Editor: SusanTrần Tiểu An đần mặt luôn, may mà không lâu sau nhà sản xuất đã hẹn cũng tới đây, Quý Nhất Nhiên đuổi Dư Hoán đi chỗ khác rồi ba người vào một phòng họp nhỏ chọn ra mấy bài hát, sau đó lại hẹn thời gian thu âm.
Vừa tiễn thầy sản xuất đi, Quý Nhất Nhiên gắn sim vào điện thoại đưa cho Trần Tiểu An, các tài khoản trên mạng xã hội đều ghi lại trong mục note, hắn dặn dò nói: “Tạo cho cậu hai cái weibo, một cái acc chính dùng để xử lý công việc, một cái acc dùng để chơi, id cậu có thể tự sửa lại.
Wechat cũng thế, dù sao cũng bị gắn với số điện thoại… Với cả nếu có người nào hỏi cậu thì tôi cũng đã tạo thiết lập cá nhân cho cậu rồi, cậu hãy nói ba cậu là người Úc, mẹ là người Trung Quốc, họ đều đang ở nước ngoài, đây là lần đầu tiên cậu về nước, rất nhiều việc còn khá bỡ ngỡ.”
“Ôi —— lại phải nói dối lừa gạt người ta.” Trần Tiểu An thở dài.
Quý Nhất Nhiên: “Ai bảo mắt cậu màu xanh làm gì?”
Tuy Trần Tiểu An hơi ngốc nhưng cậu không phải ngu dốt, cậu suy nghĩ rồi nói: “Tôi có cảm giác rất dễ bị phát hiện á, ví dụ như buổi tối Hoán Gia vừa muốn ôm tôi ngủ trong trạng thái nguyên hình, lại vừa muốn tán gẫu wechat với tôi trong hình người thì phải làm sao?”
Quý Nhất Nhiên cũng trầm tư sờ cằm: “Đúng thật, nhưng muốn giải quyết vấn đề này thì cậu phải dọn ra ngoài.”
Đang nói thì vang lên vài tiếng gõ cửa, Quý Nhất Nhiên la lớn: “Vào đi.”
“Tôi thấy nhà sản xuất đã đi rồi”, Dư Hoán đi vào, “Các anh đang nói chuyện gì thế?”
Trần Tiểu An theo bản năng trả lời: “Nói về chuyện chuyển nhà…” Nói được một nửa thì cậu chợt nghĩ hình như không nên nói cái này cho lắm, lỡ như bị Dư Hoán phát hiện ra có gì đó mờ ám thì phiền lắm luôn, vì thế cậu vội vàng mím môi lại.
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi, Dư Hoán nghe được: “Tiểu An phải chuyển nhà ư? Định chuyển đến chỗ nào?”
“Còn… còn chưa biết.” Trần Tiểu An có hơi căng thẳng, ngồi ngoan y như học sinh tiểu học, hai tay đặt trên đầu gối nắm lấy vạt áo thun dài.
Dư Hoán lại hỏi: “Lúc trước cậu ở đâu?”
Trần Tiểu An nghẹn lời, Quý Nhất Nhiên thuận miệng giúp cậu nói dối: “Ở chỗ tôi.”
Dư Hoán nhíu nhíu mày: “Vậy thì quả thật là rất không thuận tiện, nên dọn ra ngoài ở.”
Quý Nhất Nhiên nghe vậy cũng thấy không thoải mái lắm, hắn sạc lại: “Sao lại không thuận tiện cơ chứ? Anh chỉ ở có một mình, giữ bản thân trong sạch, anh còn thích sạch sẽ….”
Dư Hoán vắt hết óc, cuối cùng anh nói: “Anh nuôi thú cưng.”
“À, cô Y Xuy”, lại nói đã một khoảng thời gian rồi không gặp Y Xuy, Trần Tiểu An nhớ lại những ngày Y Xuy lúc nào cũng bíp bíp bên tai cậu rồi nói, “Em rất thích cô Y Xuy á.”
Vừa nãy ý của Dư Hoán rõ ràng là nuôi thú cưng sẽ không thuận tiện, hiện tại anh sửa miệng ngay tắp lự: “…Nhà tôi cũng có một con mèo, cực kỳ đáng yêu luôn.”
Nói xong dường như còn sợ Trần Tiểu An không tin, anh mở thư viện ảnh ra cho Trần Tiểu An xem.
Trần Tiểu An nhìn thấy một đống ảnh và video của mình thì nhất thời nghẹn lời.
Dư Hoán cũng tự mình xem cùng, còn giải thích thêm: “Cậu xem video này nè, tôi chọc bụng nó là nó đá chân lên liền… Còn cái này nữa, tôi thả quả dưa leo trước mặt nó nó liền sợ tới mức nhảy dựng lên luôn…”
Trần Tiểu An: “…”
Quý Nhất Nhiên: “Ha ha ha ha ha ha ha.”
Quý Nhất Nhiên nằm bò lên bàn cười muốn chảy cả nước mắt, Dư Hoán cũng không nghĩ nhiều, anh còn nói tiếp: “Vừa buồn cười vừa đáng yêu.”
Trần Tiểu An có hơi muốn khóc, nhưng cậu chỉ có thể kiên trì mèo khen mèo dài đuôi: “Đúng vậy á, rất… rất đáng yêu.”
Quý Nhất Nhiên còn cười lớn tiếng hơn nữa, nếu không phải nền nhà vững chắc thì phỏng chừng cả tòa nhà lớn đều bị hắn cười cho sập luôn.
Tắt điện thoại đi, Dư Hoán nói tới chuyện chính: “Dọn đến chỗ của tôi đi?”
Quý Nhất Nhiên nghĩ thầm chỗ đó rất tốt, không cần phải di chuyển, chỉ là hình như Dư Hoán bị điên rồi hay sao, cậu ta đối với Trần Tiểu An không khỏi quá mức nhiệt tình rồi đó?! Hiện tại mới quen biết nhau bao lâu mà đã bảo người ta dọn đến nhà mình ở? Hắn đang cảm thấy có chỗ nào đó không ổn thì lại nghe Dư Hoán nói: “Ý là dọn đến tiểu khu của tôi, an ninh cũng rất tốt.”
Thì ra là vậy.
Quý Nhất Nhiên nói: “Vậy để anh đi hỏi thử xem còn phòng trống không.”
“Dưới lầu tôi có một căn.” Dư Hoán nói, “Trước kia tôi tiện tay mua hai căn, căn dưới lầu vẫn còn để trống, nếu tạm thời Tiểu An không có chỗ thì có thể đến đó ở.”
Quý Nhất Nhiên vẫn cảm giác Dư Hoán này đang có mưu đồ gì đó, quen biết Dư Hoán đã hơn mười năm hắn hiểu rõ tính tình của Dư Hoán, thường ngày cho dù anh vừa hiền hòa vừa không ra vẻ nhưng anh cũng sẽ không ân cần đối với một hậu bối đến mức này.
Quý Nhất Nhiên trái lo phải nghĩ, hắn cảm thấy hẳn là không phải do Trần Tiểu An bị bại lộ, nếu một người bình thường biết con mèo mình nuôi trong nhà đã thành tinh thì chắc sẽ giống như trong “Diệp Công thích rồng” [1], cũng sẽ bị dọa cho ngốc giống như Diệp Công đó.
Quý Nhất Nhiên nhìn chằm chằm sườn mặt của Trần Tiểu An một hồi, lúc trước hắn cũng nhìn khuôn mặt của Trần Tiểu An dưới góc độ cực kì thương mại, hắn thầm nghĩ người có nhan sắc như vậy vừa debut chắc chắn có thể trở thành một đỉnh lưu mới.
Hiện tại hắn đã thay đổi suy nghĩ, hắn mơ hồ có chút hiểu ra…
[1]Câu chuyện “Diệp Công thích rồng” kể rằng Diệp Công từ nhỏ luôn nói rất thích rồng và mọi đồ đạc đều khắc hình rồng; rồng thật trên trời biết chuyện cảm động, bèn từ trên trời giáng hạ xuống nhà Diệp Công; Diệp Công nhìn thấy rồng thật liền sợ hãi quay người bỏ chạy, giống như đánh rơi mất hồn vậy, sắc mặt tái mét, không tự chủ được nữa.
(Nguồn: dembuon)
Chẳng lẽ lão cầm thú Dư Hoán này có ý với Trần Tiểu An ư?! Cũng không phải không thể, không nói tới ngoại hình đẹp thì tính cách của Trần Tiểu An cũng rất tốt, lại còn mang theo thuộc tính fanboy.
Thử hỏi có thằng đàn ông nào mà không thích một bé người yêu vừa đẹp vừa ngoan ngoãn, lại còn cả ngày dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình đâu chứ?… Nhưng mà thiết lập hình người Trần Tiểu An vừa mới thành niên thôi mà, Dư Hoán cũng quá điên khùng rồi!
Quý Nhất Nhiên quá quen thuộc với Dư Hoán rồi, nếu hắn muốn nói gì đó cũng không cần phải quanh co lòng vòng.
Tuy nhiên lời này không thể để Trần Tiểu An nghe được, nên hắn gửi một tin nhắn đến điện thoại Dư Hoán, lại đẩy đẩy Dư Hoán ý bảo anh nhìn điện thoại.
Quý Nhất Nhiên: Mày làm gì đấy? Mày muốn theo đuổi Tiểu An à? Ân cần như vậy, không phải gian trá thì cũng là trộm cắp.
Dư Hoán đọc xong tin nhắn của Quý Nhất Nhiên, anh trực tiếp cho hắn một ánh mắt cạn lời rồi trả lời: Anh đang nghĩ cái gì vậy, chỉ là em cảm thấy có duyên với em ấy, em coi em ấy như em trai thôi.
Quý Nhất Nhiên nửa tin nửa ngờ: Ồ, cậu ấy mới có 18 tuổi thôi, mày đừng có mà nghĩ nữa, bố mày sẽ không để cậu ấy yêu sớm đâu.
Quý Nhất Nhiên nghĩ vậy thật, nếu Dư Hoán có suy nghĩ không an phận nào đó, vậy thì hắn nhất định phải bóp chết nó từ trong trứng.
Dù sao thì người và yêu khác đường, bớt được chuyện nào hay chuyện đó.
Dư Hoán không trả lời hắn, anh hỏi Trần Tiểu An: “Muốn dọn nhà tới đó không?”
Trần Tiểu An liếc mắt nhìn Quý Nhất Nhiên, thấy Quý Nhất Nhiên hình như không có chỉ thị nào khác, cậu liền gật đầu.
Mấy người này hành động cực kỳ lẹ, thoáng tí đã hoàn thành việc chuyển nhà, nhưng chủ yếu cũng là do Trần Tiểu An không có đồ vật gì để chuyển cả.
Tuy nói căn nhà kia của Dư Hoán bỏ không, nhưng đồ dùng trong nhà cái gì cần có thì đều có, phương diện vệ sinh cũng có dì giúp việc quét tước định kỳ, Trần Tiểu An chỉ cần xách giỏ vào ở là được, nhưng dù thế nào đi nữa cũng vẫn phải có chút hành lý để chuyển chứ, vậy mà Trần Tiểu An lại không có cái gì cả.
Dư Hoán cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng anh không nghiên cứu đến cùng, ngược lại anh còn hỏi Trần Tiểu An: “Cậu cũng không có đồ dùng cá nhân gì ư, có cần tôi dẫn cậu đi mua một ít không?”
Quý Nhất Nhiên đưa bọn họ đến dưới tiểu khu liền trở về một mình, không ai giúp Trần Tiểu An quyết định cả nên Trần Tiểu An liền gật đầu.
Quả nhiên sau đó đã xảy ra chuyện khiến Quý Nhất Nhiên đau đầu không thôi.
Dư Hoán cứ như vậy mà đi trung tâm thương mại gần đó với Trần Tiểu An mua quần áo và vật dụng hằng ngày, rõ ràng mấy cái thứ này tìm một trợ lý mua dùm chút là được, nhưng hai người bọn họ lại cố tình tự mình ra trận, lại còn không thèm ngụy trang chút nào, Dư Hoán cũng chỉ đeo một cái kính râm.
Tuy rằng trung tâm thương mại bọn họ đi ít người, nhưng dù người có ít đến đâu thì cũng vẫn có người, Dư Hoán lại rất nổi tiếng, vì vậy ngay lập tức đã có người nhận ra.
May là những người đi mua sắm ở đây vẫn có tố chất cao, cũng không có ai lập tức đăng lên weibo tiết lộ vị trí của Dư Hoán.
Dư Hoán nhìn thấy có một vài người to gan xin chụp ảnh chung và ký tên, anh cũng đều chiều lòng.
Dư Hoán dẫn Trần Tiểu An đến mấy nhãn hiệu mà các thanh thiếu niên ưa thích, anh chọn một đống quần áo và giày cho cậu.
Trần Tiểu An cũng chẳng hiểu gì, Dư Hoán nói đẹp cậu liền cảm thấy đẹp, mua quá nhiều đồ nên Dư Hoán trực tiếp kêu chị gái bán hàng giao đến nhà giúp bọn họ.
“Cảm ơn Hoán Gia.” Trần Tiểu An không có khái niệm gì về tiền bạc ở thế giới con người, nhưng cậu cảm giác hẳn là Dư Hoán đã tiêu không ít tiền, nên cậu vẫn ấp úng mở miệng, “À ờm, tiền…”
Lúc Trần Tiểu An tự biến hình chỉ biết mang theo một bộ đồ trắng, đương nhiên cậu không thể ngày nào cũng mặc nó, quần áo trên người cậu là do lúc trước Quý Nhất Nhiên tạm thời mua giúp, đều là những nhãn hiệu bình thường.
Dư Hoán nhìn vậy liền cho rằng Trần Tiểu An hẳn là một đứa trẻ bình thường có hoàn cảnh gia đình tầm trung, nếu vậy thì anh mua thứ này thứ kia cho cậu quả thật có thể khiến cậu cảm thấy áp lực, anh liền nói: “Không tốn bao nhiêu tiền đâu, thật ra chủ yếu là để cậu lấp đầy tủ quần áo thôi, sau này có thể sẽ có nhãn hàng cao cấp tài trợ quần áo cho cậu mặc, nhưng quần áo riêng của mình thì phải chuẩn bị nhiều một chút… Tuy nhiên về sau để trợ lý giúp cậu xử lý mấy việc này là được rồi, qua một khoảng thời gian nữa là cậu chính thức bắt đầu hoạt động, Nhất Nhiên sẽ phải sắp xếp cho cậu một trợ lý, cậu muốn trợ lý như thế nào?”
Nói nhẹ nhàng vài câu rồi chuyển chủ đề, đánh lạc hướng người kia.
Trần Tiểu An cũng không có yêu cầu gì: “Em đều nghe theo các anh hết.”
Dư Hoán nở nụ cười, vò vò đầu Trần Tiểu An: “Cũng không thể cái gì cũng nghe theo.
Sao cậu lại ngoan như vậy hả? Bị người ta lừa thì biết làm sao bây giờ?”
Trần Tiểu An có chút chột dạ nghĩ, nhưng hiện tại lúc nào cũng là tui lừa anh hết á.
Mua đồ này nọ cũng đã hòm hòm rồi, hai người bèn xuống lầu, Dư Hoán nhìn thấy lầu một có cửa hàng vật dụng cho thú cưng mới mở, anh liền tiện đường ghé vào: “Cũng mua chút đồ cho mèo nhà tôi luôn.”
Vừa nãy Dư Hoán liên tục hỏi Trần Tiểu An còn muốn gì khác không, Trần Tiểu An đều nói không có, nhưng khi bước vào cửa hàng đồ dùng cho thú cưng cậu liền bắt đầu ngứa tay.
Nếu đến lúc đó chỉ có một mình một không gian, vậy thì cũng cần phải có nhà cây [2] cho mèo các thứ chứ! Trần Tiểu An đứng bất động trước cái khung leo trèo rực rỡ sắc màu, Dư Hoán kinh ngạc: “Cậu muốn cái này?”
[2]
Trần Tiểu An do do dự dự gật đầu.
Dư Hoán: “Cậu cũng muốn nuôi mèo ư?”
Tốt quá rồi, Trần Tiểu An đang nghĩ nên giải thích sao cho hợp lý thì tự Dư Hoán giúp cậu soạn lý do luôn rồi.
Trần Tiểu An: “Dạ!”
Trên đường về, Dư Hoán bị chất vấn một hồi y như bão táp mưa sa từ Quý Nhất Nhiên: “Bộ cậu là thằng nhóc mới debut hay sao?! Cậu đưa Trần Tiểu An ra ngoài mua sắm làm cái gì chứ, có người mô tả sinh động lại chuyện hôm nay cậu cuồng mua sắm rồi kia kìa, và các cậu lại lên hotsearch rồi đó người anh em, fan của cậu và người qua đường ăn dưa đều đang hỏi Trần Tiểu An là thần thành phương nào.”
Dư Hoán hỏi lại: “Lên hotsearch không tốt sao?”
Quý Nhất Nhiên cảm giác huyệt thái dương của mình đang đập thình thịch: “Đương nhiên là cậu không sao cả, nhưng bây giờ Tiểu An còn chưa có tác phẩm gì, sẽ bị người ta nói là mua bài marketing… [3] Weibo gần nhất của cậu liên tục nhắc tới cậu ấy hai lần đã gây cho cậu ấy quá nhiều sự chú ý, không cần thêm nữa, phản tác dụng hoàn toàn đấy biết không?”
[3]
Dư Hoán trái lại không quan tâm đến chuyện này: “Em ấy có thực lực, không sợ người khác nói.”
Quý Nhất Nhiên: “…”
Dư Hoán cúp điện thoại của Quý Nhất Nhiên, đưa Trần Tiểu An về nhà mới, trước khi tạm biệt Dư Hoán hỏi: “Hôm nay Tiểu An có vui không?”
Trần Tiểu An: “Vui ạ.”
Dư Hoán lại hỏi: “Có muốn qua nhà tôi nựng mèo không?”
Trần Tiểu An nghĩ thầm mèo của anh là tui đó, sao tui tự nựng chính tui được, dù sao cũng không thể tự chém mình thành hai nửa chứ! Cậu lắc lắc đầu, Dư Hoán có hơi bất ngờ, nhưng anh cũng không nói thêm gì cả: “Vậy nghỉ ngơi sớm một chút.”
Trần Tiểu An nhìn theo Dư Hoán vào thang máy, cậu đóng cửa lại, chưa kịp thở hơi nào đã phải nhanh chóng biến về thành mèo, nhảy ra từ cửa sổ, leo lên theo đường ống nước, bò vào nhà Dư Hoán ở lầu trên.
Lúc chui vào cửa sổ phòng Dư Hoán, đúng lúc Trần Tiểu An nghe thấy tiếng mở cửa của Dư Hoán, cậu chạy đến huyền quan [4], ngồi xổm cạnh cửa làm bộ như mình vẫn luôn ở nhà.
[4]Huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách:
Dư Hoán mở đèn lên liền thấy bộ dạng mèo con chờ anh về nhà đã lâu rồi, anh lấy một lon đồ hộp dành cho mèo từ trong túi, huơ huơ trước mặt mèo: “Mua cho mày nè.”
Trần Tiểu An nghiêng nghiêng cái đầu: “Meo.” Biết rồi biết rồi, tui mua chung với anh mà..
Danh Sách Chương: