Quà Lục Chiêu mang về cho Lộc Thời Ngộ là một hộp sô cô la và một bộ lego mới phát hành.
Lộc Thời Ngộ vẫn luôn thích lắp lego từ nhỏ, có điều sau khi lớn rồi thì ít mua hơn.
Sau khi đưa sô cô la cho Lộc Thời Ngộ, Lục Chiêu không quên dặn dò: “Không được ăn quá nhiều, mỗi lần chỉ được ăn một viên thôi.” Lộc Thời Ngộ thích sô cô la, nhưng hồi còn bé lại dễ bị ho khan, Thời Ngữ Đồng gần như không mấy khi cho cậu ăn kẹo hay sô cô la.
Sau này dần lớn lên, Thời Ngữ Đồng không để ý việc ăn vặt của Lộc Thời Ngộ nữa, trái lại là Lục Chiêu thường xuyên lén cho cậu kẹo đồ ăn vặt khi bé lại ngày càng quản chặt hơn.
Lộc Thời Ngộ gật đầu, “Em biết rồi ạ anh Tinh Tinh!”
Mặc dù Lục Chiêu luôn quản lý việc ăn vặt của Lộc Thời Ngộ, nhưng Lộc Thời Ngộ không vì thế mà ồn ào khó chịu gì với Lục Chiêu.
Bởi vì Lộc Thời Ngộ vẫn luôn biết rằng, ngoài ba mẹ ra thì anh Tinh Tinh là người đối xử với mình tốt nhất trên thế giới này.
Lục Chiêu vươn tay nhéo cái má mềm mại của Lộc Thời Ngộ một cái, cười nói: “U U nhà chúng ta ngoan quá, được rồi được rồi, mau về nhà đi, mai anh Tinh Tinh dẫn em ra ngoài chơi.”
Lộc Thời Ngộ không tránh né, ngoan ngoãn để Lục Chiêu nhéo, dù sao cũng không đau chút nào.
Sau khi ngủ một giấc buổi tối, Lục Chiêu lập tức sống lại đầy máu, thậm chí còn dậy sớm hơn so với bình thường.
Lúc Lộc Thời Ngộ ra ngoài thì Thời Ngữ Đồng đang ăn sáng, cô nhìn cậu con trai nhà mình thường ngày ngay cả đi vứt rác cũng không muốn ra khỏi cửa mà oán trách: “Cũng đã lớn vậy rồi mà suốt ngày bám dính lấy anh Tinh Tinh.”
Phải biết rằng, nếu cậu nhóc nhà hàng xóm mà không về chắc con cô có thể ru rú trong nhà đến ngày khai giảng luôn quá.
Sự thật đúng là như vậy, Lộc Thời Ngộ cũng không phản bác lại.
Thời Ngữ Đồng nhìn con trai mình, “Gọi anh Tinh Tinh của con đến nhà cùng ăn sáng rồi hẵng đi chơi!”
Ngày nào cũng làm phiền cậu nhóc hàng xóm kia mà chẳng biết gọi người ta tới nhà ăn bữa cơm.
Lộc Thời Ngộ chột dạ giải thích: “Mẹ ơi, con muốn đi ăn sủi cảo tôm ở Đường Ký.”
“Xem con ra vẻ kìa!” Thời Ngữ Đồng liếc xéo cậu con nhà mình, bất mãn nói: “Làm sao, cơm nhà khó ăn lắm à?”
Lúc cậu nhóc hàng xóm không ở nhà có thấy con trai mình kén chọn vậy đâu.
Đúng là bị chiều hư rồi!
“Không phải ạ, nhưng mà con và anh Tinh Tinh đã hẹn đi ăn sủi cảo tôm rồi, tạm biệt mẹ!”
Thời Ngữ Đồng cười đành chịu, nhóc thối này!
So với những đứa trẻ khác, Lộc Thời Ngộ quả thật là một cậu bé rất ngoan, chuyện học hành không cần phải nói chưa bao giờ làm ba mẹ phải bận tâm, ngay cả việc ăn uống cũng không kén chọn chút nào.
Nhưng ai cũng sẽ có sở thích sở ghét và thói quen ăn uống của riêng mình, Lộc Thời Ngộ có thói quen ăn món mình không thích vào lúc cuối cùng của bữa, như vậy ăn no rồi là có thể không phải ăn món đó nhiều nữa.
Hồi Lộc Thời Ngộ vừa mới lên Cấp 3, Thời Ngữ Đồng và Tần Bối Bối sẽ thay phiên nhau mang bữa tối đến trường cho hai đứa trẻ, cho dù hai mẹ không mang đồ ăn đến thì Lục Chiêu và Lộc Thời Ngộ cũng sẽ đến nhà ăn của trường ăn tối.
Không lâu sau, Lục Chiêu phát hiện ra thói quen nhỏ đó của Lộc Thời Ngộ, hắn sẽ âm thầm nhớ những món Lộc Thời Ngộ không thích ăn, sau đó ở trong bữa sẽ gắp món đó đi và đưa cho Lộc Thời Ngộ món cậu thích.
Về sau Lộc Thời Ngộ chỉ cần dùng đũa gẩy món nào trong hộp cơm là Lục Chiêu biết ngay cậu không thích ăn món đó.
Việc nuông chiều không có chút giới hạn nào của Lục Chiêu đã khiến Lộc Thời Ngộ bắt đầu biểu đạt sự tùy ý và tùy hứng của mình trên bàn ăn, ngày càng kén chọn đã đành mà bản thân cậu cũng trở nên lười theo, ví dụ như chờ Lục Chiêu bóc vỏ đút cho ăn, ngay cả món trứng luộc nước trà đơn giản cũng không muốn tự động tay bóc vỏ.
Đương nhiên, sự thay đổi lớn nhất chính là, Lộc Thời Ngộ đã học được cách chủ động nói cho Lục Chiêu biết mình thích hay ghét món gì.
Hồi đầu khi cùng đi ăn sáng, Lục Chiêu hỏi Lộc Thời Ngộ muốn ăn gì, cậu sẽ nói: “Em ăn gì cũng được.”
Sau này Lục Chiêu hỏi lại Lộc Thời Ngộ vấn đề giống như thế, cậu sẽ nói thẳng cho Lục Chiêu một đáp án rõ ràng.
Ví như sáng nay khi mới rời giường, Lục Chiêu hỏi Lộc Thời Ngộ muốn ăn gì thì cậu nói với Lục Chiêu luôn: “Anh Tinh Tinh, hôm nay em muốn ăn sủi cảo tôm ở Đường Ký.”