• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Âu Thời Phong đỗ xe dưới tòa nhà chung cư Đổng Văn Văn đang ở, sau đó lịch sự xuống xe giúp cô mở cửa: "Văn Văn em về nhà nghỉ ngơi đi!"
"Âu tổng, ở lại cùng em một chút được không, em rất sợ bọn chúng lại tới đây lần nữa".

Đổng Văn Văn ôm lấy cánh tay Âu Thời Phong, vẻ mặt sợ hãi.

"Văn Văn không cần sợ hãi, yên tâm tôi sẽ không để bọn chúng tới làm phiền em" Anh đưa tay vỗ nhẹ lên bàn tay đang run sợ của cô, nhưng có vẻ lời anh nói vẫn không khiến cô an tâm, chỉ thấy Đổng Văn Văn liên tục lắc đầu dựa sát vào người anh, Âu Thời Phong thở dài cúi người đỡ cô đứng lên.

"Thôi được rồi để tôi đưa em lên nhà, an tâm rồi chứ?"
Đổng Văn Văn tay ôm chặt eo Âu Thời Phong cả người dựa sát vào lòng anh ta, như sợ rời ra sẽ bị chúng bắt đi vậy.

Âu Thời Phong đưa cô tới bên giường ngồi xuống, muốn cô bỏ tay ra khỏi người anh, an tâm nằm xuống giường nghỉ ngơi, nhưng Đổng Văn Văn nhất quyết không buông ra, ôm khư khư lấy.

"Tôi ở đây, sẽ không đi đâu, tôi chỉ ra rót cho em cốc nước mà thôi".


"Âu tổng anh hứa rồi nhé, không được đi đâu" Lúc này cô mới ngoan ngoãn để anh đi, nhưng ánh mắt lại một tấc không rời, dõi theo anh.

"Điều tra cho tôi một chút việc, trên xe tôi có ghi lại hình, nhớ chăm sóc bọn chúng cho tốt." Âu Thời Phong nhân lúc ra ngoài pha nước cho cô, nhân tiện gọi điện cho thư ký xử lý hai tên xã hội đen vừa rồi.

Lúc quay lại, thấy Đổng Văn Văn đã ngủ, Âu Thời Phong liền nở nụ cười, đi tới đặt cốc nước xuống bàn, có lẽ vẫn còn hoảng sợ chuyện vừa rồi anh thấy cả người cô vẫn còn run nhẹ, bàn tay vô thức đưa lên đầu cô nhẹ nhàng vuốt ve.

"Âu tổng, anh lừa em, anh nói sẽ không đi cơ mà." Lúc Âu Thời Phong đứng dậy rời đi bị người vốn đang ngủ say kia vụt dậy ôm lấy từ đằng sau lưng, giọng có chút mệt mỏi thì thào sau lưng anh.

"Văn Văn em an tâm ngủ đi, tôi còn công việc cần giải quyết tối lại tới thăm em được không." Âu Thời Phong xoay người lại, ánh mắt nhu hòa nói những lời khiến cô an tâm.

Đổng Văn Văn bỗng nhiên hai tay ôm lấy cổ Âu Thời Phong, chủ động nhón chân lên hôn môi anh, theo trí nhớ học lại động tác hôn môi trên tivi.

Âu Thời Phong ngơ ngác vì nụ hôn bất ngờ này của cô, đây là lần đầu tiên trong đời có một người phụ nữ dám cưỡng hôn anh, đã thế còn cô gái này là đang học hôn sao, ý thức của anh phút chốc trở lại, đưa tay đẩy Đổng Văn Văn ra xa mình.

"Văn Văn, chờ em tỉnh táo, tôi đến thăm em." nói xong liền đi ra khỏi phòng, để lại mình cô ngây ngốc đứng đó.

Cô không hiểu tại sao anh ta có thể bỏ đi như vậy, lần trước anh ta còn cuồng nhiệt hôn môi cô cơ mà, lần này lại thẳng thừng từ chối như vậy, nhìn thấy kế hoạch thất bại ngay trước mắt, Đổng Văn Văn trong lòng liền khó chịu không vui.

Cứ nghĩ chỉ cần đang đến miệng anh ta sẽ không do dự nhận lấy, chẳng nhẽ anh ta không có hứng thú cùng cô, hoặc anh ta rất chung thủy một lòng một dạ với Bạch Văn Linh.

Con người của anh ta thật không dễ lắm bắt.

Xem ra kỹ thuật diễn kịch của cô chưa đủ trình xuất đạo rồi, vừa rồi cô có nghe thấy anh ta gọi điện cho người nào đó ở bên kia, nói xử lý hai tên béo gầy kia, nếu biết thủ phạm chính là vị hôn phu ngọt ngào kia của anh ta, không biết Âu Thời Phong sẽ làm gì.

"Không biết tối anh ta có ra ngoài đường không, hôm nay đã diễn vai cô gái yếu đuối thì cố diễn nốt vậy, gọi điện tới chỗ làm xin nghỉ một hôm vậy."

Đổng Văn Văn nằm dài trên giường, nghĩ tới lúc bị hai tên kia đuổi theo lại hoảng sợ, hôm nay mà để bọn chúng bắt được không biết cái mặt xinh đẹp này của cô sẽ bị ăn bao nhiêu phát tát đây, ánh mắt bọn chúng lúc bị cô đẩy bàn vào người chính là căm phẫn tột cùng.

Chỉ mong sao Âu Thời Phong kia xử lý tốt một chút, cô cũng không muốn bị bọn chúng bắt tiếp lần nữa, chạy thế là đủ rồi.

Đổng Văn Văn nghỉ ngơi một buổi ở nhà, ngủ tới tận trưa hôm sau mới tỉnh dậy, đối với chuyện hôm trước cũng không nghĩ tới nữa, tinh thần tự nhiên cảm thấy vui vẻ, cầm lấy ví muốn đi dạo siêu thị.

"Ngọc phu nhân, nghe nói con gái của bà sắp kết hôn cùng với thiếu gia độc nhất Công ty Âu Thời, bà thật có phúc, có một người con rể như vậy thật mát lòng."
Ngọc Diêu Diêu cùng mấy vị phu nhân khác đứng trước cửa hàng thời trang trong siêu thị tám chuyện, nghe mấy người kia nói, vẻ mặt của bà ta chính là vui sướng tột cùng.

"Hừ oai cái lỗi gì" Đổng Văn Văn đứng một bên nghe được bĩu môi khinh bỉ, đứng đâu không đứng, chắn hết cả đường, mà tại sao cô phải sợ bà ta, không dám đi mà lại lấp ở đây như tên ăn trộm thế này không biết.

Nghĩ vậy, cô nghênh ngang bước ra, hướng trước mặt bà ta đi tới.

"Chúng tôi chẳng có gì, ngoài sinh được đứa con gái ngoan, khiến người khác yêu thích, thật buồn thay những người mẹ sinh ra những đứa con hư hỏng không biết sẽ buồn cỡ nào." Liếc thấy Đổng Văn Văn đi qua, bà ta liền cao giọng cố ý nói cho cô nghe.

Đổng Văn Văn đứng lại nhìn Ngọc Diêu Diêu vỗ tay tán thưởng: "Vị phu nhân này nói thật đúng, tôi cũng thấy đáng tiếc cho những bà mẹ, sinh ra phải những đứa con làm người đàng hoàng không muốn lại cứ thích làm tiểu tam".


"Cô gái trẻ như vậy, đã biết nghĩ như vậy thật tốt, tôi thấy ghét nhất là cái loại phụ nữ không làm mà đòi hưởng cả ngày nghĩ tới dùng đàn ông của người khác." Một vị phu nhân nghe thấy lời của Đổng Văn Văn, cũng gật đầu đồng ý, mấy người khác cũng gật đầu phụ họa theo, khiến Ngọc Diêu Diêu tức đến trợn cả con ngươi lên.

"Con ranh này!" Lời vừa cất ra khỏi miệng, thấy mấy người kia đồng loạt nhìn mình, bà ta nuốt bực tức vào lòng, nhưng tính bà ta xưa nay vẫn vậy ăn nói cộc cằn quen rồi sao có thể nhịn được cái miệng của mình, chưa tới 3 giây sau bà ta liền bất chấp chửi mắng Đổng Văn Văn.

"Loại ranh con như mày, đừng nghĩ tao không làm gì được mày, mày cứ chờ đấy, cái miệng của mày tao sẽ khiến nó không còn nói được nữa, cái loại hư hỏng không ai dạy dỗ, công việc không đàng hoàng gái kiếm tiền".

"Vị phu nhân này có phải Ngọc Diêu Diêu vợ của Bạch Ngạn chủ tịch Công ty thịnh thế không nhỉ, trông bà quý phái như vậy không ngờ lời nói ra thật khó nghe." Cô bước gần lại chỗ bà ta, nói to nhất có thể, khiến những người vừa rồi nghe được lời bà ta, lúc này thi nhau xúm lại bàn tán.

Mấy vị phu nhân đứng bên cạnh bà ta cũng vì vậy mà cảm thấy mất mặt, liếc mắt nhìn nhau, chủ động dịch ra xa bà ta.

Ngọc Diêu Diêu lúc này mới biết mình bị cô ta hố rồi, Đổng Văn Văn trong tay không có gì cả, gái quán bar thì sao, không cha mẹ thì sao chung quy cô cũng là người bình thường chả ai quan tâm, nhưng bà ta thì khác, bà ta có địa vị còn mới lên báo xong.

Lại sắp thành mẹ vợ của Âu Thời Phong gia thế giàu có nhất Thành phố Nam Thành này nữa, giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK