Sáng nay bầu trời trong xanh không một gợn mây chắc có lẽ vì đêm qua có trận mưa lớn. Cả thành phố như được gội rửa, mặt đường còn loang lổ vết nước. Khí trời trong lành tươi mát. Còn khá sớm nhưng dòng người đổ xô ra đường đông đúc, tấp nập và nhộn nhịp. Bình An ngáp gắn ngáp dài trên xe buýt, tựa đầu vào cửa kính, mắt khép hờ. Bên tai văng vẳng tiếng ồn, tiếng âm thanh báo trạm và cả âm thanh đài FM phát trên xe buýt.
“Xin chào tất cả các bạn đang nghe đài. Bây giờ là chuyên mục GÓC TÂM SỰ. Chúng ta đều biết tình yêu là thứ tình cảm thiêng liêng, là nơi hai trái tim được gắn kết gần nhau. Tình yêu đâu phải lúc nào cũng suôn sẻ, êm đềm và bình dị. Có những tình yêu trải qua bao thăng trầm, sóng gió rồi cuối cùng đơm hoa kết trái nhưng cũng có những tình yêu dần dần trở nên vô vị nhạt nhẽo. Tình yêu không thể dùng lí trí phán đoán chỉ có thể dùng trái tim để cảm nhận. Cảm ơn tạo hóa đã ban cho chúng ta tình yêu. Chúc cho bạn tìm thấy nữa kia, chúc cho những bạn đang giận nhau sẽ làm lành và chúc cho những bạn đang đau khổ vì tình sẽ vượt qua được, tìm được người yêu mình và mình yêu, chúc cho những bạn đang yêu xa sẽ luôn hạnh phúc, chúc cho những đôi lứa đang hiểu lầm nhau sẽ sớm trở về bên nhau. ”
Bình An nhoẻn miệng cười khổ, đưa mắt nhìn ra bên ngoài, xuyên qua lớp cửa kính nhà cửa, cây cối, dòng người nhanh chóng lùi dần về phía sau chỉ còn những chấm nhỏ mơ hồ. Mọi chuyện đã qua có thể quay trở về vạch xuất phát?
Chuông điện thoại reo vang từng hồi không ngừng, kéo Bình An quay về thực tại. Nhìn tên gọi trên màn hình, cô giật mình vội bắt máy, âm thanh chói tai vang lên:
“Sao giờ này An chưa đến? Huhu, đừng cho Anh leo cây mà.”
Bình An ngó ra bên ngoài, thôi chết xe buýt đi qua mấy trạm rồi.
“An ngủ quên trên xe buýt, qua mấy trạm rồi này.”
Bình An cúp máy, vội đứng dậy bấm chuông. Cô xuống trạm sang bên đường bắt xe buýt đi ngược về. Vừa xuống trạm liền bị một thân ảnh nhỏ nhắn ôm chầm lấy.
“Tưởng An cho Anh leo cây rồi.”
Bình An phì cười: “Được rồi đi thôi. Chúng ta đi đâu đây?”
“Tất nhiên, chúng ta phải tiêu tiền cho sếp của tụi mình rồi.” Nói xong Vân Anh kéo Bình An đến trung tâm thương mại Hi Vọng,
Cô bạn phấn khởi kéo Bình An mua hết thứ này đến thứ khác.
“An thấy chiếc mũ này thế nào? Chiếc đầm này thế nào? À còn túi xách nữa. Hợp với Anh không? ” Hai mắt Vân Anh sáng rực, phấn khởi hỏi không ngừng.
“Đều hợp cả.” Bình An tin chắc răng Vân Anh là một tín đồ mua sắm chính hiệu, bằng chứng mỗi lần mua sắm cô nàng đều vung tay mua rất nhiều, nhiều đến độ cô không đếm xuể.
“An không mua sao?” Vân Anh quay sang nhắc nhở, cả buổi chỉ thấy Bình An lẽo đẽo đi theo, không hề mua sắm hay ngắm nghía thứ gì cả.
Bình An lắc đầu: “An có đi đâu nhiều đâu mà cần nhiều đồ.”
“Trời ạ! Bạn tôi ơi! An không tính đi nghỉ dưỡng với công ty chúng ta à?” Vân Anh kinh ngạc.
“Nghỉ dưỡng?” Bình An càng kinh ngạc hơn.
“Công ty chúng ta đầu tháng mười năm nào cũng đi hết để kỉ niệm ngày quốc tế phụ nữ 20/10 có năm đi Phú Quốc, Vũng Tàu, Sapa, Nhật Bản,Trung Quốc, Singapore,... Không biết năm nay chủ tịch sẽ cho chúng ta đi đâu? Anh đang háo hức quá nè. Công ty đãi ngộ thật tốt, nhân viên nào không đi vẫn sẽ được thưởng tiền.” Vân Anh tốt bụng phổ cập kiến thức cho bạn.
Thưởng tiền? Mắt Bình An sáng lên, cười tươi hơn hoa: “Vậy An không đi đâu.”
“Không được.” Vân Anh hét toáng lên, kéo tay Bình An kì kèo: “ Tuần sau, An nhất định phải đi.”
Tiếng hét thất thanh của Vân Anh thu hút ánh mắt của tất cả mọi người trong trung tâm thương mại. Bình Anh vội xuống nước: “Được rồi, An đi.”
Vân Anh vui vẻ, kéo Bình An đi thử đầm:“ Cái này tặng An vào thử đi, đi chơi phải có đồ chứ.”
Bình An nhìn chiếc đầm maxi trắng voan đơn giản thiêu vài đóa hoa mẫu đơn trắng cảm thấy có lỗi với Vân Anh, thật tình trong lòng không muốn đi nghỉ dưỡng, chỉ nói vậy để làm dịu bạn mà thôi.
Vân Anh thấy Bình An cứ đứng im mãi liền giục: “An vào thay nhanh nào.”
Bình An gật đầu hướng phòng thay áo đi vào.
Trong lúc chờ bạn, Vân Anh đi xung quanh ngắm nhìn vài mẫu quần áo đang hot, khi nghe tiếng Bình An gọi liền quay đầu lại. Xuất hiện trong tầm mắt là một cô gái rất xinh đẹp, chiếc đầm trắng mặc lên người càng tôn thêm nước da trắng hồng, tuy đơn giản nhưng khi được cô mặc vào liền khiến người khác nảy sinh một loại cảm giác thuần khiết, dịu dàng.
Thấy Vân Anh trợn tròn mắt, há hốc mồm. Bình An ngượng ngừng: “ Để An thay ra nhé?” toan xoay người thì bị Vân Anh chạy đến ngăn lại.
“Đừng, đẹp thật. Công nhận An đẹp thật.” Vân Anh tấm tắc khen: “ Mua cái này đi.”
Bình An ngăn cản không thành cuối cùng đành nhận chiếc váy Vân Anh tặng.
Buổi tối trước ngày xuất phát, Vân Anh gọi điện nhắc nhở, Bình An hết cách đành phải đi chuẩn bị hành lý. Hoạt động năm nay của công ty là leo núi. Cô không hiểu leo núi thì ở Việt Nam đầy ra đó cần gì phải đến Hàn Quốc để leo núi. Gia Vũ con người này thật khó hiểu quá đi mất, thích phung phí tiền thật.
Bình An đem theo một số vật dụng cần thiết như đèn pin nhỏ, thuốc chống muỗi, côn trùng,,,bỏ vào vali, để vali vào góc rồi rón rén mở cửa nhìn ra bên ngoài hành lang, dưới tầng trệt đèn ngủ bật sáng, Gia Vũ chắc ngủ rồi, đang định bụng xuống bếp uống nước nhưng khi đi ngang qua phòng làm việc, ánh đèn bên trong hắt ra ngoài khe cửa.
Gia Vũ còn thức?
Bình An xuống bếp rót nước uống, đắn đo một lúc quyết định pha sữa đem lên. Đứng trước cửa phòng làm việc cô hít một hơi sâu đưa tay gõ cửa, một lúc vẫn không nghe thấy động tĩnh bên trong, cô bạo gan vặn chốt cửa. Cửa phòng mở ra, nhìn vào bên trong thân ảnh anh dần dần xuất hiện trong tầm mắt.
Vì sợ làm Gia Vũ kinh động thức giấc, Bình An nhón nhén bước vào, đặt sữa lên bàn không rời đi ngay mà đứng ngây ngốc ngắm anh. Thân thể anh bao phủ trong ánh đèn càng trở nên mông lung không chân thật, gương mặt hoàn mĩ như tạc, đôi mắt khép lại, hàng mi dài theo động tác hít thở mà lay động, sóng mũi cao thẳng, bờ môi khép chặt. Anh thật sự rất đẹp trai, dù có nhìn thêm hàng trăm hàng vạn lần nữa vẫn không chán. Cô quỳ xuống bên cạnh, bản thân không tự chủ được mà tiến sát lại gần. Cô tựa đầu trên bàn nhìn anh chăm chú. Giá mà khoảng khắc này có thể dừng lại. Giá mà họ có thể trở về trước đây, trở về khoảnh khắc lần đầu tiên gặp gặp gỡ, giữa cơn mưa chiều nặng hạt, họ đã gặp nhau như vậy. Những ngón tay mảnh khảnh chạm nhẹ vào sóng mũi rồi từ từ dịch chuyển xuống bờ môi. Bất chợt bàn tay bị nắm chặt, cô giật mình hoảng hốt đứng bật dậy.
Gia Vũ mở mắt, trong đôi mắt phủ một tầng sương mỏng rồi từ từ dần tan biến. Anh ngồi thẳng người nhìn cô gái đang hoảng hốt trước mặt.
“Tôi…tôi…thấy anh còn thức nên mang cho anh ly sữa.” Bình An lắp bắp, ánh mắt hoảng loạn né tránh ánh nhìn chăm chú từ Gia Vũ.
“Tôi đi đây.” Cô cố thoát khỏi tay anh, xoay người toan rời đi. Cánh tay liền bị nắm chặt lần nữa, anh kéo mạnh, thân thể bị mất thăng bằng chỉ kịp kêu á lên rồi ngã nhào vào lòng ngực người kia.
Bình An chống cự muốn thoát ra nhưng Gia Vũ càng dùng sức khóa chặt lại trong lồng ngực. Lưng bị ép vào cạnh bàn, phía trước thì bị anh kìm chặt, cô không có cách nào thoát khỏi, cắng răng ngẩng đầu nhìn anh, khoảng cách rất gần có thể gửi thấy mùi hương đăc trưng trên người đối phương. Gò má ửng hồng lên, cô xấu hổ: “Anh muốn…”
Lời nói chưa hết đã bị môi anh khóa chặt. Hai người dây dưa một lúc, lý trí Bình An trở về, hốt hoảng vội đẩy ra, thoát khỏi lồng ngực anh chạy như bay ra khỏi phòng làm việc.
Gia Vũ chăm chú nhìn theo ra ngoài cửa, đưa tay sờ lên môi mình sau đó cười khẽ.
Bình An chạy một mạch về phòng, tựa lưng vào cửa đặt tay lên ngực, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài. Nghĩ đến tình huống vừa rồi, hai má lại ửng đỏ lên. Cô lắc đầu ngầy nguậy đến gường nằm xuống.
Bình An mày điên thật rồi. A, đừng nghĩ đến nữa, Ngủ thôi.