• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Cháo

Tuy Lộc Tấn vẫn luôn muốn có một cô con gái, nhưng sau khi U U được sinh ra, hắn vẫn vui mừng cực kỳ.

Bởi vì chuyện con trai cưng nhà mình gọi tên “Tinh Tinh” đầu tiên mà ba Lộc Tấn của U U chua mất mấy ngày, ngày nào về đến nhà cũng phải dạy U U gọi “Ba”, gọi “Mẹ”.

Không giống cách nuôi thả của ông bố nhà họ Lục, ba Lộc cực kỳ cưng cậu con trai.

Từ nhỏ sức khỏe U U đã không tốt, rất dễ bị bệnh, cứ như búp bê sứ vậy.

Cho nên ba Lộc nuôi bé vô cùng cẩn thận.

Thế nhưng tiếng gọi đầu tiên của U U nhà hắn không phải là “Ba” hay “Mẹ”.

Mà là “Tinh Tinh”!

Sao lại là thằng nhóc nhà bên kia chứ!

Đúng là càng nghĩ càng tức!

Thời Ngữ Đồng ngược lại rất lạc quan, cô cười trêu chồng mình: “Thời gian Tinh Tinh nhà người ta ở bên U U nhà mình vốn nhiều hơn anh, ngày nào anh cũng đi sớm về muộn, U U có nhìn thấy anh mấy đâu. Vả lại, người lớn như anh sao lại đi ghen tuông với một đứa trẻ chứ!”

Tuy rằng rất có lý, nhưng Lộc Tấn vẫn rất là rầu, vì vậy tiếp tục dạy con trai gọi ba.

Ngài Lộc nghiêm túc dạy: “U U, ba là ba con.”

Lộc Thời Ngộ ê ê a a không biết đang nói gì.

Lộc Tấn vô cùng kiên nhẫn, dạy từng chữ cho con trai nhà mình, “Ba, ba.”

U U vung vẩy cái tay mềm nhỏ, bi bô học, “Tinh Tinh.”

“Không đúng không đúng!” Lộc Tấn vội vàng sửa lại, “U U, là ba, ba, ba.”

Lộc Thời Ngộ không học nữa, ngay cả tiếng ê a cũng không phát ra.

Lộc Tấn: “…” Tức á!

Cũng may không lâu sau Lộc Thời Ngộ học được cách gọi “Ba” và “Mẹ”, vợ chồng nhà họ Lộc kích động đến đỏ cả mắt.

Lúc Tinh Tinh bốn tuổi, bị bố nhóc cho đi nhà trẻ.

Trước khi đi nhà trẻ một ngày, Tinh Tinh tò mò hỏi mẹ: “Mẹ ơi, nhà trẻ là gì ạ?” Là chỗ chơi vui như khu vui chơi sao?

Tần Bối Bối cười nói: “Nhà trẻ là nơi có rất nhiều các bạn nhỏ cùng nhau ăn cơm cùng nhau chơi đùa.”

Mắt Tinh Tinh sáng lên: “Là có rất nhiều em trai giống như em U U sao ạ?”

Tần Bối Bối đang gấp quần áo cho Lục Chiêu, “Là các bạn nhỏ tầm tuổi Tinh Tinh.”

Tinh Tinh cái hiểu cái không: “Ồ.”

Hôm sau đi học, Lục Chiêu vô cùng ngoan ngoãn vẫy tay chào mẹ, “Tạm biệt mẹ.”

Tần Bối Bối nhìn con trai nhà mình hiểu chuyện mà thấy vô cùng vui vẻ an tâm.

Còn tưởng rằng thằng quỷ sứ nhà chị sẽ vừa khóc vừa quấy không chịu đi học như các bạn nhỏ khác chứ!

Không nghĩ tới còn khiến người ta yên tâm đâu.

Nhưng càng làm Tần Bối Bối không ngờ tới là, mới ngày đâu tiên đi nhà trẻ mà Lục Chiêu đã gây họa rồi.

Ngày tựu trường đầu tiên, rất nhiều các bạn nhỏ đắm chìm trong nỗi lo âu đột nhiên phải tách khỏi cha mẹ, bé này so với bé kia còn khóc to hơn.

Nhưng Tinh Tinh không khóc, bởi vì mẹ nói, chàng trai dũng cảm sẽ không dễ dàng rơi nước mắt.

Nhóc phải làm một chàng trai dũng cảm, bảo vệ mẹ và em trai U U.

Thấy Tinh Tinh không khóc, cô giáo vốn đang vui mừng, nào biết vất vả lắm mới dỗ được các bé khác, cả lớp không ai khóc nữa thì bạn nhỏ Tinh Tinh đột nhiên hỏi bạn bên cạnh: “Cậu có biết tại sao phải đi nhà trẻ không?”

Bánh bao nhỏ bên cạnh lắc đầu một cái, bi bô nói: “Tớ không biết.”

Thế là bạn nhỏ Tinh Tinh dùng thanh âm vang dội nói cho bánh bao nhỏ và các bạn khác: “Bởi vì bố mẹ các cậu không cần các cậu nữa!”

Tiếng khóc vang khắp lớp học trong nháy mắt.

Vất vả lắm mới đến lúc tan học, cô giáo cho các bạn nhỏ đeo cặp xếp hàng ngay ngắn chuẩn bị dẫn đi tìm cha mẹ, bạn nhỏ Tinh Tinh lại một lần nữa nói ra lời giật gân: “Các cậu vui sớm quá rồi! Ngày mai còn phải đến đây nữa đấy.”

Các bạn nhỏ lại khóc lóc than vãn, tình cảnh rơi vào hỗn loạn.

Người ta thường nói: “Trẻ con bảy tám tuổi đến chó cũng ghét.”

Tinh Tinh ba bốn tuổi đã đến cảnh giới bị chó ghét rồi.

Trên đường về nhà, Tinh Tinh vừa đá cục đá ven đường vừa than với mẹ: “Mẹ, các bạn ở nhà trẻ chẳng ngoan chút nào.”

Khác hẳn em trai U U luôn, bọn họ vừa khóc vừa ồn ào, thật phiền phức!

Tần Bối Bối: “…” Chẳng lẽ có bạn nhỏ nào không ngoan hơn cả con sao?

Mới rồi bị cô giao giữ lại kể về “chiến tích vẻ vang” của con trai, Tần Bối Bối bày tỏ không biết làm sao nữa, cười hỏi con trai: “Vậy con ngoan sao?”

Lục Chiêu là cậu bé thành thật tự mình biết mình, “Con cũng không ngoan.”

Nhưng Lục Chiêu bổ sung: “Em U U ngoan, em U U là bé ngoan nhất thế giới này.”

Lục Chiêu nói xong thì nhìn mẹ, đôi mắt đầy mong đợi hỏi: “Mẹ ơi, em U U ngoan vậy, ngày mai đi nhà trẻ con có thể mang em U U đi cùng không?”

Tần Bối Bối biết tình cảm hai đứa bé rất tốt, nhưng vẫn nói thật: “Không thể đâu, em U U còn nhỏ, cho nên chưa đi nhà trẻ được.”

Lục Chiêu là một bạn nhỏ khi gặp khó khăn sẽ dũng cảm nghĩ ra biện pháp, vì vậy nhóc lại hỏi mẹ, “Vậy con có thể mua cho em U U bánh sinh nhật không?”

Mẹ nói ăn bánh sinh nhật là lớn thêm một tuổi, nhóc có thể mua cho em U U rất nhiều bánh sinh nhật, như vậy em U U lớn rồi là có thể đi nhà trẻ cùng với nhóc.

Tần Bối Bối bị mạch não thần kỳ của con trai chọc cười, “Không thể đâu, bởi vì bánh sinh nhật chỉ có thể ăn khi đến ngày sinh nhật thôi.”

Lục Chiêu thở dài thật dài, “Đành vậy.” Tiếc thật đấy, vì cơm trưa ở nhà trẻ khá là ngon.

Tan học về đến nhà, Lục Chiêu cầm Ultraman mà bố mua cho nhóc sang nhà hàng xóm.

Lục Chiêu thích Ultraman lắm, điều ước lúc sinh nhật bốn tuổi của nhóc chính là khi lớn lên có thể trở thành một Ultraman, tuy rằng bố cứ luôn nói nhóc là quái thú.

Còn lâu ý! Rõ ràng bố lừa mình!

“Anh Tinh Tinh.” Sau khi thấy Lục Chiêu, Lộc Thời Ngộ tức thì bỏ lại lego chạy về phía Lục Chiêu.

Lục Chiêu lấy cái sticker khủng long duy nhất mình lấy được ở nhà trẻ tặng cho em trai U U.

Lộc Thời Ngộ thích khủng long, cho nên Lục Chiêu mới giả vờ ngủ trưa để có được sticker khủng long này.

Tính cách Lộc Thời Ngộ hướng nội, ngoài nhóc quỷ Lục Chiêu nhà hàng xóm ra thì bé gần như không chơi với các bạn cùng lứa, bình thường cũng ít lời, chỉ thích yên lặng ngồi lắp lego một mình.

Vậy mà nhóc quỷ nhà hàng xóm luôn có cách chọc Lộc Thời Ngộ vui vẻ.

“U U xem này, đây là chong chóng mẹ anh làm cho anh, chúng ta cùng thổi đi!”

“Vâng!”

Thế là hai đứa trẻ nằm chụm lại một chỗ phồng mà dùng sức thổi chong chóng.

“U U, mẹ anh mua dâu tây ngọt lắm, cho em ăn này.”

Lộc Thời Ngộ là một bạn nhỏ rất lễ phép, “Cảm ơn anh Tinh Tinh.”

Thế là hai đứa trẻ cùng rúc trên sô pha ăn dâu tây, anh một quả em một quả, hình ảnh vừa ấm áp lại hài hòa.

“U U, đây là tiền mừng tuổi ông bà nội cho anh, chia cho em này, em phải cho vào hộp tiết kiệm ô tô anh tặng em lần trước đấy nhé!”

minh họa hộp tiết kiệm ô tô

Lộc Thời Ngộ chạy đi cầm hộp tiết kiệm ô tô của mình, “Biết rồi ạ anh Tinh Tinh.”

Thế là hai đứa trẻ cùng nhét tiền vào trong hộp.

...

Lúc Lộc Thời Ngộ được bốn tuổi, vợ chồng anh Lộc thương lượng với nhau, có nên để con trai đi nhà trẻ muộn một năm hay không.

Sức khỏe Lộc Thời Ngộ không tốt, Thời Ngữ Đồng cũng không yên tầm, đồng ý với đề nghị của anh Lộc.

Kết quả bạn nhỏ Lộc Thời Ngộ lại không muốn.

Hết kỳ nghỉ hè, nhà trẻ bắt đầu vào học, Lục Chiêu lên lớp Lá, đã là một cậu bé lớn rồi.

Lộc Thời Ngộ chạy đi tìm mẹ, hỏi mẹ khi nào thì đi nhà trẻ.

Bé nghiêm túc nói với Thời Ngữ Đồng: “Mẹ, con đã qua sinh nhật bốn tuổi rồi, con cũng muốn đi nhà trẻ.” Bé đã hỏi anh Tinh Tinh, anh Tinh Tinh nói bốn tuổi là có thể đi nhà trẻ.

Năm nay bé đã qua sinh nhật bốn tuổi rồi.

Thời Ngữ Đồng hơi bất ngờ, đây là lần đầu tiên U U bày tỏ rõ ràng mong muốn của bé, cô còn tưởng nhóc đồ cổ nhà mình không có khao khát mong ước gì chứ.

Chẳng qua Thời Ngữ Đồng nhanh chóng đoán được sao U U nhà cô lại muốn đi nhà trẻ, vì vậy cười hỏi: “U U là muốn đi nhà trẻ, hay là đi nhà trẻ có anh Tinh Tinh thế?”

Lộc Thời Ngộ trả lời không chút do dự: “Anh, U U muốn đi nhà trẻ có anh Tinh Tinh.”

Ngày hôm sau, Thời Ngữ Đồng làm thủ tục học cho Lộc Thời Ngộ, cho bé học cùng nhà trẻ với Lục Chiêu.

Bởi vì học cùng chỗ, hai đứa trẻ đến nhà trẻ cùng nhau.

Trước khi tách ra, Lục Chiêu vỗ ngực một cái, cực kỳ trượng nghĩa mà nói: “U U, anh ở lớp Mặt trời, chính là phòng đầu tiên ở tầng ba, nếu có bạn nào bắt nạt em thì nhất định phải tìm anh Tinh Tinh, anh Tinh Tinh bảo vệ em.”

Lộc Thời Ngộ ngoan ngoãn gật đầu một cái, “Biết ạ anh Tinh Tinh.”

Giờ hoạt động ngoài trời, lớp Lục Chiêu và lớp Lộc Thời Ngộ gặp nhau ở sân chơi.

Lớp Lục Chiêu ở bồn cát chơi cát, lớp Lộc Thời Ngộ thì qua rừng trái cây hái nho.

Lục Chiêu không thích nghịch cát, vì thế lén chạy qua rừng trái cây bên cạnh.

Chuyến đi này quá sức bất ngờ, đúng lúc nhìn thấy một tên béo “bắt bạt” Lộc Thời Ngộ.

Nhóc mập kia đưa trái nho trong tay cho bạn nhỏ im lặng bên cạnh, Lộc Thời Ngộ lắc đầu, không muốn nho của nhóc ta.

Nhóc mập kết bạn thất bại có hơi tức giận, giơ tay đẩy bạn nhỏ bên cạnh một cái, “Có phải cậu bị câm không thế?” Nếu không sao chẳng nói lời nào.

Cảnh này đúng lúc bị Lục Chiêu chạy qua tìm Lộc Thời Ngộ nhìn thấy.

Lục Chiêu tung một cước, hung hãn nói: “Mi mới câm ấy!”

Nhóc mập “oa” một tiếng khóc lên.

Sau đó cô giáo tới.

Nhóc mập khóc càng ác hơn, bong bóng mũi cũng chảy xuống.

Nhóc ta vừa khóc vừa tố cáo: “Cô ơi… cậu ta… cậu ta đá con.”

Cô giáo nhìn về phía Lộc Thời Ngộ và cậu nhóc bên cạnh bé.

À, ra là nhóc quỷ Lục Chiêu.

Tất cả thầy cô trong nhà trẻ gần như đều biết đến cậu nhóc này.

Bởi vì chiến tích vẻ quang của nhóc quỷ này trong hai năm ở nhà trẻ có thể kể trọn ba ngày.

Còn không đợi cô giáo mở miệng hỏi có chuyện gì, bạn nhỏ Lộc Thời Ngộ từ lúc vào nhà trẻ đã không khóc không quấy cũng không thích nói chuyện bỗng ngây ngô nói: “Cô Uyển Uyển, là con đá cậu ấy.”

Nhóc mập vẫn còn đang khóc: “Cậu… cậu ta nói dối!” Thì ra không phải bị câm mà là một tên bịp bợm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK