• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Cô Đổng, bà chủ muốn nói chuyện với cô."
Đổng Văn Văn đang đưa miếng bánh mì vào miệng, nhìn chiếc điện thoại trên tay Vú Trần do dự không muốn nghe, Âu phu nhân ngoài chuyện bảo cô tránh xa con trai mình ra thì còn có thể nói được cái gì nữa đây.

"Chào phu nhân."
"10 giờ tới nhà hàng Khang An."
Trần Tuyết Hoa đúng là nhà tư bản tới chữ cũng keo kiệt, lời nói không đầu không đuôi của bà ấy làm Đổng Văn Văn rất khó chịu, vẫn câu nói cũ nếu đây không phải là mẹ của người cô yêu, thì làm gì có thứ gọi là nhẫn nhịn ở đây.

Bây giờ đã là 9 giờ 30 bà ấy sắp xếp thời gian như vậy là muốn chỉnh cô à, nhìn lại bộ quần áo trên người mình chỗ nào cũng thấy vết nhăn trông chẳng khác cái giẻ lau là bao, người chu toàn như vị Âu phu nhân kia thấy cô trong cái bộ dáng mất lịch sự này hẳn tức ói máu mất.

Cô không có nhu cầu lấy lòng bà ấy bởi người đã ghét mình, cho dù cố gắng thể hiện tốt đến đâu đi chăng nữa, cái thu về cũng chỉ là con số không tròn trĩnh trong thang điểm mười, chẳng thay đổi được định kiến của một người đối với mình.

Đổng Văn Văn trở về phòng ngủ tìm bộ quần áo gọn gàng mặc vào, buộc gọn mái tóc xoăn dài qua bả vai lên, nhìn ngắm gương mặt nhỏ nhắn thanh thuần của mình trong gương, mỉm cười hài lòng đi ra ngoài.

Sáng nay lúc cô thức dậy đã không thấy bóng dáng Âu Thời Phong ở đâu, trên bàn chỉ để lại lá thư dặn dò cô mấy việc linh tinh trong ngày, đêm qua dường như anh có tâm sự, trong bóng tối không ngừng phát ra những tiếng thở dài mệt nhọc, nếu tình yêu mà mang lại đau đớn, khó khăn đến thế, vậy bọn họ nên kết thúc thì hơn, Đổng Văn Văn muốn cố gắng vì tình yêu của bọn họ, nhưng lại không muốn nhìn thấy người mình yêu phải đưa ra lựa chọn giữa mình và gia đình, sự nghiệp.


"Cảm ơn chú Chương." Đổng Văn Văn mở cửa bước xuống xe, trước mặt là cửa chính nhà hàng, cô điều chỉnh lại tâm trạng, mang theo nụ cười rạng rỡ ngẩng cao đầu bước vào trong.

Cô không làm sai cái gì cả, sao phải cúi đầu trước bà ấy?
"Xin hỏi Âu phu nhân ở phòng nào?"
"Dạ là phòng 4A."
Đổng Văn Văn gật đầu cảm ơn lễ tân, đi theo sự chỉ dẫn của nhân viên tới phòng Âu phu nhân đã đặt.

Mở cửa ra đã thấy bà ấy đang tao nhã uống từng ngụm trà, có vẻ như đã tới được một thời gian rồi.

"Chào phu nhân."
Đáp lại lời chào của Đổng Văn Văn chỉ là cái nhìn không thiện cảm của Trần Tuyết Hoa, bà ấy nâng đồng hồ trên tay lên nhìn, như muốn ám chỉ sự bất lịch sự của cô.

Trần Tuyết Hoa biết chẳng thể trông đợi được gì ở Đổng Văn Văn, nuốt xuống tức giận vào người, mở miệng lên tiếng: "Nhà họ Âu sẽ không bao giờ chấp nhận cái loại con dâu chốn vui chơi như cô đâu, đều là phụ nữ với nhau, tôi khuyên cô nhân lúc còn trẻ nên tìm người khác thì hơn.

Bà ấy vì sao lại không trở về nhà tìm cô nói chuyện, mà phải gọi ra tới tận chỗ này? Là không thích để người trong nhà biết được những gì hôm nay hai người đã nói? Vị phu nhân trước mặt có đôi mắt nghiêm nghị này, thật khiến những người xung quanh khó thở.

"Hiện tại cháu cũng không muốn bước chân vào nhà họ Âu, nên phu nhân có chấp nhận hay không cháu cũng không quan tâm."
Cuộc sống hôn nhân khác với yêu đương, nhiều cái ràng buộc đến lỗi sinh ra gánh nặng trên vai, khiến cả hai đều ngột ngạt, lời vừa rồi là cô thật lòng, chưa từng nghĩ tới sau này mình trở thành bà nào cả, chỉ muốn bên anh như bây giờ thỏa mái biết bao nhiêu.

"Không muốn làm dâu nhà ta?" Trần Tuyết Hoa lặp lại lời Đổng Văn Văn nói, nhìn cô càng thêm sâu.

Nếu mục đích người phụ nữ trơ trẽn này không phải là cái ghế thiếu phu nhân Âu gia, vậy cô ta bên con trai bà chỉ để kiếm chác, thế mà thằng con trai ngu ngốc kia của bà lại đưa ra lời thề chỉ lấy mình cô ta.

"Đưa ra một con số đi, đừng quá tham lam là được."
"Cháu không tới lỗi nghèo vậy, một đứa trẻ mồ côi như cháu lấy nhiều tiền để làm gì? Một thân một mình ăn chẳng được bao nhiêu." Ngày trước lúc mẹ cô còn bệnh thiếu thốn tiền bạc, giá như có người nói với cô câu này thì tốt biết bao, cô sẽ chẳng do dự mà bán thân thể này cho quỷ dữ, còn giờ thì tiền bạc đối với cô chẳng quan trọng, sống qua ngày là đủ rồi.

Trần Tuyết Hoa đã cho người điều tra qua bối cảnh gia đình của Đổng Văn Văn mới biết cô là con gái của Bạch Ngạn, chị em cùng cha khác mẹ với người mới bị con trai mình từ hôn không lâu kia, từ trước tới nay quan hệ cha con phải nói là ngang với kẻ thù, còn dẫn nhau lên tòa bày ra cho thiên hạ xem.


Cô gái này không giống như những người phụ nữ khác, có rất nhiều điểm yếu để bà ta nắm trong tay, cô ta mọi thứ đều trống rỗng đến khó chịu.

"Cô không nghe lời người khác như vậy, tới lúc bị bỏ rơi thì đừng mặt dày oán trách người khác, cô cũng từng chịu cảnh bị người thứ 3 phá vỡ hạnh phúc gia đình, tôi tin cô sẽ không biến mình thành kẻ đó." Trần Tuyết Hoa đang thúc đẩy hôn nhân giữa con trai và Hà Hiểu Lam, so với người cũ cô gái này về mọi mặt đều rất tốt, lâu dần bên nhau trước sau cũng sinh tình cảm.

"Phu nhân yên tâm, Thời Phong kết hôn tôi sẽ không làm phiền anh ấy nữa, chủ động rời đi." Đổng Văn Văn khẳng định, dù có yêu đến chết đi sống lại nguyên tắc vẫn là nguyên tắc, cô đâu phải người thiếu thốn tới vậy cùng một người phụ nữ không thù không oán, tranh nhau đàn ông.

Trần Tuyết Hoa sau buổi nói chuyện này, biết không thu về được chút thành quả nào, đành nghĩ cách từ chỗ con trai mình, đứng dậy rời khỏi.

Để lại một mình Đổng Văn Văn trong đó, nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi đã trống mơ màng suy tư.

"Chú Chương cháu muốn đi dạo một lát, chú về nhà trước đi lát cháu về." Đổng Văn Văn muốn đi dạo bên ngoài, ra xe dặn dò chú Chương, sau đó một mình lang thang trên đường.

Thạch Lâm còn đang dùng mọi cách chạy án cho bản thân, lấy đâu ra thời gian mà quan tâm tới cô nữa, chẳng cần phải lo lắng có người làm phiền mình, cái không khí này thật tốt biết bao nhiêu.

"Anh Trần Liêm em về trước đây."
"Hiểu Lam về cẩn thận."
Hà Hiểu Lam đứng cạnh xe lưu luyến không muốn cùng Trần Liêm tách ra, hai người một người đứng dưới lòng đường, người còn lại trên vỉa hè nhu tình trong đáy mắt bay về phía đối phương.


Đổng Văn Văn dừng lại ở phía xa, nhìn theo hai người quen mắt trước mặt cảm thán: "Nhân duyên này thật quá rối ren." Người phụ nữ cùng Trần Liêm cười nói vui vẻ kia không ai khác chính là cô gái hôm qua ngồi bên cạnh Âu phu nhân, lời vừa rồi bà ấy nói cô càng khẳng định con dâu bà ấy nhắm trúng là người này.

"Trần luật sư."
Trần Liêm đang định quay người thì nghe thấy đằng sau có tiếng gọi, anh ta dừng bước.

"Cô Bạch xin chào."
Đổng Văn Văn rảo bước lại gần anh ta: "Bạn gái của anh?"
Trần Liêm lắc đầu: "Không phải, có chút quen biết thôi."
"Không phải sao? Thế thì tốt cô ấy hôm trước có tới nhà họ Âu, nghe nói là con gái người quen của Âu phu nhân." Đổng Văn Văn vừa nói vừa nén nhìn xem sắc mặt anh ta ra sao? Một người buồn không bằng cả hai cùng buồn.

"Vậy sao? Cô Bạch thật vui tính." Trần Liêm là người thông minh, nghe qua liền hiểu ý mà Đổng Văn Văn muốn nhắc đến là gì.

Ngoài đôi mắt có chút biến đổi ra, khuôn mặt Trần Liêm vẫn duy trì trạng thái như ban đầu, Đổng Văn Văn cong môi: "Tôi không thấy mình vui tính, cùng tôi đi làm vài chén không?"
"Được." Trần Liêm nhanh chóng đồng ý..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK