"Bạch Cung chủ đâu? Ngài ấy không ra chào đón ta sao?" - Ả cau mày, khuôn mặt nhăn nhó dữ tợn mà liếc xéo nha hoàn đang bưng trà.
Nha hoàn khuôn mặt bình đạm, nói: "Cung chủ rất bận, dặn bọn ta đón tiếp Tiểu thư trước, một lát ngài ấy mới đến."
"Cung chủ các ngươi dạy các ngươi đón khách như thế này? Chỉ có một người thôi à!? Hay Vương Diệp dặn các ngươi không cần chu đáo với ta? Ta nói cho các ngươi biết, ông già quá cố nhà ta để lại cả gia tài của cải cho ta, cấp bậc thấp hèn của các ngươi chưa đáng giá để nhìn mặt ta nói chuyện đâu!" - Ả hung hăng quát tháo một sớ văn, mặc cho nha hoàn đứng im lắng nghe nhưng chỉ như nước đổ đầu vịt.
"Vậy mời Tiểu thư ngồi xuống nghỉ ngơi, ta đi báo Cung chủ đến." - Nha hoàn mỉm cười, lui ra ngoài.
"Tức chết ta! Cung cái quái gì mà như căn nhà hoang, khách lớn như ta đến mà không tiếp đãi nồng hậu! Bạch Cung chủ chả chừa cho ta cái mặt mũi gì nữa rồi." - Vương Hướng Lan tức giận đập bàn, nha hoàn của ả liền dâng trà lên cho ả uống.
"Nhà hoang nhưng vẫn có chủ. Mong Vương Tiểu thư lượng thứ cho sự thiếu sót của ta." - Bạch Chi Viên mỏi mệt bước vào. Hắn khó chịu ra mặt với sự ồn ào của Vương Hướng Lan.
Ả đứng bật dậy, chạy đến bên Bạch Chi Viên, dùng hai tay nắm lấy bàn tay của hắn.
"Là ta lỡ lời trong phút chốc giận dữ, Bạch Cung chủ đừng giận ta..." - Vương Hướng Lan hơi trĩu lông mày, hướng cái nhìn vô tội đến Bạch Chi Viên.
"Ta là người đã thành thân, đặc biệt là thành thân với em của Tiểu thư. Ngươi đến đây với tư cách là gia đình của Vương Diệp đến thăm hỏi. Mong Tiểu thư suy xét lại hành động và lời nói của chính mình." - Hắn vùng bàn tay ra khỏi tay ả, sải bước đến ghế chính ngồi.
Vương Hướng Lan phụng phịu má, nhưng trong đầu đã ghim hàng ngàn mũi kim vào cái tên Vương Diệp.
Ả tiến đến gần Bạch Chi Viên, ngồi xuống chiếc ghế "phu nhân" mà liếc mắt lả lướt.
"Thật tiếc, Vương Diệp mấy ngày nay đã đi vắng. Tiểu thư đây muốn hỏi thăm về điều gì?" - Hắn nhắm mắt để khỏi phải nhìn thấy gương mặt của Vương Hướng Lan.
"Nó đi vắng rồi, ngươi vẫn đồng ý mời ta đến, không lẽ..." - Ả vuốt ve cánh tay Bạch Chi Viên, cảm thụ cơ cánh tay dưới lớp y phục mang đầy vẻ cấm dục.
Bạch Chi Viên dứt khoát đứng dậy. Trước khi rời đi còn dặn dò nha hoàn dẫn Vương Hướng Lan về phòng, bữa tối dẫn ả đến tiền thính dùng bữa chung.
"Ngươi!?" - Ả lại cáu giận. Đã cất công đến đây, lại trở thành một con bù nhìn trước mặt hắn.
Vương Hướng Lan đi ra ngoài, lướt qua một thị vệ.
"Hắt xì!" - Thị vệ xoa xoa mũi. Ngày nào nha hoàn cũng quét tước, không thể có bụi được.
"Ngươi thật vô lễ, dám hắt hơi vào thân thể quý tộc của Tiểu thư nhà ta!" - Nha hoàn của Vương Hướng Lan cũng nổi đoá.
"Vị Tiểu thư này ấy à... Đừng đắp bột lên mặt nhiều như thế. Thảo nào ta lại hắt hơi, ra là hít phải bột."
"Ngươi khốn khiếp!" - Vương Hướng Lan nể tình đây là cung của Bạch Chi Viên nên mới không nhào lên cấu xé tên thị vệ. Ả hất ống tay áo, giận đùng đùng đi về phía phòng cho khách nhân.
Buổi trưa nắng là lúc Bạch Chi Viên không đi ra ngoài, Trần Nguyên lén đưa Vương Diệp đến đầm sen. Y xắn ống quần, tay áo, lội xuống đầm hái những gương sen xanh mơn mởn, hạt sen to tròn.
"Sen như này không ăn thì thật sự rất phí đó Hữu hộ pháp!"
Trần Nguyên ngồi dưới bóng râm trên bờ nhún vai, hướng đến Vương Diệp mà nói.
"Ta có việc cần phải đi, một tí nữa ngươi cứ men theo con đường khi nãy mà về sân sau, không có ai thấy đâu."
"Hữu hộ pháp cứ đi đi, ta lo được." - Vương Diệp cười cười, lại cặm cụi hái.
Một lát sau, Vương Diệp lại men theo con đường nhỏ bên cạnh dãy phòng trống để đi về. Bước chân y chậm lại, vì y nghe được một giọng nói hơi quen quen.
"Một tí nữa ngươi đến ngự phòng xin mượn bếp nấu canh sâm, sau đó bỏ lọ thuốc này vào. Đến bữa tối bưng lên, nói là canh sâm ta nấu, mời Bạch Cung chủ dùng để bồi dưỡng cơ thể. Không chừng đến sáng mai kịch hay sẽ xảy ra!"
Vương Diệp nhận ra người đang nói là ai. Y cũng thu hết vào mắt hành động mà người đó làm, chính là đưa một lọ sứ trắng được bọc đầu rất kĩ cho nha hoàn.
Mục đích của Vương Hướng Lan là gì? Hại chết Bạch Chi Viên sao!?
Y im lặng chạy nhanh về sân sau vào phòng kho. Vương Diệp ngồi lột vỏ hạt, tách tâm sen mà tâm trạng cũng rối bời.
Vương Hướng Lan ở thời đại này lại khác xa với trong truyện. Ở đây ả tâm địa xấu xa, không ai có thể hiểu được suy nghĩ của ả.
Và cả Bạch Chi Viên.
Hắn lúc nắng lúc mưa, nhưng chỉ cần thấy y, hắn lại đánh, đối xử tệ bạc.
Có lẽ nào, do y xuyên vào truyện nên tất cả mọi thứ đều thay đổi, đảo lộn lên sao...
Buổi tối, bàn ăn to lớn ở tiền thính được bày biện đầy đủ các loại món ăn bắt mắt.
Khi Vương Hướng Lan đến, Bạch Chi Viên còn chưa tới. Ả có chút thất vọng, nhưng lại nhìn đến bàn ăn thịnh soạn, ả cho rằng Bạch Chi Viên chỉ là đang ngại. Thật ra, hắn cũng chu đáo lo lắng cho ả lắm chứ.
Ả xoè quạt, đá ánh mắt với người nha hoàn, nha hoàn khẽ cúi đầu lui ra ngoài.
Vương Hướng Lan mong chờ lọ thuốc của Trịnh Luân Điềm đưa cho ả sẽ phát huy hết tác dụng của nó.
Bạch Chi Viên đơn giản buộc hết tóc lên, làm lộ ra gương mặt anh tuấn nhưng không có chút ấm áp nào. Hắn vừa bước qua cánh cửa đã cảm nhận được ánh mắt gắt gao dán vào người hắn.
Hắn từ tốn ngồi xuống ghế.
"Vương Tiểu thư thoải mái dùng bữa, ta đã dặn phòng bếp nấu rất đầy đủ, nếu không thoải mái cứ nói với ta."
Nha hoàn bước vào bưng một chén canh nhỏ còn bốc khói nghi ngút.
"Thưa Cung chủ, đây là canh sâm Tiểu thư nhà ta đã cực công làm. Mời cung chủ dùng để bồi bổ thân thể."
Vương Hướng Lan lại xoè quạt, che miệng cười tủm tỉm.
"Ngươi để đó. Dùng bữa xong ta sẽ uống. Cảm tạ Vương Tiểu thư nhọc công." - Bạch Chi Viên gật đầu để bày tỏ sự cảm tạ đó.
"Không có gì, ta chỉ muốn tạ lỗi việc..." - Chưa nói hết câu, tiếng thị vệ đã vang lên.
"Đứng lại, Cung chủ đang dùng bữa, ngươi không được làm loạn!"
Mọi người quay đầu, đã thấy Vương Diệp chạy xông vào, hướng đến bàn ăn.
Bạch Chi Viên trợn tròn mắt, Vương Hướng Lan nhíu mày, đôi mắt ánh lên sự chán ghét cùng cực.