• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Oh Kang Mi nhìn cậu với đôi mắt kinh ngạc. Yang Tae không bị mất trí nhớ. Thì ra bấy lâu nay cậu đã gạt cô. Nghĩ đến bản thân bị gạt, lúc này cô chỉ muốn đuổi cậu ra khỏi nhà ngay lập tức. Nhưng làm sao được, vì cô đã đồng ý chăm sóc cho cậu đến khi rời khỏi đây. Nếu không số tiền khủng lồ đó cô biết lấy đâu ra mà bồi thường thiệt hại cho công ty. Oh Kang Mi trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng nở nụ cười thân thiện với cậu. Cứ xem như thời gian qua cô là người mất trí nhớ đi.

Thấy cô không tức giận với mình, Yang Tae hoài nghi. Cố ý thăm dò.

“Chị không thấy giận sao?”

“Giận gì chứ, cậu không mất trí nhớ là tôi vui rồi. Sau khi hết bệnh thì cậu sẽ rời khỏi đây đúng không?”

Đôi mắt Yang Tae có chút buồn bã.

“Sao, chị muốn đuổi em đi.”

“Không phải tôi muốn đuổi cậu đi. Yang Tae, cậu nhìn kĩ đi nhà của tôi nhỏ như vậy, cũng không có không gian là bao. Một cậu chủ luôn ở trong nhà cao cửa rộng như cậu sao có thể ở một nơi thấp kém như thế này. Tốt nhất cậu nên về nhà để sống một cuộc sống sung sướng của mình, tôi thật lòng muốn tốt cho cậu thôi.”

Dù nói thế nào, mục đích của cô cũng luôn muốn đuổi cậu đi. Yang Tae biết rõ điều này nhưng mục đích của cậu là được ở bên cạnh cô. Làm sao cậu có thể trở về nhà, căn phòng lạnh lẽo đó được. Yang Tae nắm lấy tay Oh Kang Mi, vẫn là câu nói khi đó được cậu nhắc lại.

“Em không muốn rời xa chị, chúng ta hẹn hò có được không?”

Oh Kang Mi lạnh lùng rút tay mình ra. Dù cậu có hỏi bao nhiêu lần thì câu trả lời của cô cũng giống như ban đầu.

“Yang Tae à, tôi không biết cậu thích tôi ở điểm nào nhưng chúng ta không thuộc về nhau. Tương lai cũng như vậy.”

Yang Tae nhếch môi.

“Vì người tên Kari đó đúng không?”

Cô không ngần ngại khẳng định với cậu.

“Đúng. Như em biết đấy, chị đã có bạn trai rồi. Và chị cũng rất yêu anh ấy.”

Lời của Oh kang Mi giống như đả kích dây thần kinh cậu. Yang Tae nghiến răng, đôi mắt trở nên đáng sợ nhìn cô.

“Yêu sao? Nếu như anh ta biến mất vậy chị có đồng ý hẹn hò với em không?”

Lời ẩn ý của Yang Tae làm cô hơi hoảng. Nhưng để cậu có thể hoàn toàn chết tâm với suy nghĩ của mình, Oh Kang Mi nhìn cậu kiên định nói:

“Không có Kari chị cũng không đồng ý hẹn hò với em. Chị cực không thích hẹn hò với người kém tuổi và em sẽ không thể thay đổi điều đó, đúng không?”

“Từ bỏ đi Yang Tae.”

“...!”

Từng lời của Oh Kang Mi tựa như con dao sắc nhọn khứa vào trái tim cậu. Yang Tae không hiểu vì sao Oh Kang Mi không muốn hẹn hò với mình. Cậu cũng tốt mà, chỉ cần những gì cô muốn cậu điều có thể làm cho cô. Nhưng sao cô lại không cho cậu một cơ hội để được gần bên. Yang Tae không thích cảm giác này, nó thật khó chịu.

“Không đâu, em sẽ không từ bỏ ý định của mình. Rồi chị sẽ phải đồng ý hẹn hò với em thôi.”

Nói xong, Yang Tae ôm theo nổi uất hận trong người bỏ vào trong phòng.

“Tức thật! Nói thế mà thằng nhóc này không chịu rời đi. Chuyện này mà Kari phát hiện thì mình biết nói thế nào đây.”

“Bực bội quá đi!”

Cô cau có dậm chân xuống sàn.

….

Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy thì nghe thấy âm thanh ở ngoài nhà bếp. Oh Kang Mi không biết chuyện gì liền chạy ra xem. Ai ngờ lại nhìn thấy Yang Tae đang nấu ăn. Lúc này, Yang Tae bỗng quay đầu lại. Cậu nhìn thấy cô thì mỉm cười.

“Chị dậy rồi à. Em đã chuẩn bị bữa sáng, chúng ta cùng nhau ăn thôi.”

Thái độ vui tươi của Yang Tae giống như mọi chuyện hôm qua xảy ra đều quên hết. Oh Kang Mi có chút thắc mắc, cô đi đến cố tình thăm dò.

“À Yang Tae, thấy cậu cũng khỏe lên rồi nhỉ. Chắc là vài hôm nữa cậu sẽ rời đi đúng không?”

Bàn tay đang đặt đũa xuống thì khựng lại. Yang Tae ngẩng đầu nhìn cô vẫn giữ nụ cười trên miệng bảo:

“Vâng, em sẽ rời đi khi vết thương trên tay lành lại. Chị sẽ không phiền nhỉ?”

Nghe thấy Yang Tae nói vậy, trong lòng cô vui như mở hội. Cuối cùng thì cậu cũng chấp nhận từ bỏ suy nghĩ vớ vẩn của mình. Đợi đến khi vết thương cậu hồi phục rồi rời đi cũng không phải là vấn đề lớn lao. Đến lúc đó coi như việc bồi thường của cô cũng kết thúc. Nghĩ tới việc này thôi tâm trạng cô đã phấn khởi vô cùng.

“Ha ha…không phiền. Cứ ở lại đến khi lành bệnh rồi về cũng được.”

“Cảm ơn chị.”

Yang Tae ngồi xuống dùng bữa. Cô đâu biết rằng lời mà cậu nói thật ra còn có một ý nghĩa khác. Một khi vết thương lành lại thì vết thương khác xuất hiện. Cũng đồng nghĩa với việc cậu sẽ ở lại đây trong một thời gian dài, có khi là mãi mãi. Yang Tae lén ngẩng đầu lên nhìn phía Oh Kang Mi, khóe môi mỉm cười hạnh phúc. Chỉ cần ở bên cạnh cô, cậu có thể làm tất cả.

Những ngày sau đó, Oh Kang Mi và Yang Tae chung sống hòa thuận với nhau trong một mái nhà. Cuối tuần, cô đột nhiên có cuộc hẹn đột xuất nên đã để Yang Tae một mình ở nhà. Nhưng không ngờ rằng việc này lại đem đến cho cô rắc rối khác. Kari bí mật mua đồ ăn đến nhà cô để tạo bất ngờ. Anh đứng trước cửa nhà với gương mặt vui vẻ.

Lúc này, Yang Tae đang ngồi xem ti vi thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Cậu tưởng Oh Kang Mi đã quên mang chìa khóa nhà nên mới quay trở về lấy. Không nghĩ ngợi nhiều, cậu liền đi ra mở cửa. Nhưng khi nhìn thấy người xuất hiện bên ngoài là Kari thì cả hai không hẹn mà nhìn nhau với đôi mắt kinh ngạc. Kari nhìn thấy mặt cậu có chút quen thuộc nhưng tạm thời không nhớ ra, anh nghĩ cậu có lẽ là họ hàng nào đó với Oh Kang Mi nên vui vẻ nói:

“Chào em, anh là bạn của Kang Mi. Không biết cô ấy có ở nhà không?”

Trước thái độ niềm nở của Kari, Yang Tae lại có biểu cảm chán ghét. Bởi vì cậu biết anh ta chính là người yêu của cô. Yang Tae trả lời cộc lốc rồi đóng cửa nhà lại.

“Không có.”

“Ơ…”

“Mình có cảm giác cậu nhóc này ghét mình nhỉ?!”

Đem theo sự hoang mang, Kari quay người định rời đi. Bỗng một tia sáng xẹt qua đầu anh. Hình ảnh của Yang Tae và Oh Kang Mi xuất hiện trong video mà Jak Cho đã gửi. Gương mặt Kari tối sầm lại. Anh không nghĩ Oh Kang Mi vẫn còn qua lại với cậu. Hơn hết, cô còn để cậu trong mà mình. Không biết việc này đã trải qua bao lâu rồi. Kari nhất thời tức giận muốn đối chấp với Yang Tae. Anh quay trở lại, lấy tay liên tục gõ cửa nhà Oh Kang Mi. Mà Yang Tae bên trong nghe thấy cũng nhíu mày vì phiền toái. Cậu đi ra mở cửa thấy Kari vẫn đứng ở đây không chịu rời đi, giọng nói có chút thô lỗ.

“Đã nói không có người rồi, không nghe thấy sao.”

“Tôi muốn nói chuyện riêng với cậu.”

“Gì?!”

Yang Tae có hơi bất ngờ. Cậu nhíu mày lại nhìn anh với ánh mắt dò xét. Nhưng sau đó Yang Tae vẫn quyết định để Kari vào trong nhà. Đúng lúc, cậu cũng có chuyện muốn nói với anh.

Bên trong phòng khách, Yang Tae rót nước cho Kari tỏ vẻ như cậu chính là chủ của căn nhà này. Kari nhìn thấy thái độ vênh váo của cậu thì cười khẩy. Để không làm mất thời gian của nhau, anh chủ động nói vấn đề của mình với Yang Tae.

“Cậu là gì của Kang Mi?”

Yang Tae ngông cuồng nói:

“Người yêu.”

Kari nghe xong thì phì cười nhưng tay lại siết chặt thành nắm đấm.

“Ha…, đã quen bao lâu rồi.”

“Sắp được một tháng.”

“Vậy cậu có biết tôi là ai không?”

Câu hỏi của Kari làm Yang Tae lặng vài giây. Sau đó, cậu hơi tiến về phía trước, trợn mắt nhìn anh thốt ra từng chữ.

“Kari, bạn trai của Oh Kang Mi.”

Sắc mặt Kari bỗng chốc thay đổi, anh nghiêm túc hỏi cậu:

“Cậu biết mà vẫn chen chân vào sao? ”

Yang Tae bỗng cười phá lên như một tên ngốc. Cậu nhìn Kari nói với vẻ mặt đầy thách thức.

“Tôi thích Oh Kang Mi. Anh nghĩ mình sẽ trở thành gia đình với chị ấy à. Đừng mơ, vì người đứng bên cạnh chị ấy chỉ có tôi thôi.”

“Thằng khốn!”

Bốp!!

Vốn dĩ Kari không muốn động tay với Yang Tae nhưng vì quá kích động nên anh không kiểm soát được cảm xúc của mình đấm vào mặt cậu.

Bị đánh Yang Tae không hề tức giận mà ngược lại tỏ vẻ thích thú. Cậu càng cố ý châm mồi.

“Đến cả đánh cũng không có ‘lực’, giờ thì tôi hiểu vì sao chị ấy chọn tôi mà không phải anh.”

“Cậu…”

Lòng tự tôn của Kari bị Yang Tae sỉ nhục khiến anh không thể chấp nhận được. Vung tay lên muốn đấm vào mặt cậu ta thêm một phát nữa. Nhưng không may, ngoài cửa đột nhiên có tiếng động. Kari và Yang Tae theo phản xạ nghiêng đầu qua nhìn, không ngờ người bước vào lại là Oh Kang Mi.

“.…”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK