• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yang Tae từ dưới đất ngồi dậy, cậu không quan tâm đến lời Oh Kang Mi nói mà quan sát người cô có bị trầy xước không. Nâng bàn nhỏ bé của cô lên, cậu lo lắng hỏi:

“Chị có bị làm sao? Có thấy đau chỗ nào không?”

“Tôi…không..”

Lời quan tâm đột ngột từ Yang Tae làm cô ngượng ngùng không dám nhìn vào mặt cậu. Chỉ là bị ngã bình thường, không nghĩ cậu lại có biểu cảm đến mức đó. Giống như giữa cô và cậu có một mối quan hệ gì đó rất thân thiết mới khiến cậu quan tâm đến vậy.

Oh Kang Mi ngại ngùng muốn rút tay về, chợt cô phát hiện vết thương lúc bị đứt dao trên cánh của Yang Tae đang không ngừng chảy máu. Thấy vậy, cô hốt hoảng nắm lấy cánh tay bị thương của cậu thốt lên.

“Tay cậu chảy máu rồi! Để tôi đưa cậu đến bệnh viện băng bó vết thương.”

Yang Tae bỗng ngăn cô lại.

“Đừng chị! Em không sao.”

Nhưng Oh Kang Mi lại lo lắng nói:

“Máu chảy nhiều như vậy mà không sao cái gì. Mau lên xe đi tôi đưa cậu đến bệnh viện.”

Dù Yang Tae có ngăn cản thì Oh Kang Mi vẫn nhất quyết muốn đưa cậu đến bệnh viện. Hết cách, Yang Tae liền thở dài nói với cô:

“Không đến bệnh viện mà đến tiệm thuốc gần đây được không?”

“Sao cơ?”

“Em muốn đến tiệm thuốc.”

Cô không hiểu vì sao Yang Tae lại không muốn đến bệnh viện mà lại đòi đến tiệm thuốc. Ở bệnh viện có bác sĩ chẳng phải tốt hơn sao? Dù nghĩ vậy nhưng cuối cùng cô vẫn tôn trọng quyết định của Yang Tae.

“Nếu cậu đã nói vậy thì tôi sẽ nghe theo ý cậu.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạn Trai Chó Con Giúp Tôi Vả Mặt Em Kế Trà Xanh
2. Chất Xúc Tác Ngọt Ngào
3. Không Thể Buông Tay Anh
4. Nhật Ký Giám Sát Trà Xanh
=====================================

Sau đó, cô liền đưa Yang Tae đến tiệm thuốc gần đó. Oh Kang Mi để cậu trong xe, một mình cô đi mua ít dụng cụ xử lý vết thương rồi quay lại. Lúc này nhìn cô chẳng khác người mẹ đang chăm sóc cho đứa con của mình.

Trong xe cô băng bó vết thương giúp cậu, Yang Tae không nhịn được nhìn cô chăm chú. Cảm giác được quan tâm này làm cậu thấy ấm áp. Đã lâu rồi cậu chưa được ai quan tâm như vậy. Cậu vô thức giơ tay lên chạm vào vai Oh Kang Mi, gọi một tiếng “mẹ”. Oh Kang Mi nghe thấy âm thanh, theo phản ứng mà ngẩng đầu lên nhìn cậu. Vô tình lúc này cậu cũng đang nhìn xuống, từ bên ngoài nhìn vào giống như hai người đang hôn nhau.

Tách tách tách!

Tiếng máy chụp hình ở gần đó phát ra. Không ngờ có người đã lén chụp ảnh của cô và Yang Tae trên xe. Mà người này không ai khác ngoài Jak Cho, bạn của Kari. Hay nói cách khác cô ta là người yêu thầm Kari nhưng không được đón nhận tình cảm của anh.

Nhìn bức hình đang chụp trong tay, cô ta cười một cách khoái chí.

“Kang Mi à, lần này xem ra Kari đã biết bộ mặt thật của cô rồi nhé.”

Jak Cho vui vẻ cầm bức hình rời đi.

Cùng lúc đó, Oh Kang Mi trong xe ngạc nhiên khi bị Yang Tae gọi là “mẹ”. Cô nhíu mày nhìn cậu tỏ vẻ không hài lòng.

“Yang Tae, cậu đã quên những gì tôi nói rồi ư!”

Thấy cô đang khó chịu với mình, Yang Tae vội lên tiếng giải thích.

“Là do em buộc miệng nói, lần sau em sẽ không nói thế nữa.”

“Được rồi, tôi chỉ nói vậy thôi cũng không có ý gì với cậu đâu.”

“Trở về nhà thôi. Không còn sớm nữa.”

“Vâng chị.”

…..

Bệnh viện God Hand.

Kari đang làm việc thì Jak Cho xuất hiện. Cô ta không biết liêm sỉ đi đến ôm lấy cánh tay anh, gương mặt hốt hoảng giống như vừa gặp thứ gì đáng sợ.

“Kari à, tớ vừa thấy Kang Mi…chuyện này tớ không biết có nên nói cho cậu nghe không.”

Cô ta cố tình ấp a ấp úng, quan sát thái độ của Kari. Còn về phần anh, khi nghe nhắc đến Oh Kang Mi tưởng cô đã xảy ra chuyện gì. Kari lo lắng, gấp gáp hỏi:

“Kang Mi làm sao? Cô ấy bây giờ ở đâu?”

“Cái gì mà ở đâu chứ. Có thể bây giờ đang ở khách sạn cũng nên.”

“Khách sạn? Tại sao Kang Mi lại ở khách sạn? Cậu nói rõ hơn đi Jak Cho.”

Thấy Kari nằng nặc muốn biết thông tin của Oh Kang Mi, cô ta liền tỏ vẻ khó chịu nhưng trong lòng lại rất hài lòng. Jak Cho không để Kari đợi lâu, cô ta lấy điện thoại ra đưa bức ảnh của Oh Kang Mi cùng với người khác trong xe cho Kari xem.

Vừa nhìn vào bức ảnh, đương nhiên Kari nhận ra bóng dáng quen thuộc. Nhưng anh không tin đây là sự thật. Nghĩ việc này chỉ là một trò đùa không vui của Jak Cho. Kari trả điện thoại lại cho cô ta, quay trở lại công việc của mình, điềm tĩnh nói:

“Không còn chuyện gì nữa thì cậu có thể rời khỏi đây được rồi.”

“Cái gì?”

Jak Cho bị sốc với thái độ thờ ơ của Kari khi xem ảnh. Cô ta đã nghĩ ra rất nhiều hình ảnh tức giận của anh trên đường đến đây. Vậy mà Kari lại không có biểu hiện gì, ngược lại còn rất điềm tĩnh như không có gì xảy ra. Bọn họ có thật sự yêu nhau không? Hay tình yêu và niềm tin của bọn họ đã đặt hết vào nhau nên mới không bị đá động bởi những chuyện này?

Càng nghĩ Jak Cho càng phát điên lên. Cô ta không tin Kari có thể tin tưởng Oh Kang Mi vô điều kiện như vậy. Bất mãn nói với anh:

“Kang Mi cắm sừng cậu vậy mà cậu vẫn bình thản như chưa có gì hay thật. Nếu là tớ bị cắm sừng thì tớ sẽ đi đến tát loại con gái trơ trẽn đó bạt tay rồi cắt đứt mọi quan hệ với cô ta.”

“Cậu đúng là bị Kang Mi bỏ bùa rồi. Hức!”

Nói xong, Jak Cho tức giận bỏ đi.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK