- Chúng ta ly hôn đi!
- Tại sao?
- Cô không thấy sao mà còn hỏi.
- Tôi đã làm sai điều gì mà anh lại đối xử với tôi như vây?
- Cô à! Cô đã làm một người vợ rất tốt. Nhưng cô không xinh đẹp, không dịu dàng, ngọt ngào như Phi Phi. Cô quá mạnh mẽ nên không cần tôi bảo vệ đâu nhỉ? Ha ha!
- Đúng. Ha ha! Vậy chúng ta ly hôn thôi, chẳng còn gì để mà níu kéo nữa.
Cô kí xong thì bồ nhí của chồng cô đã chuẩn bị đồ đạc xong.
- Đây là ý gì? Chiêu Hoa nói.
- Thì đây là nhà tôi, giờ cô hãy dọn ra ngay lập tức!
- Nhưng rõ ràng nhà này tôi bỏ tiền ra mua mà.
- Hừ, cô không nhớ là ai đứng tên à! Lúc đó, tôi dỗ cô cho tôi đứng tên, cô liền đồng ý đó.
- Đúng là lỗi của tôi. Tôi quá ngu ngốc khi tin lời của một kẻ bạc tình như anh.
Chiêu Hoa đang kéo vali xuống lầu thì bị cô bồ nhí đá vào chân. Cô không để ý nên cứ thế mà rơi xuống.Không bao lâu, cô tỉnh lại thì thấy khắp thân mình đau nhức. Cô nghĩ:" Không phải mình đã té xuống lầu rồi sao? Đây là đâu?" Cô quan sát xung quanh thấy đây là một ngôi nhà lá nhỏ nền đất, đồ đạc chẳng có gì quý giá. Bỗng có tiếng gọi nho nhỏ:- Thê chủ, ngài đã tỉnh rồi.Người bước vào là một thiếu niên gầy gò, xanh xao, trên mặt còn có một vết sẹo lớn do bị bỏng.- Đây là đâu? Cô hỏi.
- Thê chủ, người làm sao vậy?
- Cứ trả lời câu hỏi của tôi đi. Tôi tỉnh dậy thì chẳng nhớ gì cả.
- Dạ... Dạ đây là nước Phượng Long. Do nữ hoàng nắm quyền.
Cô nghĩ:" Chẳng lẽ mình xuyên qua nữ tôn quốc, nhưng mình đâu biết tiếng nước này mà sao vẫn nói được vậy ta? Thôi kệ vậy".
- Ở đây giữa nam nữ có khác biệt gì không?
- Dạ. Nữ nhân thì đi ra ngoài làm ăn, làm quan. Còn nam nhân thì ở nhà chăm lo gia đình, nuôi con.
- À. Thì ra là vậy.
Một luồng kí ức từ đâu ùa về. Bây giờ thì Chiêu Hoa biết chủ trước của khối thân thể này cũng cùng tên với cô, 17 tuổi. Người này nhà nghèo mà ăn chơi, đi lầu xanh như đi chợ, cô ta lấy phu là do cha mẹ sắp xếp. Lại không may phu lang bị thương do nước sôi văng trúng mặt hồi nhỏ. Cô ta đòi từ hôn nhưng cha mẹ phản đối quyết liệt quá nên đành phải cưới. Chiêu Hoa trước không hề để ý tới chồng mà ra ngoài ăn nhậu đến khuya mới về nên mới say quá té ở ngoài cổng đầu đập vào đá ngất xỉu. Không hiểu vì sao mà cô từ hiện đại lại có thể xuyên đến đất nước không có trên bản đồ thế này? Cô rất hiểu cảm nhận của Băng Thanh vì cô cũng giống như chàng. Bây giờ, Chiêu Hoa thấy rất vui khi mình còn rất trẻ để bắt đầu một cuộc sống mới. Từ đó, cô càng muốn làm một người thê chủ có trách nhiệm, yêu thương phu lang hết mình. Nam nhân ở đây là một hình ảnh tương đương với người phụ nữ thời xưa. Chính xã hội đã làm cho họ trở nên thấp hèn, chịu bao tổn thương, không có quyền làm chủ hạnh phúc, cuộc đời của bản thân.