Thị vệ chạy đến giữ tay Vương Diệp lại.
"Ngươi đến đây làm gì?" - Bạch Chi Viên gượng nói hết câu.
Lại sắp xảy ra cảm giác không thể điều khiển cơ thể. Hắn chỉ muốn Vương Diệp mau chóng rời khỏi đây. Hắn sợ hắn lại làm tổn thương y nữa mất.
Vương Diệp không nói một lời, nhìn chén canh ở cạnh tay Bạch Chi Viên. Y cắn vào vai thị vệ, bước đến đoạt lấy, nuốt trọn nó.
Nóng đến muốn phỏng, Vương Diệp vẫn nhíu mày nuốt nhanh. Không kịp, y sặc nước canh, ngã khụyu xuống đất ho sặc sụa.
Thị vệ bả vai bị cắn đến bật máu, muốn chạy đến ngăn Vương Diệp nhưng bị Vương Hướng Lan ra tay trước.
Ả đứng bật dậy, gương mặt dữ tợn hét lớn.
"Ngươi làm cái quái gì vậy hả!?"
Ả nhào đến bên Vương Diệp, giật tóc y, vật y xuống đất trong khi y vẫn đang ôm lấy cổ họng mà ho.
Bạch Chi Viên nhìn một mớ loạn, chạy đến đẩy Vương Hướng Lan té ngã. Nhìn Vương Diệp sặc một mặt đỏ au, bàn tay hắn gắng gượng đặt lên lưng y vỗ nhẹ, truyền một chút lực cho y bình tĩnh, chính mình cũng nén lại cố gắng mà điều khiển cơ thể.
Vương Diệp dần hít thở đã thông, bên tai lại vang lên âm thanh.
"Xong rồi thì ngươi nhanh trở về đi."
Y nuốt nước bọt, liếc nhìn Bạch Chi Viên. Y cảm nhận sự biến hoá nhẹ nhàng trong cơ thể, gắng gượng chạy thật nhanh ra ngoài, bỏ mặc Vương Hướng Lan đang ngồi sõng soài dưới mặt đất.
"Ngươi như vậy là có ý gì!!" - Vương Hướng Lan chỉ tay vào mặt Bạch Chi Viên.
"Ta thay mặt Vương Diệp, mong Vương Tiểu thư thứ lỗi cho hành động khi nãy." - Bạch Chi Viên chẳng còn quan tâm đến Vương Hướng Lan nghĩ cái gì. Hắn chỉ đang tự thở phào nhẹ nhõm rằng Vương Diệp đã rời đi, hắn cũng không bộc phát điều gì ngu xuẩn.
Nha hoàn dìu Vương Hướng Lan đứng dậy.
"Như vậy là ta đủ thấy nó còn khoẻ mạnh. Cảm ơn Bạch Cung chủ đã tiếp đãi. Ta sẽ trở về sơn trang!" - Ả mong chờ hơn một lời xin lỗi chính là sự níu kéo của Bạch Chi Viên.
"Chúc Tiểu thư thượng lộ bình an. Ta còn chút việc, không tiễn được Tiểu thư."
"Khốn khiếp!" - Ả lẩm bẩm trong miệng, dứt khoát chạy đi ra ngoài.
Bạch Chi Viên chỉ biết lắc đầu, kêu nha hoàn dọn hết bàn thức ăn. Hắn đi dạo trong sân, nhìn trời ngắm đất.
Vương Diệp làm vậy phải chăng là có ý gì đó? Tại sao lại chọn ngay đúng chén canh Vương Hướng Lan nấu cho hắn mà uống?
Hắn cảm thấy nhiều chuyện đến cùng một lúc, khiến hắn thật sự mệt mỏi.
Vương Diệp chạy về sân sau, cảm giác cơ thể dần dần nóng lên, ruột gan như bị thiêu đốt, cả nơi đó cũng trướng đau lên.
Y chạy vào nhà kho, úp mặt vào chăn gối mà nghiến răng.
Chẳng lẽ y sắp chết rồi?
Mà y chết chẳng phải là kéo theo Bạch Chi Viên chết sao!?
"Thuốc độc gì mà lạ quá... Thuốc này muốn làm nơi đó nổ tung sao... Trướng đau quá..."
Vương Diệp đổ mồ hôi đầy một đầu, môi đã cắn đến bật máu. Y muốn được chạm vào nơi đó.
Cùng lúc đó, cánh cửa mở ra, Dương Thốn đến thăm Vương Diệp, thấy cảnh tượng hạt sen rơi vãi đầy dưới đất, người thì rên hừ hừ úp mặt vào chăn.
Hắn chạy đến đỡ Vương Diệp dậy, cảm thấy người y nóng bừng bừng.
"Ngươi bị làm sao thế! Lại phát ốm sao!?" - Dương Thốn nhíu mày, tay chân lóng ngóng.
"Tả hộ pháp... Làm ơn trói ta lại và để ta một mình đi. Làm ơn... Một lát sau xin hãy gọi Hữu hộ pháp đến trị bệnh giúp ta..." - Vương Diệp nhắm nghiền mắt, gương mặt tái lại càng làm nổi bật lên vết máu trên môi.
"Để ta đi kiếm dây, ngươi ráng gượng một chút!"
Bàn tay Vương Diệp đã mò đến đũng quần, nhưng y vẫn có tự chủ, chỉ nắm chặt lấy vạt vải, nhất quyết không làm chuyện đó.
Dương Thốn đem một sợi dây dài đến, trói Vương Diệp nhưng hắn không dám trói mạnh tay, đầu hắn cũng đã rịn đầy mồ hôi.
"Trói hai tay ta ra sau đi, trói thật chặt vào, đừng nương tay nữa, xin ngươi!"
Dương Thốn không biết làm gì ngoài nghe theo lời của y. Hắn trói Vương Diệp ngồi trên ghế, nhét vải sạch vào miệng để tránh việc y cắn môi hay lưỡi của mình rồi lẳng lặng đi ra ngoài.
Hắn dựa lưng vào trước cửa, lau đi mồ hôi ướt đẫm trên mặt.
Hắn không biết Vương Diệp bị cái gì. Hắn giỏi về võ công, nhưng ngu về đoán bệnh.
Tức tốc, hắn lại chạy đi tìm Trần Nguyên.
Một mình Vương Diệp trong căn nhà kho ẩm thấp ấy.
Y khóc.
17 tuổi, một cái tuổi để một cậu thiếu niên đủ nhận thức những thứ xung quanh mình. Nhưng sự đột ngột vẫn chưa thể hoà nhập với ý thức của y.
Từ lúc đến đây, Vương Diệp đã tự dằn lòng, tự nhủ bản thân phải biết thích nghi với hoàn cảnh. Nhưng sự tủi thân vẫn tràn ngập trong lòng y. Phải làm cách nào thì mới có thể kết thúc giấc mơ quái đản này. Hay một lần nữa mở mắt ra, vẫn lại là một đất nước cùng những con người xa lạ?
Vương Diệp mơ màng nhớ ra, thứ thuốc Vương Hướng Lan đầu độc Bạch Chi Viên chính là xuân dược. Nhưng bây giờ thứ dược đó đang cuộn trào trong người y. Y cắn chặt mảnh vải trong miệng, dưới vạt áo cũng đã dựng thành một túp lều nhỏ.
Nhắm chặt đôi mắt, y muốn quên đi cảm giác khó chịu nhưng lâng lâng trong người. Dường như cơ thể y đã quá mức chịu đựng loại dược mạnh như vậy, Vương Diệp nhanh chóng chìm vào vô thức.
________
Vương Hướng Lan ngồi trên xe ngựa, lửa giận tràn ngập trong lòng ả.
Ả cắn móng tay, mồm miệng lẩm bẩm thứ gì đó. Bây giờ Bạch Chi Viên đã thay lòng đổi dạ rồi, thế lực mà ả dựa vào bây giờ chỉ còn có Trịnh Luân Điềm hoặc là Sở Thiên.
Sở Thiên thì ả không nắm chắc, nhưng Trịnh Luân Điềm thì có thể.
Ả nghĩ ngợi một lúc, liền đánh tiếng với xa phu, chở ả đến Thanh Lâu Hương Viên.
_________
Cổ Hương mỗi ngày chìm trong khoái lạc, căn bản đã sớm vứt Bạch Chi Viên từng cùng mình thề non hẹn biển ra phía sau.
Hôm nay ả đón tiếp một vị quan triều đình, được thưởng khá nhiều vàng bạc.
Đang lau chùi thỏi vàng, cánh cửa trước mắt ả mở rộng.
"Hướng Lan tỷ, không phải lại diễn bài trẻ nhỏ giận dỗi bỏ nhà đi đấy chứ?"
"Ca kỹ quèn như ngươi thì nên biết điều mà ngậm mồm lại đi."
"Ngươi là đang đứng trên địa bàn của ta, lại còn mạnh mồm được như thế? Thảo nào Bạch Chi Viên không thích ngươi là phải rồi. Hắn cho ta cả một thanh lâu, còn ngươi thì có cái quái gì cơ chứ?"
"Ngươi..." - Vương Hướng Lan trợn trắng mắt.
"Ngươi cái gì mà ngươi? Ta nói chẳng sai đâu. Một người đến em gái mình còn muốn ganh đua ganh tị, cha mẹ thì bỏ mặc như ngươi, vậy còn biết xem người khác ra cái gì? Ta thật là ngu dốt khi đã đem con cổ trùng kia đầu độc Bạch Chi Viên chỉ vì ngươi. Một thân ta làm ơn mắc oán rồi." - Cổ Hương hiếm khi nói nặng người khác, nhưng hôm nay lại phẫn nộ trước Vương Hướng Lan.
"Ai mới là kẻ ăn cháo đá bát!? Chẳng phải ngươi từng nói cũng muốn có được Bạch Chi Viên sao? Ngươi nói phục tùng ta, bây giờ con điếm như ngươi lại giở trò đạo lý nhân nghĩa ra với ta?" - Vương Hướng Lan cầm ấm trà trên bàn, ném xuống đất làm nó vỡ toang.
"Nhưng ngươi thấy đó, ta đã nhận ra rằng khả năng ta có được Bạch Chi Viên là bằng không, nên ta cũng không muốn nữa. Hắn từng nói hắn yêu ta, nhưng vì vấn đề trong gia tộc nên hắn không thể bước đến với ta. Vậy thì ta còn trói buộc hắn làm gì? Đã không là của mình thì mãi mãi không thuộc về mình. Hôm nay đã là quá đủ để ta nhận ra con người thật của ngươi. Người đâu, tiễn khách!"
Cổ Hương dứt lời, Vương Hướng Lan liền phi đến, hai tay bóp chặt lấy cần cổ mảnh khảnh của y.
"Một đứa bán nghệ bán thân mua vui như mày thì không có tư cách để dạy đời tao!"
Người trong thanh lâu ồ ạt đến kéo, tách Vương Hướng Lan ra khỏi Cổ Hương, cưỡng ép ả rời khỏi Hương Viên.
Vương Hướng Lan đầu tóc bù xù, bước ra ngoài tìm mã xa của mình. Nhưng trước mặt ả lại xuất hiện một bóng người.
"Sao thế này? Ngươi vừa đi đánh nhau về đấy à?" - Trịnh Luân Điềm híp mắt, đưa tay lên vén tóc Vương Hướng Lan.
Ả hất tay Trịnh Luân Điềm ra, nhưng khựng lại một chút liền nắm lấy tay áo hắn.
"Ta không còn nơi để đi nữa. Giáo chủ, ngươi giúp ta được không?" - Vương Hướng Lan đeo lớp mặt nạ yếu đuối, biến thành một nữ nhân mềm mỏng.
"Nơi ở thì đơn giản. Nhưng ngươi biết mà, cái gì cũng có cái giá, đâu ai lại cho không..."
Vương Hướng Lan nắm lấy tay Trịnh Luân Điềm, nhét vào bên trong áo ả, để tay hắn đặt trên gò bồng đảo căng tròn.
"Được rồi đừng vội như thế. Trở về rồi hãy tiếp tục." - Trịnh Luân Điềm rút tay về, bế Vương Hướng Lan lên, nhảy lên mái nhà rồi mất hút.