Vương Hướng Lan chạy đến bên cạnh Trịnh Luân Điềm, hỏi:
"Tên kia, là do ai phái đến?"
"Cô kết lắm thù oán như vậy, làm sao ta biết là ai phái đến."
Trịnh Luân Điềm liếc nhìn, cúi xuống túm lấy cổ áo cái xác, chuẩn bị lôi đi. Vương Hướng Lan nắm lấy ống tay áo Trịnh Luân Điềm:
"Không làm nữa?"
"Mất hứng rồi."
Mặt Vương Hướng Lan tối sầm lại, một mạch bỏ đi về.
Minh Viễn đang quay đầu lại nhìn Trịnh Luân Điềm, thấy y cũng quay lại nhìn mình thì Minh Viễn quay đầu đi, úp mặt vào người Minh Đông.
Lão bản lầm bầm: "Giáo chủ Ma giáo lại nổi giận rồi..."
Tưởng chừng như câu nói ấy không ai nghe, nhưng tất cả đã chui vào tai Mih Viễn không sót một chữ.
Y mở to mắt nhìn lão bản rời đi, trong đầu chỉ còn quanh quẩn bốn chữ "Giáo chủ Ma giáo".
"Về phòng, ca ca giúp ngươi trị thương, bôi thuốc."
Minh Đông dìu Minh Viễn đi, Trịnh Luân Điềm cũng kéo cái xác đi ra ngoài.
_______________________
Bạch Chi Viên trở về Chi Ảnh cung với bộ dạng chật vật đã là sáng hôm sau. Tóc tai rối loạn, y phục rách tươm.
"Cung chủ, ngươi làm sao vậy?" - Trần Nguyên vươn tay đỡ Bạch Chi Viên, nhận lại chỉ là cái phất tay.
"Ta không sao." - Giọng nói Bạch Chi Viên đầy uể oải.
"Cung... Cung chủ, không phải là ngươi đã đi luyện Tâm Thiên đấy chứ?" - Trần Nguyên nhíu mày.
"Ngươi, kiểm tra." - Bạch Chi Viên đưa tay ra, y chỉ đành giãn mày mà bắt mạch.
Khuôn mặt Trần Nguyên càng ngày càng biến sắc.
"Chuyện gì? Đừng bảo là mệt muốn chết đi sống lại thế này mà chả được gì đấy nhé?" - Bạch Chi Viên bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc thật dài.
"Cung chủ, ngài... Lên thất tầng rồi..." - Trần Nguyên nuốt một ngụm nước bọt, khó khăn để phát ra một câu trọn vẹn.
"Lên là được. Ta đi ngủ. Cấm ai gọi." - Bạch Chi Viên vào phòng, cánh cửa đóng sập một tiếng như đánh thức Trần Nguyên đang mơ màng.
"Từ Tam tầng lên Thất tầng... Người tạo ra Tâm Thiên... cũng chưa chắc đã làm được... Vậy mà y..."
Trần Nguyên mang tâm trạng kì lạ đến phòng Dương Thốn. Theo thói quen, y không gõ cửa mà một mạch mở ra, đi thẳng vào trong.
"Nhanh lên! Nhanh nữa! Nhưng mà đừng có mạnh tay như thế, sẽ hỏng mất! Chậc, ngươi thật là!" - Giọng Dương Thốn vang lên sau tấm bình phong, lọt vào tai Trần Nguyên.
"Nhanh quá rồi! Chậm lại, từ từ thôi!"
Trán Trần Nguyên nổi lên vài đường hắc tuyến. Ban ngày ban mặt, lại dám làm cái chuyện quái đản gì đây!
"Dương Thốn, ngươi dám lén..." - Chưa kịp nói xong, chính y cũng phải im bặt miệng khi nhìn khung cảnh phía sau bình phong.
"Trần... Trần Nguyên, ngươi vào lúc nào sao không gọi ta?" - Dương Thốn đứng thẳng hai tay khoanh trước ngực, bên cạnh là một người đang "quỳ gối".
"Hai người các ngươi, là đang làm cái gì mà..."
"Ta đang kêu tên này giặt đồ, là y phục của ngươi đó. Hôm trước ngươi qua đây, xong lúc về lại mặc đồ của ta. Lúc đó ướt... Ưm ưm..." - Biết chuyện chẳng lành gì tiếp theo sẽ phọt ra từ miệng Dương Thốn, Trần Nguyên vội bịt miệng hắn lại, quay sang cười với tên gia đinh.
"Ngươi nghĩ nhiều rồi, Tả hộ pháp nói đùa ấy mà."
"Thiệt ra á, tui còn chưa kịp suy nghĩ Tả hộ pháp nói cái gì nữa mà Hữu hộ pháp! Hì hì!" - Gia đinh cũng cười cười, quay sang chà chà y phục vào tấm ván.
"Ngươi đem ra sân mà giặt, rồi phơi ngoài đó. Ta và Tả hộ pháp cần nói chuyện." - Trần Nguyên vẫn giữ nguyên tư thế bịt miệng Dương Thốn, còn Dương Thốn không nói được gì, chỉ đành phất phất tay với gia đinh.
"A được được, ta xin phép đi." - Gia đinh ôm thùng gỗ ra chạy vọt ra ngoài rồi, Trần Nguyên vẫn chưa buông tay. Dương Thốn đành le lưỡi, liếm liếm lòng bàn tay y.
"Tên ở dơ này!" - Trần Nguyên bị liếm, giật nảy người bật ra xa.
"Cái gì dơ! Không phải hồi trước ngươi cũng liếm cho ta hoài đấy thôi sao!"
Đáp lại Dương Thốn là năm dấu tay in trên mặt.
"Ta sai rồi!" - Dương Thốn lấy tay bưng má.
"Ta qua đây có chuyện nghiêm túc muốn nói."
Dương Thốn cũng ổn định trở lại, một mặt nghiêm túc gật đầu. Hai người ra bàn gỗ cao phía trước, ngồi đối nhau.
Dương Thốn vươn tay rót trà, đẩy qua cho Trần Nguyên.
"Ngươi nhấp một chút cho nhuận cổ họng, hôm giờ ngươi (rên) la cũng nhiều rồi."
Trần Nguyên vừa uống xong tách trà, nghe hắn nói liền đập tách trà xuống bàn một cái "cốp".
"Bình tĩnh bình tĩnh! Ta nghiêm túc! Không trêu ngươi nữa!" - Dương Thốn giơ hai tay trước ngực.
Trần Nguyên liếc liếc y, rồi mới nói.
"Cung chủ lên Thất tầng Tâm Thiên. Lúc trước y chỉ mới Tam tầng, hôm qua chả biết đi đâu, lúc nãy về đã lên thêm bốn tầng rồi."
"Cái... Cái gì!? Một lúc lên thẳng bốn tầng!? Mẹ ơi, còn là người nữa không!?" - Dương Thốn đổ mồ hôi trên trán.
"Ta chắc chắn một người như cung chủ không thể nào luyện được như thế, trừ khi có một cái gì đó đã tác động vào. Hiện tại bây giờ, luyện công nhanh chỉ có duy nhất một biện pháp "nuôi thuốc" trong người mới có thể đột phá nhanh như vậy."
"Nhưng "nuôi thuốc" chỉ có bên phía Ma giáo mới làm. Cung chủ chúng ta bên phía giang hồ, làm gì có chuyện ấy được? Ngươi có nghĩ, lỡ đâu Cung chủ là người có thể chất đặc biệt thì sao?"
"Ta vẫn còn đang rối rắm ở một chỗ."
"Chỗ nào? Ngươi cứ nói!"
"Mạch đập trong người cung chủ lúc trước, hôm tay ta dò đã biến mất rồi. Như là bốc hơi vậy."
"Bây giờ đáng lo vẫn là Vương Diệp, lúc này không nên để Cung chủ biết y vẫn đang ở trong đây." - Dương Thốn vươn tay bóp bóp cái trán.
"Vẫn là nên cho y ở trong kho ấy đi, hai người chúng ta giúp y là được. Còn Cung chủ, ta sẽ cố gắng theo dõi tình trạng của y mỗi ngày."
"Tất cả nghe theo lời ngươi. Ta vẫn luôn ở đây, bên cạnh giúp đỡ ngươi, Trần Nguyên."