Váy trắng loang lỗ vết máu, đỏ đến chói mắt. Cặp đùi trắng nõn máu chảy dài sềnh sệch từng đường thấm trên đất một mảng nâu sậm. Bình An không thể mất đứa con này được, sức mạnh chợt tràn về, gắng ngượng hướng bên ngoài trườn người đi. Khuỷu tay trắng nõn rỉ máu trộn lẫn với bùn đất, theo cử động thân thể máu rơi đầy trên đất kéo thành vệt dài.
Không gian tràn ngập mùi tanh của máu, mùi của nỗi tuyệt vọng, mùi của bi thương.
“Không.” Bình An gào lên, ngồi bật dậy, cả người ướt đẫm, run rẩy ôm bụng khóc nghẹn ngào: “Con của tôi, con của tôi.”
“Sao vậy con?” Bà Lan vội vã mở cửa bước vào phòng, ôm lấy Bình An, gương mặt tràn đầy nếp nhăn chất chứa lo lắng.
Bình An lau nhanh nước mắt lắc đầu, cười yếu ớt: “Con nằm mơ gặp ác mộng, mẹ về phòng nghỉ ngơi đi ạ! Con không sao.”
“Không được mẹ ở đây với con.” Bà Lan lắc đầu, bà sao có thể yên lòng.
Bình An ngẩng đầu kiên quyết: “Con thật sự không sao mẹ về phòng ngủ đi ạ!”
Thấy con gái kiên quyết, bà không nói thêm, đứng dậy đi đến cửa không an tâm quay đầu: “Ừ con ngủ đi, có chuyện thì gọi mẹ.”
“Dạ vâng.”
Cánh cửa phòng từ từ khép lại, Bình An thở dài, nước mắt vừa lau lại thi nhau trào ra, sợ mẹ nghe thấy, cô khóc không thành tiếng, vai run rẩy từng hồi, lẩm bẩm trong miệng:
“Nếu con còn sống... bây giờ con cũng chín tuổi rồi...mẹ xin lỗi, là mẹ không chăm sóc tốt cho con...”
Bình An đứng trước gương liền trông thấy một cô gái xanh xao tiều tụy, đôi mắt sưng húp, trên mặt nước mắt còn vương thì khóe môi cong lên nụ cười yếu ớt. Không biết qua bao lâu, thân thể khẽ động, cô đưa tay vặn vòi nước. Một dòng nước trắng xóa như thác chảy ra, cô giơ tay hứng lấy, vỗ vỗ nước lên mặt. Sau khi làm xong vệ sinh cá nhân cô mở cửa bước ra khỏi phòng.
Đầu mỗi lúc càng thêm choáng váng, cô gắng gượng đi vào phòng bếp, lấy gạo bỏ vào nồi nấu cháo, mở tủ lạnh lấy ít thịt và rau nấu canh. Bận rộn một hồi, cô dọn thức ăn lên bàn.
“Chị.” Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.
Bình An quay đầu nhìn em gái, mỉm cười:
“Dậy rồi lại đây ăn đi.”
“Dạ.” Như Ý tung tăng chạy đến, gương mặt vì động tác này mà đỏ lên, cô bé thở gấp.
“Như Ý.” Hốc mắt Bình An đỏ lên.
“Em xin lỗi.” Như Ý lí nhí, cúi đầu, vo vo vạt váy.
“Chị xin lỗi, do chị lo lắng cho em.” Bình An xoa đầu em gái, góc khuất nơi đáy mắt dâng lên chua xót cùng bi thương.
“Dạ, em biết chị tốt với em nhất. Em khỏe rồi thật đấy!” Như ý cười tít mắt, giơ tay khẳng định, động tác dừng lại nhìn Bình An lo lắng: “Chị khóc à?”
Bình An lắc đầu nói lảng sang chuyện khác: “Ăn nhanh rồi đi học.”
Bà Lan từ trong phòng bước ra, Bình An kéo ghế cho mẹ, chính mình cũng ngồi xuống.
Bữa cơm ấm cúng nhanh chóng trôi qua. Bình An rửa chén bát, rồi đưa Như Ý đi học. Bà Lan ra ngoài làm thêm. Bình An lo cho sức khỏe bà nhiều lần ngăn cản mà không thành đành để bà tiếp tục đi làm thêm.
Khí trời mùa hè nóng bức, sau khi đưa Như Ý đến trường Bình An đạp xe đi đến chỗ làm thêm.
Chỗ Bình An làm là một tiệm tạp hóa có quy mô khá lớn, đắt khách. Cô làm ca từ tám giờ sáng đến năm giờ chiều.
Năm giờ chiều, trời đột nhiên tối sầm, mây đen kéo đến ùn ùn báo hiệu một cơn mưa sắp đến. Gió nổi lên cuốn bay bụi đất, Bình An rùng mình, mệt mỏi dựa lưng vào tường, đôi mắt khép hờ.
“An.”
Bình An quay đầu, Chị Thu vỗ vai, quan tâm:
“Mệt hả em? Con bé này làm cho cố vào, về nhà nghỉ ngơi đi.”
Trong lòng Bình An ngập tràn ấm áp, chị Thu là chủ tiệm tạp hóa này, chị rất tốt với cô, khẽ lắc đầu
nói: “Không sao đâu chị chiều nay em còn làm ở quán cà phê Nhật Minh.”
“Con bé này.” Chị Thu thở dài đưa áo mưa xếp cẩn thận trong tay cho cô.
Bình An nhận lấy nhìn đồng hồ không còn sớm vội vã rời đi.
Mưa rơi xuống như trút nước, Bình An xếp áo mưa lại run cầm cập đẩy cửa bước vào quán cà phê Nhật Minh. Cô làm việc ở đây hơn ba năm, Nhật Minh nằm ở ngã tư, quán được thiết kế bằng kính trong suốt hai mặt, một mặt là tường sơn màu trắng như tuyết, trên tường là những cành trúc vươn lên đón ánh mặt trời. Bàn xếp thành hình vòng cung xung quanh tường, mỗi bàn đặt một bình trúc. Giữa quán là sân khấu nhỏ đặt một cây dương cầm đen. Năm giờ ba mươi phút, còn khá sớm quán chỉ lưa thưa vài vị khách. Cô vuốt nhanh mái tóc dính nước mưa vội vã bước vào gian trong liền nhìn thấy Thiên Thành, Liên và Yến đang pha chế cà phê. Anh Minh, chị Phương loay hoay rửa ly, còn chị Mai, chị Hằng chuẩn bị bưng cho khách. Nhìn thấy cô mọi người đồng loạt dừng động tác, mỉm cười. Cô khịt khịt mũi, giọng khàn khàn:
“Hi.”
“Em không khỏe à?” Chị Mai lo lắng nhìn gương mặt xanh xao của Bình An.
“Em ngồi nghỉ chút đi để bọn anh làm thay cho.” Thiên Thành quan tâm.
“Đúng đấy.” Mọi người đồng loạt nói.
Bình An cảm động, mọi người ở đây thật tốt. Trước đây lúc mới đến họ luôn quan tâm, lo lắng, giúp đỡ cô.
“Em không sao.” Bình An lắc đầu nhanh chóng bắt tay vào công việc.
Đầu mỗi lúc càng choáng, cảnh vật trước mắt lắc lư chao đảo, Bình An loạng choạng bưng khay cà phê, đi được mấy bước, sức lực như bị rút cạn. Khay cà phê trong tay nghiêng hẳn sang một bên. Tưởng chừng nó nhanh chóng rơi xuống đất, một đôi tay đã nhanh nhẹn bắt lấy. Bên tai vang lên giọng trách móc của Thiên Thành:
“Em đừng cố chấp nữa vào trong nghỉ đi.”
“Nhưng...” Bình An cắn môi do dự nhìn ra bên ngoài đã tấp nập khách.
“Đừng nhưng nhị nữa. Em định làm đến chết ư? Em muốn hành hạ bản thân đến khi nào? Tiền quan trọng nhưng sức khỏe quan trọng hơn.” Thiên Thành cau mày, khuôn mặt tuấn tú nhìn cô gái nhỏ bé yếu ớt trước mặt đầy bất lực. Anh biết cô đâu chỉ ngày một ngày hai, ba năm nay ngày ngày nhìn cô gắng gượng trong vòng xoáy cơm áo gạo tiền, gắng gượng vùng vẫy giữa cuộc đời bể dâu. Anh rất muốn, rất muốn giúp đỡ đáng tiếc cô không nhận, kiên cường tự đứng lên bằng chính đôi chân của mình.
Không để Bình An có cơ hội nói thêm lời nào. Anh nhanh chóng dìu cô đến bên ghế, ấn ngồi xuống.
“Nghỉ ngơi nhanh.” Anh ra lệnh.
Bình An gật đầu. Thiên Thành nói đúng có sức khỏe mới có thể kiếm tiền. Đầu nặng trĩu nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.
Anh xuất hiện trong giấc mơ của Bình An luôn dừng lại ở những tháng ngày tươi đẹp nhất.
Một buổi chiều cuối thu, bầu trời xanh biếc, lá vàng rơi khắp nơi. Anh ngồi dưới gốc cây bằng lăng hát, cô mơ màng tựa vào vai anh.
Giọng hát anh trầm ấm, nhẹ nhàng, tựa ánh nắng mùa xuân đem lại sự dễ chịu, ngọt ngào, thanh mát nhưng tràn đầy ấm áp.
Thời gian nhẹ nhàng vẫn thế
Tình yêu nhẹ nhàng nỗi nhớ
Chiếc lá bỗng rơi ngoài sân
Chút gió thì thầm chợt qua
Mùa thu nhẹ nhàng mơn man
Cỏ xanh nhẹ nhàng thấm ướt
Từng vệt chân em in rơi lá khô rụng đầy
Tựa như tình yêu trong trái tim anh
...
Dành tặng em ngút ngàn câu hát
Trao trọn tình yêu nơi anh.
(Mùa thu tình yêu – Nhạc sĩ: Nguyễn Minh Sơn)
Bình An ngẩng đầu ngắm anh, ánh nắng vàng len lỏi qua tán lá bằng lăng rơi đầy trên người anh. Nhuộm một màu vàng óng lên tóc anh. Cô mỉm cười hạnh phúc, vị ngọt dâng trào trong lòng.
Giữa biển người mênh mông bạn gặp được người đó là duyên, quen người đó là định mệnh và yêu người đó là số phận đã an bàn. Bình An may mắn biết bao được gặp, được quen, được yêu anh.
Trận gió mùa thu nhẹ nhàng thổi đến cuốn theo lá vàng bay tròn trên không trung. Một chiếc lá vàng rơi lên tóc anh, Bình An đưa tay nhẹ nhàng lấy xuống, nắm chiếc lá khóe miệng cong lên.
“Em đang cười gì thế?”
“Trước khung cảnh lá rơi anh ngồi hát cho em nghe, em chợt nghĩ đến nam chính trong một quyển tiểu thuyết đã đọc anh ấy cũng hát cho người yêu nghe dưới gốc cây phong.”
Anh hừ nhẹ: “Anh không thích.”
“Ơ?” Bình Anh khó hiểu ngẩng đầu nhìn gương mặt nghiêng điển trai.
“Anh không cho phép em nghĩ đến tên đàn ông khác ngoài anh.”
“Nhưng đó chỉ là trong truyện thôi.” Bình An chu môi, liếc anh.
Anh cốc đầu Bình An nghiêm giọng bảo:
“Anh không thích. Cấm em không được nghĩ đến hắn ta nữa.”
“Anh thật trẻ con.” Bình An bật cười vươn tay nhéo thắt lưng anh. Anh la oai oái ôm cô chặt hơn.
Bình An bị đánh thức bởi tiếng sấm, choàng tỉnh khỏi giấc mơ ngọt ngào, cô lưu luyến mở mắt. Phóng tầm mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bầu trời nhuộm một màu đen thẫm, mưa rơi như trút, xa xa trong màn mưa ánh điện đường tỏa ra ánh sáng yếu ớt, lạnh lùng. Nước mưa chảy trên cửa kính, lặng lẽ rơi xuống đất tạo thành những vệt dài như nước mắt. Cô đứng dậy nhìn mọi người đang bận rộn làm việc, áy náy không ngừng.
“Em tỉnh rồi à? Ngủ chút nữa đi.” Chị Hằng hơi dừng bước quan tâm.
“Nghỉ chút nữa đi em.” Nghe thấy giọng của chị Hằng, anh Minh cũng quay đầu lại khuyên.
“ Em đỡ nhiều rồi. Mọi người vất vả quá.”
Bảy giờ ba mươi phút. Trời mưa nhưng quán vẫn đông khách. Bình An ra ngoài quán, tiến về phía anh Bình đang bận rộn chào khách ở cửa.
“Anh vào nghỉ đi em làm thay cho.”
“Ok, em vất vả rồi.”Anh Minh gật đầu mỉm cười đi vào trong.
Số phận luôn an bài con người những điều bất ngờ nhất. Thành phố A nhỏ bé là vậy lại không ngờ nhỏ bé đến độ họ gặp lại nhau.
Một người đã từng là một phần máu thịt trong bạn giờ xa lạ đến vậy.
Bình An sửng sốt nhìn Gia Vũ cùng một cô gái xinh đẹp thân mật sánh đôi nhau bước vào cửa. Thành phố A có đến mấy trăm quán cà phê sao anh lại đến quán này chứ?
Bình An và Gia Vũ chỉ cách nhau một bước chân nhưng cô cảm thấy nghìn trùng xa cách. Ánh mắt họ giao nhau chỉ một giây nhưng cũng khiến cô đau buốt. Anh vẫn đẹp trai như trước đây chỉ khác không còn vẻ trong sáng, ấm áp, anh trở nên trầm tĩnh, có chút xa lạ. Ánh mắt đã từng nhìn cô đầy ấm áp, dịu dàng được che phủ bởi một màn nước mỏng lạnh lùng, xa cách. Cô nắm chặt vạt áo khoác mũi bị lạnh đến mức không còn cảm giác, hơi thở trở nên nặng nề.
“Anh quen cô ấy?” Hồng Hân bên cạnh ngờ vực kéo cánh tay Gia Vũ.
“Không quen.”
Hai chữ “không quen” tựa lưỡi dao khoét lấy trái tim Bình An, khiến nó vỡ vụn, đau đến mức gần như ngạt thở. Cô chậm chạp cúi người cố nặng ra nụ cười, khách sáo nói:
“Kính chào quý khách.”
“Vũ? Anh đi đâu vậy?”
Bình An ngẩng đầu thấy Hồng Hân kéo tay Gia Vũ, ngăn không cho anh ra khỏi quán.
“Đi thôi. Anh không thích chỗ này.” Gia Vũ nhanh chóng lướt qua cô mang theo hơi lạnh xa cách, đẩy cửa đi ra ngoài, chưa từng quay đầu lại.
Hồng Hân vội cầm ô đuổi theo: “Chờ em với.”
Bình An dõi theo bóng lưng anh khuất dần trong màn mưa qua cửa kính mờ hơi nước. Tầm mắt dần mờ đi, cô vội đưa tay lau nước mắt, cố chấp nhìn theo. Từng lời nói lạnh lùng, hờ hững của anh cứ lặp đi lặp lại trong đầu, cô đau đớn, hơi thở nặng nhọc, thân thể lảo đảo. Cô đưa tay bám vào cửa, lưu luyến nhìn anh. Có một giây cô muốn đuổi theo ôm lấy anh thật chặt nhưng đó chỉ là một giây mà thôi. Anh và cô không thể. Chỉ buông tay, anh mới được hạnh phúc. Cô biết kể từ giây phút cô quyết định rẽ sang con đường khác cô đã không thể quay đầu. Anh còn tương lai phía trước, cô còn cuộc sống hiện tại.
Trước mắt tối sầm, Bình An nghe thấy bên tai ai đó đang gọi tên cô. Cô muốn mở mắt nhưng không thể. Dường như cô nghe thấy giọng nói của anh.
“Em biết vì sao trời mưa không?”
“Không biết.”
“Vì ông trời cảm động, vui mừng khóc bởi đôi ta được ở bên nhau.”
Còn giờ đây, trời đang mưa phải chăng ông trời khóc vì thương anh và em không được ở bên nhau?
Gia Vũ bước nhanh tiến về chiếc ô tô đỗ bên vỉa hè. Mưa lạnh rơi trên người anh, lạnh đến mức khiến lòng trở nên lạnh lẽo.
Gia Vũ bước vào xe, nắm chặt tay lái, nhếch môi, ánh mắt lạnh lẽo:
“Tốt nhất. Vĩnh viễn đừng nên gặp lại nhau.”
Hồng Hân bước vào xe, thở hổn hển, rút khăn giấy trong túi xách nghiêng đến lau mặt cho Gia Vũ: “Anh sao thế? Không chờ em, ướt hết rồi này.”
Gia Vũ để mặc Hồng Hân lau cho mình, mắt nhìn màn mưa rơi trắng xóa trước mặt, nước mưa trên tóc, trên mặt, nhỏ từng giọt. Anh lái xe. Chiếc xe lao vội trong màn mưa, dứt khoát, lạnh lùng.