"Sao xa vậy chứ? Ước gì giờ có chiếc xe đạp thôi cũng được. Trời ơi! Mệt quá!" Chiêu Hoa than thầm. Ngược lại với cô, Băng Thanh vô cùng háo hức khi lần đầu tiên được đi chợ trấn.
- Hoa này!
- Sao thế?
- Trông nàng có vẻ rất mệt đó. Hay chúng ta ngồi nghỉ một lát nha?
- Không cần đâu. Ta có thể đi được. Sắp tới nơi rồi.
- Ừ. Hay quá! Chúng ta mau lên thôi. Ha ha!
"Mình cũng muốn nghỉ lắm chứ. Nhưng mà nghỉ xong là mình lề mề chắc khỏi đi luôn!" Cô nghĩ thầm.
Chiêu Hoa nói chuyện với Băng Thanh suốt đường đi.
- Chàng có biết không nơi ta sống rất là hiện đại. Ta không còn đi chợ nữa, thay vào đó là đặt hàng qua mạng, sẽ có người mang hàng đến tận nhà. Cũng đã lâu lắm rồi, ta không đi chợ. Ta nhớ hồi chưa lên thành phố, nhà ta ở gần chợ. Thật là vui. Nhưng từ khi...
- Nàng không sao chứ?
- Ta không sao. Ta chỉ nhớ ba mẹ của ta mà thôi. Từ khi đi lấy chồng, ta chưa từng rảnh rỗi về thăm hai người vì quá mải mê công việc của mình. Ta thật sự rất hối hận. Giờ ta chỉ biết hi vọng họ sống vui vẻ, khỏe mạnh, có thể vượt qua nỗi buồn khi phải mất ta! Ta là đứa con gái bất hiếu! Hức... hức...
- Hoa à! Nàng đừng buồn mà. Nàng không cô đơn đâu vì đã có ta rồi.
- Ha ha! Sao giờ ta thấy chính mình giống người phu lang nhỏ thế này nhỉ?
- Nàng... nàng trêu chọc ta.
- Ha ha! Đến nơi rồi này. Chúng ta đi bán gà nào.
- Ừ.
Chiêu Hoa bán gà, thỏ được giá rất cao. Cô dắt Băng Thanh đi mua vải, mua thịt heo, gia vị, bột mì,... Cô lại xin thêm mớ lòng gan mà người ta bỏ nữa. Sau khi mua xong mọi thứ, hai người tay trong tay đi dạo khắp chợ. Băng Thanh thích thú ngắm nghía các mặt hàng, còn Chiêu Hoa thì nghiên cứu nơi bán buôn thuận lợi. Trước mắt, cô dự tính sẽ kiếm tiền bằng cách xin vào làm đầu bếp ở các quán ăn. Dạo hết rồi, Thanh - Hoa mang vác một đống đồ cồng kềnh về nhà. Băng Thanh cũng hết háo hức như ban đầu, cô thì mệt nhưng chẳng dám than nửa lời.