• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hừ, cái gì là y thuật không tinh thông? Chả phải chữa bệnh trong toàn bộ cái Chi Ảnh cung này là ngươi à?" - Tả hộ pháp nhéo nhéo thắt lưng Hữu hộ pháp.

"Ngươi nghe lén." - Hữu hộ pháp bắt chước bộ dạng dẩu dẩu môi của Tả hộ pháp.

"Ta mới là không thèm nghe lén. Tại qua nội lực ta cao quá, không muốn nghe cũng không được." - Tả hộ pháp cười hì hì.

"Chuyện này cũng không đùa được. Lỡ đâu cái mạch đập đó là của một loại kí sinh gì gây độc trong người Cung chủ..."

"Ta đói!" - Hữu hộ pháp chưa dứt lời, Tả hộ pháp đã chen ngang.

"Ngươi nằm đây chờ, ta đi nấu canh." - Hữu hộ pháp tính đứng lên thì tay bị nắm lại.

Tả hộ pháp gương mặt nghiêm túc nhìn Hữu hộ pháp: "Ngươi cúi xuống đây, ta có chuyện cơ mật muốn nói với ngươi."

Hữu hộ pháp nửa tin nửa nghi. Nhưng cuối cùng vẫn là kê sát tai xuống miệng Tả hộ pháp.

Tả hộ pháp le lưỡi, liếm vành tai Hữu hộ pháp, phun một hơi vào tai y rồi nói: "Cảm ơn ngươi mấy ngày nay đã chăm sóc ta, đến khi ta khoẻ ta sẽ "đền đáp" cho ngươi thoả đáng."

Sau đó, Hữu hộ pháp dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tả hộ pháp đang ôm năm dấu tay in trên má, mắt rưng rưng.

"Ngươi lại đi ăn hiếp người bị bệnh!"

Hữu hộ pháp híp mắt, dùng tay bóp hai bên má Tả hộ pháp. Khiến một nam nhân anh tuấn bị bóp má đến miệng cũng chu lại.

"Cẩn thận ta phế ngươi ^_^."

"A... A ta đau đầu quá... Ta đau cổ quá... Toàn thân ta đau quá... Trần Nguyên... Có phải độc đang phác tác lại không?... Ta sắp không được rồi... Trần Nguyên, ngươi ở lại mạnh khoẻ, toàn bộ... tài sản của ta đều chuyển nhượng cho ngươi..."

"Độc dược trong người ngươi đã lấy ra hết từ 7 đời rồi, bớt quậy phá đi. Ta đi nấu canh." - Hữu hộ pháp khoát khoát tay không để ý đến Tả hộ pháp nữa, đẩy cửa đi ra ngoài.

"Đệch! Dám nói ông quậy phá. Trần Nguyên ngươi là cái thứ thiếu muối!" Đồ tiểu yêu tinh, chỉ có ban đêm là hiền lành ngoan ngoãn.

_________________

Vào giữa trưa, Vương Diệp trong cơn mê man, cơ thể nóng nực toát đầy mồ hôi nhớp nháp tỉnh dậy.

Cảnh tượng y thấy đầu tiên, đó chính là Sở Thiên ngồi trên ghế bên cạnh giường, nằm gục mặt xuống đệm, đầu tóc đầy tro bụi. Cùng với một Chu Hiên mắt thâm quầng đang chảy nước dãi nằm ngủ bên cạnh Vương Diệp, chân gác lên gáy Sở Thiên.

Vua một nước cái gì, hình tượng đều bay hết ráo!

Vương Diệp chống tay xuống giường để ngồi dậy. Có lẽ vì bật dậy đột ngột, Vương Diệp đã làm Chu Hiên giật mình. Chu Hiên hơi giật giật người, co chân lại rồi duỗi chân ra.

Kết quả là Sở Thiên bị một phát đạp thần chưởng bay xuống ghế.

Vương Diệp đang ôm bụng nín thở.

Nam nhân này gầy gò vậy mà sức đạp cũng khoẻ ghê!

Sở Thiên ôm mặt đất bò dậy, khuôn mặt vẫn ngơ ngác chưa biết chuyện gì xảy ra. Lúc y ngước lên thì thấy Vương Diệp đang ngồi trên giường nhìn y chăm chăm.

"Có thích khách đột nhập à? Ngươi có nhìn thấy không?" - Sở Thiên hỏi.

Vương Diệp lắc lắc đầu.

"Vậy chắc là trẫm tự té xuống."

Vương Diệp gật gật đầu.

Sở Thiên mà biết Chu Hiên đạp y lọt ghế, chắc y lôi họ Chu ra SM một ngàn lẻ một kiểu mất!

Sở Thiên vịn bàn đứng dậy, phủi phủi bụi trên áo xuống.

"Ngươi có còn cảm thấy khó chịu không?" - Sở Thiên hỏi Vương Diệp.

Vương Diệp lắc lắc đầu: "Cảm giác khoẻ hơn lúc trước rất nhiều. Chỉ là bây giờ người toàn mồ hôi, rất dính nhớp."

"Ngươi muốn tắm không? Trẫm đi đun nước cho. Lang băm có cái mộc đũng, ngươi tắm trong đó, khỏi phải ra ôn tuyền nước lạnh."

"Làm phiền ngươi quá..."

"Không phiền, người khoẻ mạnh phải chăm sóc cho người bệnh chứ. Huống chi ngươi cũng là bằng hữu, là con dân của trẫm." - Sở Thiên nói xong liền đi mất hút ra sân sau.

Cảm ơn lão thiên, ngươi vẫn còn chiếu cố ta.

Vương Diệp ngồi chờ Sở Thiên đun nước, liền đâm ra buồn chán.

Sau khi được Chu Hiên chữa bệnh, Vương Diệp cảm thấy mình thật sự là khoẻ hơn gấp vạn lần, không còn cảm giác hơi yếu ớt mệt nhọc như lúc mới xuyên đến nữa.

Y leo xuống giường, bước đến bên chiếc tủ to đựng đầy lọ dược.

Y tò mò.

Tất cả các bình dược đều làm từ sứ trắng bình thường, cao bằng một gang tay người lớn, bịt bằng nút gỗ và dán giấy ghi Hán tự mà Vương Diệp không thể đọc và hiểu được.

Riêng trên ngăn cao nhất, có một chiếc lọ sứ nhỏ bằng một nửa các bình khác nhưng lại có hoa văn nổi lên là những bông hoa nhạt màu hồng. Chiếc lọ không dán giấy nhưng lại có một vật gì đó trên đỉnh lọ lấp lánh.

Có lẽ là dược quý.

Vương Diệp lấy chiếc ghế gỗ, đặt sát tủ, rồi đứng lên ghế, với tay lấy chiếc bình xuống ngắm nghía hoa văn và nhìn thứ dùng để bịt miệng lọ. Và đó một thỏi vàng vừa vặn với miệng lọ.

Vương Diệp đưa tay ra xa, từ từ vặn thỏi vàng ra khỏi bình.

Không có khói, không có mùi hương bốc ra, không phải độc khí.

Thu tay lại, đưa chiếc bình đến trước mặt nhưng y không thể giấy gì bên trong. Vương Diệp nghiêng lọ, đổ thứ bên trong ra tay.

Hai ba viên dược bằng nửa một đốt ngón tay út, màu đỏ như máu nhưng trong suốt rơi ra lòng bàn tay y.

Vương Diệp bỏ lại dược vào lọ, dùng thỏi vàng đậy lại nút. Chỉ chừa một viên nắm lại trong lòng bàn tay.

Khi chuẩn bị đặt chiếc lọ lại chỗ cũ, y thấy bên dưới chỗ đặt lọ có một mảnh giấy.

Vương Diệp lấy tờ giấy ra, đặt lọ lại chỗ cũ.

Trong tờ giấy chỉ ghi "Tán nhuyễn, ngậm bốn phần năm, một phần năm còn lại cho đối phương hít vào. Hiệu quả đặc biệt tốt. Hai người chỉ được sử dụng cùng trong một viên."

Dược này muốn tốt còn phải cần hai người sử dụng sao?

Vương Diệp quay lưng lại nhìn Chu Hiên đang ngủ như chết, lại nhìn xuống viên dược.

Lót mảnh giấy dưới chiếc lọ, y leo xuống ghế, nhìn đông nhìn tây, rồi lại nhìn đến bộ tán nhuyễn trên bàn.

Sở Thiên đang ngồi chồm hổm chờ nước sôi thì thấy Vương Diệp chạy đến.

"Sao ngươi lại chạy ra đây mà không ở trong đó nghỉ ngơi đi." - Sở Thiên đứng dậy nhưng hơi loạng choạng vì y ngồi một tư thế nên đã tê hết cả hai chân.

"Khi nãy ta lỡ đánh đổ một lọ thuốc, đổ lên cổ tay bốc mùi rất kì quái."

"Đâu, đưa trẫm ngửi thử xem."

Vương Diệp đưa cổ tay trái lên mũi Sở Thiên.

Sở Thiên ngửi ngửi.

"Trẫm không ngửi được mùi gì cả." - Sở Thiên lắc lắc đầu.

"Kì quái, khi nãy rõ ràng có mùi..."

"Ngươi vào trong chờ một chút, nước sắp sôi rồi. Khi nào được trẫm vào gọi ngươi." - Sở Thiên lại ngồi chồm hổm, hai tay chống lên đầu gối, chờ bọt nước nổi lên.

Sở Vương gì đó ơi... Ngài hơi bị mất hình tượng rồi!

Vương Diệp sau khi cảm khái tướng ngồi của Sở Thiên trong tâm thì y quay lưng lại đi vào trong nhà.

Vương Diệp vớ đại một cuốn sách, ngồi xuống ghế gỗ đọc.

Đọc được năm sáu trang thì bỗng nhiên Chu Hiên phát ra một vài tiếng nỉ non, rồi ngồi bật dậy, trán đầy mồ hôi, mặt đỏ bừng nhìn Vương Diệp.

Vương Diệp hơi giật mình. Y dùng sách che mặt, chỉ chừa lại đôi mắt.

Cùng lúc đó Sở Thiên đẩy cửa đi vào.

"Trẫm đổ nước vào mộc đũng rồi, ngươi tắm..." - Nói đến đây thì Sở Thiên bỗng im bặt, quay sang nhìn Chu Hiên.

Vương Diệp chạy ra sân sau, đẩy Sở Thiên vào nhà. Chính mình chốt cửa lại rồi quăng đồ nhảy vào mộc đũng.

Lỡ thử nghiệm viên dược lên hai người kia rồi... Không biết là dược này có giúp bổ sung sức mạnh hay gì không a.

Vương Diệp trong mộc đũng ngâm mình, tắm rửa đến khi nước bắt đầu lạnh mới bước ra, lấy bộ y phục mới đang treo trên dây mặc vào. Y cũng có ý thức tự múc nước giếng giặt bộ y phục bẩn rồi treo lên để phơi khô.

Đến khi y quay lại, mở chốt cửa và đi vào nhà thì chẳng thấy ai.

Vương Diệp:!???

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK