Chiêu vẫn không nhịn được mà đỏ mặt, tay không biết nên đặt vào đâu, mắt không biết nên nhìn chỗ nào, cả người cực kỳ khô nóng.
Lộc Thời Ngộ không tin nổi trợn tròn hai mắt, dừng mất mấy giây rồi đoạt lại tấm thẻ từ trong tay Lục Chiêu, tức giận nói: “Gian thương, gạt người!”
Lúc này Lục Chiêu mới phát hiện nai con tức giận, Lộc Thời Ngộ quay đầu nhìn ra phía ngoài xe, dáng vẻ “Em không muốn nói chuyện với anh”.
Lục Chiêu nắm lấy tay Lộc Thời Ngộ, đeo chiếc vòng tay đã mua từ lâu vào tay trái của cậu, giọng nói đáng thương hèn mọn, “Vậy, vậy hôn lại lần nữa được không?”
Cảm giác trên cổ tay man mát, bấy giờ Lộc Thời Ngộ mới quay đầu lại, “Anh mua cái này làm gì?”
Lục Chiêu hôn tay Lộc Thời Ngộ một cái, “Buộc nai con nhà ta lại.”
Lộc Thời Ngộ ôm lấy cổ Lục Chiêu, chủ động dán môi mình lên môi hắn, Lục Chiêu nhanh chóng đổi khách thành chủ vụng về lại thô lỗ cắn Lộc Thời Ngộ một cái.
Trên môi truyền đến cảm giác đau đớn, nhưng Lộc Thời Ngộ chẳng những không tránh né, ngược lại càng dùng sức bám lấy cánh tay người ta.
Đầu lưỡi ấm mềm thăm dò kẽ hở giữa hai cánh môi, nhẹ nhàng liếm lên hàm răng của cậu, Lộc Thời Ngộ ngoan ngoãn há miệng, mặc cho đối phương xông vào chỗ sâu hơn trong khoang miệng.
Hai con người không biết hôn lại bằng vào kỹ năng non nớt của bản thân mà quấn quýt lấy nhau khó dời.
Lúc tách ra, môi Lộc Thời Ngộ đã đỏ bừng, dáng vẻ như vừa bị bắt nạt xong.
Lục Chiêu hồi hộp nhìn chăm chú vào Lộc Thời Ngộ, như đang đợi nai con đánh giá.
Lộc Thời Ngộ cử động môi, đôi mắt đen nhánh như mắt nai, vừa ngây thơ lại vô tội, cậu nhỏ giọng lầu bầu: “Lục Chiêu, anh cắn đau em rồi.”
Sao lại có nai con đáng yêu như vậy chứ!
Lục Chiêu cố gắng bình tĩnh nói: “Ừ, hôn thêm mấy lần nữa sẽ giỏi hơn.”
“Được ạ!” Lộc Thời Ngộ chủ động nắm lấy tay Lục Chiêu, trịnh trọng đáp lại lời nói khi nãy của hắn, “Lục Chiêu, trong lòng em anh chính là người tốt nhất, cho nên em sẽ mãi luôn mãi luôn thích anh.”
[HẾT CHÍNH TRUYỆN]