• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Oh Kang Mi có phần bất ngờ về chuyện này. Cô không nghĩ người mất trí nhớ lại có thể làm việc tốt đến vậy. Trong đầu cô lại có một suy nghĩ. Sau này cậu ở đây thì cô cũng không cần phải dọn dẹp. Cứ tha hồ bày ra, còn mọi chuyện cứ để cậu lo. Xem ra việc đưa cậu về đây cũng không phải là một điều tồi tệ.

“Cậu có thấy đói không? Hay để tôi gọi món gì đó cho cậu ăn nhé.”

Từ bệnh viện trở về đến giờ cô vẫn chưa được bỏ thứ gì vào bụng ngoài tô cháo buổi sáng. Cơn đói đã cồn cào bên trong. Phải nạp thêm năng lượng thì cô mới có sức làm việc tiếp được.

Trong khi đặt món ăn ưa thích của mình, cô lại quên mất việc có thêm cậu ở đây. Cũng không biết cậu thích ăn món nào. Lỡ như đặt món không phù hợp với khẩu vị thì làm sao cậu ăn được. Oh Kang Mi không quay lại mà hỏi:

“À cậu thích ăn món gì để tôi gọi?”

Hai hàng lông mày cậu đột nhiên nhíu lại, cau có nhìn về phía cô. Cách gọi xa lạ của cô làm cậu vô cùng khó chịu. Cậu không muốn bị gọi như thế, cậu muốn cô gọi tên của mình. Không nói không rằng liền đi đến trước mặt cô, hùng hổ làm cô cũng có chút giật mình.

“Gì vậy?”

“Mẹ đừng xem con là người xa lạ nữa được không, tên của con là Yang Tae. Từ giờ mẹ hãy gọi con là Yang Tae.”

“Yang Tae!”

Oh Kang Mi vô thức nói lại một lần nữa. Cảm giác hoang mang lẫn phần khó hiểu trong đầu, cô nhìn cậu. Chẳng phải khi cảnh sát hỏi cậu không nhớ tên của mình sao? Bây giờ có thể nói tên một cách hùng hổ trước mặt cô như thể đang tuyên bố đây chính là tên của cậu. Vậy trước đó là thế nào? Sao cậu lại cố tình giấu tên của mình đi nhỉ?

Oh Kang Mi hoài nghi hỏi lại một lần nữa.

“Tên thật của cậu là Yang Tae? Không nhầm lẫn với ai chứ?”

“Sao mẹ lại không tin con? Làm ơn hãy tin con đi.”

Yang Tae đột nhiên kích động ôm lấy cô, miệng không ngừng lặp đi lặp lại lời của mình. Oh Kang Mi cũng bị tình huống này làm khó xử. Chẳng qua là một cái tên thôi sao cậu lại phản ứng mãnh liệt như vậy. Nhưng trước mắt cô cần phải an ủi cậu nhóc này mới được.

“Tin mà tin mà, tôi tin cậu chính là Yang Tae.”

Lúc này, cô như hóa thân thành một người mẹ hiền vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu. Ấy vậy, chuyện này chưa xong thì chuyện khác lại đến. Điện thoại cô bỗng reo lên với dãy số quen thuộc. Là Kari đang gọi đến.

Oh Kang Mi lúng túng đẩy Yang Tae ra, điều chỉnh lại giọng của mình rồi mới nghe máy.

“Alo Kari, em nghe đây.”

“Kang Mi à, anh đang đứng trước cửa nhà em. Có thể ra mở cửa giúp anh không?”

“...!!”

Lời nói đột ngột của Kari cứ như sét đánh bên tai cô. Tại sao anh lại đến vào lúc này chứ? Cô cũng không thể để anh vào trong này được vì có Yang Tae ở đây. Một nam một nữ ở trong nhà thì Kari sẽ nghĩ thế nào về cô đây. Mà hơn hết cô cũng không muốn nói cho anh biết chuyện mình gây ra tai nạn.

Oh Kang Mi lắp bắp, vội biện cớ.

“Chắc không được đâu, em đang ở bên ngoài.”

“Bên ngoài? Nhưng anh đã thấy em lái xe về khi anh đến đây. Và cả…anh cũng nghe thấy tiếng của em bên trong nhà.”

“A…cái đó…”

Không ngờ tai Kari lại thính đến vậy. Có thể nghe thấy giọng cô bên trong nhà dù cô đã cố nói rất nhỏ. Còn đem ra những lý lẽ khiến cô không thể nào cãi được. Có vẻ như không thể trốn được, Oh Kang Mi liền thay đổi chiến thuật.

“Em đùa chút thôi mà. Anh đứng đó đi em ra liền.”

Nói rồi, cô không cho Kari có cơ hội đáp trả liền cúp máy. Việc cô cần làm trước khi Kari vào đây là đem Yang Tae trốn đi chỗ khác.

“Yang Tae, bây giờ chúng ta chơi một trò chơi nha. Cậu sẽ đi trốn còn tôi đi tìm, đến khi nào tôi tìm thấy cậu mới được ra. Đồng ý không?”

Yang Tae tất nhiên không có ý kiến gì với điều cô nói.

“Vâng, con sẽ làm theo lời mẹ.”

“Tốt. Vậy bây giờ cậu hãy trốn đi, nhưng đừng trốn ở xung quanh đây…”

Đang nói dở Oh Kang Mi nhìn về phía phòng ngủ rồi nói tiếp.

“Trốn trong phòng cũng khó tìm đấy.”

“Vâng, con biết rồi ạ.”

Oh Kang Mi quay mặt đi, Yang Tae liền chạy vào trong phòng theo như gợi ý. Nghe thấy tiếng đóng cửa cô mới yên tâm quay lại kiểm tra. Không nhìn thấy Yang Tae xung quanh đây, Oh Kang Mi thở phào nhẹ nhõm. Cô chỉnh sửa lại quần áo rồi đi ra mở cửa cho Kari.

Cạch, cánh cửa mở ra Kari vui vẻ mỉm cười với cô.

“Chào em, một ngày mới tốt lành.”

“Anh cũng vậy.”

Kari vui vẻ bước vào bên trong, sự gọn gàng trước mắt làm anh có chút ngỡ ngàng. Một cô gái lười làm công việc nhà như Oh Kang Mi hôm nay lại chăm chỉ đột xuất như vậy. Cảm giác như cô vừa mới lột xác cho căn nhà này. Anh vô thức nói:

“Đừng nói với anh hôm qua em không đi là vì dọn dẹp nơi đây đó.”

Biết anh đang nhắc đến sự lười biếng của bản thân, Oh Kang Mi cười cho qua.

“Ha ha..làm gì có. Em cũng vừa mới dọn lại thôi.”

Trong lúc đó, cánh cửa phòng ngủ đang dần mở ra. Một đôi mắt nhìn họ qua khẽ hở nhỏ. Yang Tae nhíu mày, ánh mắt khó chịu nhìn về phía Kari.

“Người đàn ông tóc vàng đó là ai? Tại sao lại nói chuyện với mẹ vui vẻ như thế?”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK