Đổng Văn Văn đứng ở trong phòng mở hé cửa, nhòm qua xem tình hình bên dưới, người phụ nữ kia hung dữ với cô như vậy để làm gì? Cô đâu có phải muốn làm con dâu bà ta đâu.
Nếu trước kia mẹ cô mà có một người mẹ chồng như Âu phu nhân kia thì tốt, Ngọc Diêu Diêu làm gì có cửa mà bước chân vào nhà cô.
"Cộc...cộc." Tiếng bước chân bên ngoài cửa vang lên mỗi lúc một gần, tới trước cửa phòng Đổng Văn Văn thì dừng lại.
"Em ra ngoài đi." Âu Thời Phong đang định giơ tay lên gõ cửa, thì bắt gặp đôi mắt to tròn của Đổng Văn Văn đang nhìn mình, anh nhẹ giọng lên tiếng.
Vừa rồi nói chuyện với mẹ khiến anh rất đau đầu, nói mãi mà bà vẫn không nhận ra vấn đề của mình là gì, thời buổi này rồi sao lại vẫn có một người bảo thủ cố chấp như vậy.
"Âu phu nhân về chưa?" Dường như không tin tưởng lời nói của Âu Thời Phong, cô hé cửa vừa đủ cho cái đầu mình chui qua, nhòm xuống bên dưới xem thử.
"Không sao, mẹ anh về rồi." Hành động này của cô khiến Âu Thời Phong bật cười, đôi tay giơ lên véo nhẹ lên chiếc má đáng yêu của cô.
Đổng Văn Văn thấy dưới nhà quả thật đã im ắng, mau chóng mở cửa ra, bất chấp chủ nhà còn ở đó chạy xuống dưới bếp tìm đồ ăn, cô bị bỏ đói đến mức hoa mắt chóng mặt, sợ không ăn sẽ chẳng còn sức trả thù nữa.
"Văn Văn anh xin lỗi." Âu Thời Phong ngồi đối diện nhìn Đổng Văn Văn ăn như ăn mày vớ được nắm xôi vậy, nghĩ tới vừa rồi cách nói chuyện của mẹ mình hẳn đã khiến cô ấy tổn thương, anh không biết nói gì lúc này ngoài câu xin lỗi đó cả.
Sự việc này tất cả là lỗi của anh, mà cô ấy lại cứ thế vô lý bị kéo vào.
Mọi sóng gió từ trước đây tới bây giờ Đổng Văn Văn gặp phải, đều xuất phát từ anh mà ra, người khác đều mơ ước muốn được anh để ý, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến anh giống như một mầm mệnh, ở bên cạnh chẳng có cái gì là tốt đẹp cả.
"Âu tổng, em không để ý đâu anh đừng lo." Sau khi ăn lấp đầy cái bụng trống, Đổng Văn Văn mới lên tiếng, lời của bà ấy chỉ có tác dụng với những cô gái hiền lành thôi, cô từ lâu đã được Ngọc Diêu Diêu rèn luyện cho lớp mặt dày rồi, những lời lẽ đó có đáng gì so với người đàn bà ti tiện kia, cô chỉ sợ anh không về kịp cô sẽ làm người mẹ cao ngạo kia của anh tức chết.
"Nhưng em muốn về nhà mình, em ở đây sợ Âu phu nhân lại tới lúc đấy em..." Cô luôn muốn rời khỏi căn nhà này, về nhà mình cho dễ hành động, nhân cơ hội này thảo luận với Âu Thời Phong một chút.
Nghe cô nói Âu Thời Phong thầm suy tính trong đầu, cảm thấy để Đổng Văn Văn ở đây đúng là không tiện thật, tính cách mẹ anh nói một là một, bà nói không để yên cho cô ấy chính là không để yên, lần sau bà tới mà vẫn còn thấy cô ở đây không biết sẽ làm ra những chuyện gì.
Trước hết nên để cô ấy tới chỗ khác ở, chờ giải quyết xong mọi việc êm xuôi rồi tính sau.
"Chỗ kia của em không an toàn, anh đưa em tới nơi khác, chỗ đó bảo an rất tốt."
"Dạ."
Đổng Văn Văn còn muốn đôi co thêm, nhưng nhìn thái độ kiên quyết của Âu Thời Phong, đành nhịn xuống đồng ý.
"Vú Trần cảm ơn thời gian qua đã chăm sóc cháu." Sang đầu giờ chiều Đổng Văn Văn đi theo Âu Thời Phong dọn tới nhà mới ở, trước khi đi không quên nắm tay Vú Trần xúc động một hồi.
Cô là người thiếu thốn tình thương, nên đối với tình cảm quan tâm của bà trong những ngày ở đây đều rất trân trọng.
"Cô Đổng, bảo trọng."
Đổng Văn Văn tuổi cũng xấp xỉ với cháu gái Vú Trần, nên bà đối với cô giống như cháu gái của mình vậy.
"Nếu em thích, anh để Vú Trần tới ở với em." Ngồi trên xe, Âu Thời Phong đưa tay nắm lấy bàn tay của cô, đặt vào trong lòng mình, quan sát sắc mặt không vui của cô mở lời.
"Âu tổng, lúc nào nhớ em tới thăm Vú ấy là được mà." Ở nhà họ Âu còn có thể cho Vú ấy cuộc sống tốt, cô nghèo như vậy ba bữa ăn còn không đủ lấy gì cho Vú ấy ăn đây.
Căn hộ mà Âu Thời Phong đưa cô tới xem vị trí rất tốt, cách quán bar cô làm việc chỉ tầm 10 phút đi xe buýt.
Đổng Văn Văn lén nhìn Âu Thời Phong, anh không cho cô đi làm, nhưng bây giờ bọn họ không ở cùng một chỗ nữa, cô có đi anh ấy cũng chẳng quản được, trừ khi lúc anh tới bắt gặp cô đang làm thôi, nếu cô xin đổi sang ca sáng trùng thời gian đi làm của anh, sẽ không bao giờ bị phát hiện.
"Thiếu thứ gì thì bảo anh."
Âu Thời Phong nghe điện thoại của ai đó gọi tới, dặn dò Đổng Văn Văn vài câu rồi rời đi.
Sau khi anh đi rồi Đổng Văn Văn cảm thấy căn phòng trở lên tĩnh lặng đến lạ thường, cô đi tới trước cửa sổ nhìn ngắm ra bên ngoài đường lớn.
Không biết trợ lý Từ điều tra chuyện của cô thế nào rồi? Mới gọi nhờ người ta buổi sáng, bây giờ gọi hỏi tiến triển thế nào có tiện không nhỉ? Đắn đo một hồi cố gắng đè nén lòng mình xuống, quyết định chờ anh ta qua tới ngày mai.
"Cốc cốc."
"Âu tổng." Trợ lý Từ trên tay cầm theo một túi đựng tài liệu đi vào trong phòng.
"Đã điều tra được?" Âu Thời Phong ngẩng mặt lên nhìn Từ Cận, không nghĩ cậu ta điều tra nhanh tới vậy, mới mấy tiếng đã làm xong việc.
"Dạ, Âu tổng chỉ là việc cô Đổng Văn Văn nhờ tôi điều tra có liên quan tới nhà họ Bạch, không biết nên xử lý thế nào?" Từ Cận trong mắt hiện lên tia do dự, tất cả mọi việc anh điều tra được đều hướng tới nhà họ Bạch, mà nhà đó lại có quan hệ với sếp mình, nên anh mới chạy về đây xin ý kiến.
"Nhà họ Bạch? Anh quên là tôi đã hủy hôn rồi à, chuyện nhà đó không liên quan gì tới tôi, anh đưa cho cô ấy đi." Âu Thời Phong ngả lưng ra đằng sau, giờ người anh muốn bảo vệ là Đổng Văn Văn, chứ không phải là người nhà họ Bạch kia.
"Trợ lý Từ người ở trong bệnh viện kia có quan hệ gì với Đổng Văn Văn."
"Là mẹ của cô Đổng, thật trùng hợp buổi sáng Bạch phu nhân tới thăm, buổi tối bà ấy mất."
Âu Thời Phong gật đầu bảo trợ lý Từ ra ngoài, anh không hỏi sâu vào chuyện riêng của cô ấy, nhưng có vẻ mối quan hệ của Đổng Văn Văn và nhà họ Bạch cũng không đơn giản, mà trợ lý Từ điều tra gấp gáp nên chỉ tìm hiểu những việc mà cô ấy nhờ làm, chứ không đi sâu vào những vấn đề khác.
Không biết tự nhiên cô ấy lại muốn biết chuyện ai tới thăm mẹ mình vào hôm đó để làm gì, trong đầu Âu Thời Phong xâu chuỗi các tình tiết lại chợt nghĩ ra vấn đề..
Danh Sách Chương: