“An tối nay công ty chúng ta cùng nhau đi ăn tối đấy.” Vẻ mặt Vân Anh phấn khởi, cười tít mắt, miệng nhỏ nhắn nói liên hồi.
“Anh đùa à? Công ty chúng ta hơn mấy trăm người sao có thể?” Bình An kéo cô bạn ra. Mấy trăm miệng ăn không khéo chủ tịch sạt nghiệp. Cô đi đến bên bàn làm việc ngồi xuống ghế.
Vân Anh chạy theo đến, giơ tay khẳng định.
“Thật mà Anh có bao giờ nói tin vịt đâu.”
“Có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống thế à?” Bình An khó tin hỏi. Nhìn bộ dạng Vân Anh không giống người đặt điều, bịa chuyện.
“Trời việc này là bình thường như cơm bữa, do An mới vào làm việc không biết, chủ tịch công ty chúng ta ra tay rất hào phóng, vài tháng là đãi nhân viên, năm nào cũng được đi du lịch.” Mắt Vân Anh sáng rực lên.
“Không thể tin được.” Bình An tiêu hóa chưa kịp, có chút ngơ ngẩn. Hào phóng, quả là hào phóng. Đây có phải là ba chữ “giàu nứt vách” trong truyền thuyết?
Tám chuyện một hồi, Vân Anh đi làm việc. Bình An tuy bất ngờ lại không có hứng thú đi. Cô biết người trong công ty phần nhiều không ưa mình, cô đi chỉ khiến họ mất hứng, vả lại không thích ồn ào, náo nhiệt. Tốt nhất là không đi. Không khí làm việc của công ty hôm nay rất tốt, trên mặt ai cũng vui vẻ, chớp mắt liền hết giờ làm việc. Cô cầm túi xách đứng dậy định ra về.
“Đi thôi An.” Vân Anh chạy đến, kéo tay Bình An háo hức.
“An không đi đâu, Anh với mọi người đi vui vẻ.” Bình An từ chối.
Lâm vừa hay đi ngang qua, nghe được cuộc đối thoại hai người, anh dừng lại: “An như thế là không nể mặt mọi người rồi.”
“Nhưng...” Bình An rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, cô viện lí do: “Em chỉ là chân sai vặt, đi hình như không thích hợp lắm.”
“Không thích hợp gì chứ, em cũng là thành viên của công ty, đi đi đừng khiến mọi người mất hứng.” Lâm không cho là vậy.
“Đi đi An.” Vân Anh cất giọng nài nỉ.
“Vâng em đi. “ Nói đến nước này Bình An không đi hóa ra trở thành kẻ làm bộ làm tịch. Trong lòng cô thở dài thườn thượt.
Bình An đi xe máy chung với Vân Anh. Cô không muốn phiền bạn định đi xe đạp của mình nhưng Vân Anh một mực bảo muốn cô đi cùng, không muốn bạn mất hứng cô đành để xe lại công ty.
Điạ điểm là nhà hàng Á Châu. Nhà hàng này đã từng nhìn thấy qua ti vi. Khi tận mắt đặt chân vào vẫn bị cảnh tượng hành tráng bên trong dọa cho sợ. Không hổ danh nhà hàng năm sao, nổi tiếng nhất thành phố A. Qui mô có thể chứa cả ngàn người huống hồ chi mấy trăm người. Cô đúng là lo bò trắng răng. Nhà Hàng Á Châu thiết kế theo phong cách Châu Âu, nguy nga diễm lệ như cung điện. Cô không ngờ bản thân trong đời được đặt chân đến nơi này, điều quan trọng hơn đến chết cũng không ngờ gặp lại người ấy trong hoàn cảnh trớ trêu này.
Vân Anh kéo Bình An đến cái bàn gần trung tâm. Mọi người lần lượt ngồi vào vị trí. Mỗi bàn chứa đến hai chục người.
“Hôm nay chủ tịch cũng đến.” Vân Anh nghiêng đầu nói nhỏ, giọng nói đầy mong chờ.
“Chủ tịch?” Bình An giật mình, làm việc ở đây gần hai tháng rồi cô chưa từng nhìn thấy.
“Ừ, chủ tịch cực kì đẹp trai luôn chỉ tiếc chúng ta thấp kém không thể với tới.” Vân Anh thở dài, chống cằm, nuối tiếc khôn nguôi.
Lời vừa dứt, tiếng ồn ào liền lắng xuống, mọi người lần lượt đứng dậy. Bình An thấy thế liền đứng lên.
“Chủ tịch đến rồi kìa.” Vân Anh nói nhỏ.
Bình An có chút mong chờ, đưa mắt nhìn về phía cửa. Cô liền chết trân tại chỗ.
“Gia Vũ?” Bình An run rẫy, thân thể có chút đứng không vững. Rối như tơ vò. Không thể nào, sao có thể là anh? Sao có thể? Nhưng gương mặt đó có hóa thành tro cô cũng nhận ra. Cô mở to mắt nhìn anh mỗi lúc một gần. Nhiều người là thế trong mắt chỉ nhìn thấy anh. Hôm nay, anh mặc sơ mi xanh dương phối với vest đen càng làm tôn lên vẻ đẹp trai nhưng khiến người khác nảy sinh loại cảm giác lạnh lùng, xa cách.
Gia Vũ đi đến bàn ăn trung tâm thì dừng bước.
“Mọi người dùng bữa tự nhiên không cần khách sáo.”
Nhân viên phục vụ bên cạnh kéo ghế, anh ngồi xuống, mọi người thấy thế đều đồng loạt ngồi theo.
Bình An căng thẳng, cúi đầu. Tự trấn an bản thân. Anh không biết cô làm việc ở công ty, sẽ không nhận ra đâu, đông như vậy. Kìm lòng không được cô đưa mắt nhìn anh, ở vị trí cô ngồi chỉ nhìn thấy khuôn mặt nghiêng tinh xảo của anh. Cô tham lam nhìn không chớp mắt.
“Chủ tịch đẹp trai đúng không?” Vân Anh huých tay Bình An.
Bình An đờ đẫn khẽ gật đầu.
“Thấy trưởng phòng Đào bên cạnh không? Cô ta thích chủ tịch đó.” Vân Anh buôn chuyện.
“Thích sao?” Bình An đưa mắt nhìn trưởng phòng Đào. Hôm nay Đào Ái Huân rất đẹp, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, mái tóc dài bới lên thường ngày để xỏa hai bên vai. Bộ âu phục vừa vặn, tôn lên đường nét quyến rũ. Ái Huân nhìn anh, ánh mắt tràn ngập yêu thương, không hề che giấu.
“Cả công ty ai không biết có điều chủ tịch không để tâm đến.” Vân Anh chép miệng: “Trưởng phòng Đào đẹp như thế mà không loạt vào mắt xanh của chủ tịch, không biết có cô gái nào may mắn được chủ tịch ngắm trúng không nhỉ?”
Bình An cười khổ nhớ đến cô gái đi cùng Gia Vũ mấy tháng trước.
Thức ăn mang lên, thơm ngào ngạt, trình bày bắt mắt, tinh tế. Bình An ăn vào lại không cảm nhận được mùi vị, giống như nhai rơm. Gần đây, cô cứ tình cờ gặp anh. Cứ nghĩ rằng bản thân đã sớm hoàn toàn quên anh, khi gặp lại mới chợt phát hiện chưa bao giờ quên anh chỉ là ép buộc bản thân không nghĩ đến anh. Những lần gặp nhau này có được xem là định mệnh? Cô chua xót, định mệnh này quá đau khổ rồi.
Thời gian cứ chậm chạp trôi, Bình An ngỡ rằng cả thế kỉ. Cuối cùng bữa ăn kết thúc, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Chủ tịch bảo ăn xong chúng ta lên tầng cao nhất của nhà hàng hát karaoke, không ai được về đâu đấy.”
Mọi người phấn khởi vỗ tay, Bình An ngược lại tâm trạng cực kì tệ.
Gia Vũ đi trước dẫn đầu, mọi người đi theo sau, cô cố né tránh khả năng hai người có thể gặp nhau đến mức thấp nhất. Nhưng ông trời vốn luôn đùa cợt con người, có tránh cũng tránh không thoát.
Phòng karaoke rất rộng, cô thấy giống sân khấu thì đúng hơn.
Bình An kéo Vân Anh ngồi ở góc khuất, yên tâm vì anh sẽ không phát hiện nhưng lúc này:
“Sao còn ngồi đây lên ngồi cạnh chủ tịch rót rượu cho anh ấy.” Trưởng phòng Phạm đi đến, mặt tỏ vẻ không hài lòng.
“Nhưng... ở đây có người...”
“Cô là cấp trên hay tôi là cấp trên? Công ty thuê cô đến để chơi?” Trưởng phòng Phạm trừng mắt.
Bình An khóc không ra nước mắt đứng lên, Vân Anh bên cạnh ngưỡng mộ: “Thích thật Anh còn chưa bao giờ đứng gần chủ tịch một mét nữa.”
Thích gì chứ? Khổ không hết đây này.
Bình An chậm chạp di chuyển đến chỗ Gia Vũ. Lòng hồi hộp.
“Chủ tịch.” Bình An dùng toàn bộ sức lực run rẩy gọi, tay rịn đầy mồ hôi. Trong thâm tâm hơi mong chờ, nhìn thấy cô anh sẽ có phản ứng thế nào?
Gia Vũ liếc mắt nhìn Bình An, bình thản không chút phản ứng, nhanh chóng rời mắt.
Bình An chết trân tại chỗ, một lúc lâu mới cắn môi ngồi bên cạnh. Anh xem cô như người xa lạ. Sóng mũi cay cay. Đây không phải điều cô muốn? Cớ sao lại đau đến thế? Cô trấn an bản thân, vươn tay rót rượu cho anh.
Gia Vũ nhàn nhã dựa lưng vào ghế, nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Bình An có chút cười lạnh. Có phải rất bất ngờ? Anh đưa tay vào túi quần lấy bao thuốc rút ra một điếu, châm lửa. Làn khói trắng nhả ra, bao phủ người anh có chút mông lung, không chân thật.
Bình An bị khói làm cho sặc, nước mắt giàn giụa vội đưa tay lau, chịu đựng. Đây là lần đầu tiên thấy Gia Vũ hút thuốc, trước đây anh không bao giờ đụng đến thuốc lá.
Mọi người thi nhau lên hát, không gian ồn ào náo nhiệt, tất cả đều không loạt vào tai. Bình An ngồi thẳng, tay nắm chặt vạt váy, cả người mất tự nhiên.
Gia Vũ đột ngột đứng dậy, Bình An giật mình nhìn theo. Thân thể anh cao lớn, sức hút khiến người khác không kìm lòng nhìn ngắm. Anh đi lên bục, tìm bài hát. Giai điệu đau thương da diết vang lên, mọi người liền im lặng lắng nghe.
Tình yêu là thế...
Đôi khi làm mình say mê, đôi khi làm mình ngô nghê
Tin một người đến nỗi rơi lệ
Là thế...
Khi yêu ai chẳng cần biết nữa, khi yêu ai thì dù trong mưa
Vẫn cảm thấy ấm áp dư thừa...
Rồi khi anh thấy
Em trong tay cùng người khác ấy, sao anh quên được khoảnh khắc đấy
Em bên ai hạnh phúc như vậy?
…
( Cover bài Anh cứ đi đi - Sáng tác: Vương Anh Tú.)
Từng lời tựa hồ nhát dao đâm vào tim Bình An, khuôn mặt anh nhòa đi qua làn nước mắt. Cô đứng bật dậy vội chạy ra ngoài.
Gia Vũ ngừng hát, khóe miệng nhếch lên nhìn bóng dáng Bình An khuất dần sau cửa.
“Chủ tịch sao ngừng hát vây? Đang hay mà.” Có giọng nói trong đám đông cất lên.
Anh im lặng, đặt micro lên bàn sải bước đi về phía cửa, mở cửa đi ra ngoài bỏ mặc sự khó hiểu của mọi người. Cửa đóng lại, tiếng nhạc bên trong biến mất. Hành lang khôi phục lại vẻ yên tỉnh lúc ban đầu. Gia Vũ đưa mắt nhìn xung quanh, bóng dáng Bình An lọt vào trong mắt. Vẫn là bóng dáng mỏng manh, yếu ớt ấy nhưng bây giờ anh chỉ muốn đưa tay bóp nát bóng dáng từng muốn dùng cả mạng sống bảo vệ. Anh sải bước về phía cô.
Bình An đứng dựa vào lan can, cố gắng ngăn nước mắt trực trào ra, cổ họng khô khốc, đau rát. Từ trên cao nhìn xuống, thành phố về đêm chìm trong ánh sáng lung linh, huyền ảo, nhiều màu sắc. Bầu trời u ám lác đác vài ngôi sao, không có trăng có lẽ nó đã bị mây che lấp hoặc đêm nay không xuất hiện. Chín năm rồi cô vẫn không thể kìm chế cảm xúc khi ở gần anh. Ánh mắt từng nhìn cô dịu dàng bây giờ thật lạnh lùng. Cả buổi tối anh xem cô như không khí. Tại sao anh chọn bài đó? Anh đang trách cô nhẫn tâm vô tình? Anh hận cô? Cô nhắm mắt điều chỉnh cảm xúc khi mở mắt đôi mắt đã ráo hẳn. Nếu đã lựa chọn thì không nên hối hận, cô đã không thể quay đầu lại. Sau lưng chạm vào thân thể ấm áp. Cô giật thót theo bản năng định xoay người nhưng người ấy càng nhanh hơn càng áp chặt vào lưng khiến ngực cô ép sát vào lan can. Cô sợ hãi. Bên tai vang lên tiếng cười khẽ.
Bình An trợn mắt, há miệng chống cự vẫn không thoát được, người đó tựa hồ gọng kiềm khóa chặt người. Cô lạnh giọng, tuy nhiên giọng nói không giấu vẻ sợ hãi đã bán đứng bản thân. Kiểu đụng chạm thân mật cô có chút run sợ.
“Anh muốn gì?”
“Muốn gì?” Gia Vũ nhướn mày hỏi lại tựa như nghe câu nói hài hước.
Gia Vũ cúi đầu thổi nhẹ vào tai Bình An, hài lòng khi thấy người trong lòng run lên.
“Anh mau buông ra không tôi sẽ hét lên đấy.” Bình An cảnh cáo.
“Hét đi. ” Gia Vũ cười giễu cợt, hai tay vươn ra nắm lấy lan can, khóa chặt Bình An trong lòng.
Bình An cắn môi nhìn những ngón tay thon dài của Gia Vũ. Hít vào một hơi thật sâu.
“Xin anh tự trọng. Tôi và anh đã chia tay rồi.”
Người phía sau không trả lời, Bình An nhìn chằm chằm bàn tay anh đến hồn lìa khỏi xác. Tim nhói đau, thì ra nó còn có thể đau, đau đến mức không thở nổi.
Vài phút sau, Gia Vũ cất giọng, giọng nói không biểu lộ cảm xúc, lạnh nhạt như nước:
“Vậy sao?” Gia Vũ nắm chặt vai Bình An, xoay người cô, mặt đối diện với anh. Anh cúi đầu thích thú nhìn gương mặt quật cường của cô.
Bình An mở to mắt nhìn anh.
“Anh định làm gì?” Cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng trong lòng đã sớm rối như tơ vò. Mùi hương quen thuộc trên người Gia Vũ sộc vào mũi, cô có chút mê đắm.
Môi nhếch lên, cất giọng lạnh lẽo: “Tôi muốn cô nếm trải cuộc sống sống không bằng chết tôi đã trải qua.”
Toàn thân Bình An cứng đờ, chưa kịp phản ứng Gia Vũ đã cúi xuống hôn lên môi. Cô ngây ngốc, Gia Vũ thừa dịp tách môi, cuốn lấy lưỡi cô mút nhẹ. Cảm giác quen thuộc khi xưa lại ùa về khiến cô quyến luyến.
Một tiếng bốp vang lên xé toạc không gian mang đầy ám muội.
Bình An nắm chặt bàn tay đau đến không còn cảm giác, nhìn gương mặt anh in năm ngòn tay có chút chói mắt.
Anh nhìn cô lạnh lùng, đáy mắt một mảng lạnh băng.
“Khi xưa cô bỏ tôi theo thằng đó không phải vì nó giàu sao? Bây giờ tôi đã giàu hơn nó gấp mấy lần, có phải cô rất hối hận vì đã vụt mất miếng thịt béo bở?”
“Anh...” Bình An cứng họng, ra anh nghĩ cô là loại phụ nữ ham giàu, loại phụ nữ rẽ mạt.
Gia Vũ hứng thú nhìn gương mặt Bình An trở nên trắng bệch. Anh lấy ví đưa một xấp tiền đến trước mặt cô:
“Nụ hôn hai mươi triệu hài lòng rồi chứ?”
Bình An như hóa đá.
Gia Vũ không nhìn cô lấy một lần, đặt xấp tiền lên trên bàn bên cạnh, xoay lưng bước đi.
Bình An trượt xuống đất, ngây ngốc nhìn theo. Bóng lưng anh cứ xa dần, mờ dần trong tầm mắt. Cô đưa tay quệt nước mắt, cố chấp nhìn theo miệng không ngừng lẩm bẩm tên anh:
“Vũ... vũ... vũ...”
Bình An giống người mất hồn, gắng gượng ngồi dậy, hôm nay cô mặc áo sơ mi trắng, váy ôm đen liền bị hơi lạnh của sàn nhà làm cho run lên bần bật. Cô nắm lấy sấp tiền trên bàn, lòng bàn tay như nắm phải lửa, đau rát, nhét vào túi. Cô lê tấm thân mệt mỏi vào nhà vệ sinh. Nhìn gương mặt tái nhợt, đôi mắt sưng húp trong gương đến thất thần. Cô đưa tay vặn vòi nước, cúi đầu rửa mặt, nước lạnh thấm vào tận sương tủy.
Bình An đứng trong nhà vệ sinh gần nửa tiếng mới rời đi vừa hay gặp Vân Anh ngoài hành lang đang ngó nghiêng tìm kiếm xung quanh.
Bình An đi đến, Vân Anh nhìn thấy cô nhẹ nhõm không ít:
“Mọi người đều ra về hết, Anh tìm mãi không thấy An tưởng An bị lạc rồi chứ, lo muốn chết, đi thôi.”
Bình An gật đầu đi theo Vân Anh.