• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba giờ mười lăm phút, một chiếc Ford Territory lăn bánh trên đường núi nơi hướng đến ngôi chùa Thiên Mộng, vùng đất thiêng liêng.

Reng reng reng tiếng chuông điện thoại reo lên, bàn tay thon dài của cô gái nhấn vào nút xanh quen thuộc. Oh Kang Mi vừa nghe điện thoại vừa lái xe.

“Chào anh Kari, em đang trên đường đến đó.”

Đầu dây bên kia giọng trầm ấm vang lên.

“Anh sẽ đứng đây đợi em, nhớ lái xe cẩn thận nhé.”

“Vâng.”

Cúp máy, Oh Kang Mi vừa mới rời mắt sang hướng khác chưa tới ba giây bỗng một người mặt chiếc áo khoác đen, che kín phần đầu lao ra đường. Quá đột ngột khiến Oh Kang Mi không kịp trở tay. Cô dùng hết tất cả sức lực đạp thắng nhưng mọi thứ vẫn không thể cứu vãn được. Chiếc xe lao thẳng tới khiến người đó văng ra xa. Tiếng lết bánh xe vang lên ken két chói tai rồi dừng lại.

Oh Kang Mi hốt hoảng nhìn người mình vừa đụng phải nằm trên đường. Cô nhanh chóng mở cửa xe lao xuống, vẻ mặt có phần hoảng loạn chạy đến bên cạnh người đó.

“Cậu gì ơi, cậu có sao không vậy? Làm ơn đừng làm tôi sợ.”

Cô dùng tay mình vỗ nhẹ vào mặt cậu nhưng chẳng có phản ứng. Quan trọng hơn là từ trên đầu cậu một vũng máu không ngừng chảy ra. Oh Kang Mi sợ đến xanh mặt, vội đỡ cậu dậy đưa đến bệnh viện. Cô đạp ga, dùng hết tốc độ chạy nhanh như một cơn gió.

Gần một tiếng hơn ở trong bệnh viện, Oh Kang Mi không ngồi trên ghế mà cứ đi qua đi lại trước cửa phòng phẫu thuật. Trong lòng không ngừng cầu mong cho người bên trong sẽ được bình an. Nếu như cậu có chuyện gì thì cô sẽ day dứt suốt cả đời này.

Oh Kang Mi chắp tay cầu khẩn, một giọt nước mắt rơi xuống má. Lúc này, đèn đỏ trước cửa phòng tắt đi bác sĩ từ bên trong bước ra. Tim Oh Kang Mi đập nhanh, cô lao đến với tâm trạng hoảng loạn.

“Bác sĩ người bên trong sao rồi? Cậu ta…cậu ta vẫn ổn đúng không? Làm ơn hãy nói cho tôi biết đi.”

Vị bác sĩ khẽ vỗ vai cô trấn an.

“Cô cứ bình tĩnh, người bên trong không sao cả. Ca phẫu thuật rất thành công.”

Nghe được tin tốt này, lòng ngực cô mới được một phen nhẹ nhõm. Cúi thấp đầu cảm ơn vị bác sĩ kia.

Sau khi bác sĩ rời đi, người bên trong phòng phẫu thuật cũng được đưa đến phòng bệnh, Oh Kang Mi liền đi theo. Thông qua việc kiểm tra đồ trên người cậu, cô không tìm thấy bất kỳ thông tin hay thứ gì khác để có thể liên lạc với người nhà. Bất lực, suốt cả buổi chiều cô phải ở trong phòng chờ cậu tỉnh dậy mới có thể liên lạc được với người nhà của cậu được.

Lúc này, chuông điện thoại trong túi áo Oh Kang Mi reo lên, người gọi đến chính là Kari. Bỗng nhiên Oh Kang Mi quên mất việc đến chùa cùng với anh, vội vàng nghe máy.

“Alo Kari à, em thành thật xin lỗi!”

Đầu dây bên kia không tỏ ra tức giận vì bị leo cây, giọng vẫn trầm ấm có phần quan tâm.

“Kang Mi có chuyện gì với em sao?”

“Có một chút việc cá nhân nên tạm thời em không thể đến đó cùng với anh được. Xin lỗi anh, lần sau em sẽ không để chuyện này xảy ra nữa.”

Trong lòng Oh Kang Mi vô cùng áy náy với Kari. Cũng tại cô chạy xe không cẩn thận nên mới có hậu quả như thế này. Giá mà thời gian có thể quay trở lại lúc đó thì cô đã cẩn trọng hơn. Nhưng dù sao mọi chuyện cũng ổn nên cô bớt lo lắng đi phần nào. Đợi sau khi cậu tỉnh dậy, cô sẽ xin lỗi và đền bù một số tiền thỏa đáng để cậu chữa lành vết thương.

“Một mình anh ở đây cũng không sao. Em ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe.”

“Vâng ạ.”

Kari vừa cúp máy, một sư cô từ bên trong chùa đi đến. Nhìn gương mặt thất vọng của Kari, sư cô từ tốn hỏi:

“Bạn gái cháu không đến được sao?”

Anh khẽ cười, cũng không giấu giếm mà nói với sư cô:

“Vâng, cô ấy có một chút chuyện phải giải quyết. Cháu sẽ ở đây và làm giúp phần của cô ấy.”

Lời của anh khiến sư cô có phần cảm động. Bà mỉm cười hài lòng.

“Cô gái đó thật tốt khi gặp được bạn trai như cháu. Hai đứa nhất định sẽ hạnh phúc.”

Quay trở lại bệnh viện, vừa cúp máy Kari xong cô thấy cơ thể có chút mệt mỏi. Nhìn qua cậu đang nằm trên giường bệnh vẫn chưa tỉnh. Oh Kang Mi ngáp ngắn ngáp dài thầm nghĩ bản thân sẽ chợp mắt một chút để lấy lại tinh thần. Thế là cô nằm xuống bên cạnh giường bệnh, nhắm mắt lại.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Oh Kang Mi mơ thấy một giấc mộng đẹp. Cô thấy mình và Kari đang ở trong chùa, cả hai nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc, cùng nhau đốt nhang thắp hương nhưng khi hai người đang cầu nguyện thì có ai đó đang chạm vào người mình. Oh Kang Mi cảm thấy khó chịu vì điều này, cô xoay người lại muốn xem là ai đang đùa giỡn. Đột nhiên mọi thứ trước mắt biến mất khiến cô hoang mang nhắm mắt lại. Đến khi mở ra một lần nữa thì mới phát hiện bản thân đang ở trong bệnh viện và vừa rồi cũng chỉ là một giấc mơ. Nhưng có điều bị người khác chạm vào thì vẫn rất chân thật. Cô bất giác ngẩng đầu lên theo phản xạ tự nhiên. Lúc này, Oh Kang Mi mới ý thức được cậu đã tỉnh dậy. Ánh mắt ngơ ngác của cậu không ngừng nhìn về phía cô.

Vẻ mặt hơi bất ngờ pha lẫn sự vui mừng, Oh Kang Mi liền chạy ra ngoài gọi bác sĩ. Vài giây sau đó bác sĩ đã đến kiểm tra sức khỏe cho cậu.

“Cậu thấy trong người sao rồi? Có chỗ nào không khỏe?”

Trước câu hỏi của bác sĩ, cậu lắc đầu nhìn sang Oh Kang Mi. Khóe môi mấp máy rồi nhào đến ôm cô trong sự ngỡ ngàng của mọi người.

“Mẹ!”

Oh Kang Mi đứng bất động, đầu óc có chút hoang mang nhắc lại lời cậu.

“Mẹ?”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang