• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Editor: SusanThật ra khúc sau chương trình cũng chẳng có gì để xem.

Ban đầu Trần Tiểu An nói muốn ra ngoài hẹn hò giống như mấy cặp đôi giả khác, nhưng do cậu và Dư Hoán đột nhiên gia nhập vào nên tổ chương trình muốn giữ nguyên sự thần bí để tạo chút mánh lới hấp dẫn người xem, vì vậy mới không để bọn họ ra ngoài quay cảnh ngoài trời mà chỉ quay kiểu một ngày bình thường thôi.
Có điều một ngày bình thường này cũng đã đủ để các fan đón giao thừa rồi —— ăn mừng năm mới cũng không chỉ có fan, mà còn rất nhiều giới truyền thông và blogger sau khi xem xong tiết mục đều ngoi lên cọ nhiệt, họ suy đoán rằng có lẽ Dư Hoán và Trần Tiểu An có ý muốn come out.
Kết quả hai vị đương sự lại chẳng tỏ chút thái độ nào, thậm chí hai vị đương sự này còn chưa xem hết chương trình, lại càng chẳng hơi đâu mà để ý dư luận trên mạng đồn đãi ra sao.
Dư Hoán còn đang quậy Trần Tiểu An đây này, anh dụ dỗ cậu nói mấy lời dễ nghe.

Mắt thấy sắp thành công rồi, Trần Tiểu An đã chuẩn bị xong định nói gì đó mà Dư Hoán muốn nghe thì chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại Dư Hoán vang lên.
Dư Hoán vốn muốn trực tiếp cúp điện thoại luôn, nhưng sau khi liếc thấy người gọi đến thì anh nhéo mặt Trần Tiểu An một cái rồi đứng dậy đi ra ban công nhỏ ngoài phòng nhận điện thoại.
Trần Tiểu An ngồi xếp bằng trên giường, gương mặt vẫn còn nóng, cậu xoa xoa mặt mình định để bản thân tỉnh táo lại một chút.

Ban nãy Dư Hoán nói với cậu rằng “Hoặc là nói thích anh, hoặc là hôn anh một cái”, bé mèo thiếu kiến thức nào đã nghe qua những lời đáng sợ như thế này đâu chứ, nên khi nghe thấy vậy, đầu quả tim cậu cứ run rẩy mãi thôi… Lúc trước đâu có phát hiện ra Dư Hoán lại biết ăn nói thế này đâu cơ chứ.
Một lát sau Dư Hoán trở lại, anh hỏi Trần Tiểu An: “Hôm đó quay phim không thể ra ngoài chơi, vậy bây giờ em còn muốn ra ngoài không?”
Thật ra mèo cũng chẳng phải là loại sinh vật quá thích ra ngoài, nhưng Trần Tiểu An cũng có phải mèo bình thường đâu, bản thể của người ta là vua trong vạn yêu á nha… Cơ mà gạt những điều này sang một bên thì Trần Tiểu An cũng không thể nói là thích rong ruổi ngoài đường, nhưng cậu rất vui khi được đi ra ngoài chơi và gặp gỡ những điều mới lạ.
Vì vậy cậu gật đầu một cách mãnh liệt.
Vài ngày sau Dư Hoán dẫn Trần Tiểu An đến khu danh lam thắng cảnh ở một tỉnh lân cận, nguồn tài nguyên suối nước nóng ở nơi này tuy dồi dào nhưng vẫn chưa được khai phá.

Bởi vậy mặt bằng chung kinh tế của địa phương thuộc mức trung bình, dẫn đến rất nhiều thanh niên trẻ tuổi đều lựa chọn mưu cầu phát triển ở các thành phố lớn.


Đương nhiên không phải Dư Hoán hứng lên là tùy tiện dẫn Trần Tiểu An tới nơi này đâu.
Lúc trước anh vẫn chưa khôi phục năng lực thì gặp được con rối dưới địa cung Trần gia, sau này lại tìm người chôn hắn.

Khi đó anh chẳng hiểu cái gì cả, nhưng không biết vì sao trong lòng anh vẫn cứ vướng mắc nên đã nhờ người giúp đỡ điều tra lai lịch ban đầu của con rối.

Cuộc điện thoại hôm qua là thám tử tư anh nhờ khi ấy gọi đến nói rằng đã tìm được nguyên quán của người đó, hắn ở tại thôn quê có suối nước nóng này.
Hiện tại manh mối này lại phát huy tác dụng.
Một người đang khỏe mạnh bị luyện thành một con rối, trên người ngoại trừ đặc điểm về hình dáng không có gì thay đổi ra thì trên cơ bản đã không còn hơi thở ban đầu nữa.

Nếu muốn tìm được hồn phách ban đầu của hắn thì vẫn phải dựa vào một ít đồ vật có dính hơi thở của hắn.
Hiện tại Dư Hoán tin chắc mình vẫn có thể tìm được hồn phách của hắn là cũng có lý do.

Bình thường muốn luyện con rối phải tìm một người có ngày sinh tháng đẻ cực kỳ âm mới luyện chế được —— giống như Lý Tiếu trước đây vậy.

Mà hồn phách của bản thể con rối đối với những kẻ tu ma đạo chính là vật siêu bổ, có thể tăng cao tu vi.

Tuy nhiên thực tế chỉ riêng một hồn phách thì cũng chẳng hữu dụng cho lắm.


Nhưng nếu có thể thu thập hồn phách của chín người giống như thế rồi nuốt hết cùng một lúc, thì tu vi tăng lên không phải dùng một ít hoặc một nửa là có thể hình dung được.
Rất rõ ràng là hiện giờ kẻ đó vẫn chưa tập hợp được, bằng không thì cho dù có là Dư Hoán cũng không chắc có thể chiếm được lợi từ chỗ đối phương.

Vả lại hẳn là nhất thời kẻ đó cũng khó mà thu thập đủ chín hồn phách như vậy.

Người có được ngày sinh tháng đẻ kiểu này vốn đã ít rồi, trước kia bọn chúng rất vất vả mới tìm được Lý Tiếu mà hồn phách cậu bé lại bị tổn hại, sau đó chắc là cũng tìm được một hai người, nhưng chung quy lại thì tiến độ rất chậm.
Nếu vẫn chưa thu thập được thì hẳn là hồn phách của con rối đó còn đang cất giữ ở nơi nào đấy, chỉ cần tìm được vật dụng con rối thường dùng khi còn sống thì cũng có thể tìm được hồn phách của con rối giống như trước kia tìm được hồn phách của Lý Tiếu vậy.

Thậm chí không cần phải hao tâm tốn sức như khi đó.

Bây giờ Dư Hoán có thể làm tất cả những việc anh muốn mà chẳng cần phải kinh động đến đối phương.
Tính ra cũng sắp đến lúc rồi, trước đó Dư Hoán trừng trị Trần Tư Vũ có nói là sau bảy ngày gã sẽ biến thành tên ngốc tâm trí thiếu thốn, nhưng thật ra thời điểm đó vẫn còn sớm, Dư Hoán cố ý nói như vậy để cho ngày nào Trần Tư Vũ cũng nghĩ rằng kỳ hạn cuối cùng đó sẽ đến ngay tức khắc, khiến gã hoảng sợ không thể chịu nỗi dù chỉ một ngày… Thế thì biết đâu còn chưa đến thời điểm đó mà chính gã đã phát điên trước rồi.
Trên thực tế, khi quỷ khí xâm nhập vào trong cơ thể thì chẳng thể tính ra một con số chính xác rằng rốt cuộc khi nào mới có tác dụng, mà nó phục thuộc vào mức độ quỷ khí xâm lược hồn phách.

Tuy nhiên vẫn có thể dự đoán được khoảng thời gian đại khái.


Dư Hoán từng nói muốn để cho Trần Tư Vũ tận mắt chứng kiến kẻ mà gã che chở sẽ rơi vào kết cục nào trước khi gã hoàn toàn mất đi ý thức, anh nói được thì sẽ làm được, đó cũng chính là mấy ngày này.
Trước khi nhận được kết quả điều tra, Dư Hoán vẫn mơ hồ lo lắng nếu gia đình con rối đó còn có người thân thì nên làm thế nào mới tốt.

Suy cho cùng bất kể là ai khi biết được người thân của mình tự dưng chết oan chết uổng cũng sẽ rất khó chấp nhận được.

Có điều trên kết quả thám tử tư điều tra cho anh viết rằng, tên thật của con rối là Triệu Dũng, hắn là một cô nhi, lúc còn nhỏ ba mẹ làm công bên ngoài gặp nạn.

Sau khi Triệu Dũng học xong cấp 2 ở quê liền ra ngoài làm công, trước khi mất tích hắn mới vừa được thăng chức lên làm cửa hàng trưởng của cửa hàng tiện lợi.
Là người có cảnh đời rất thê thảm.
Dư Hoán tinh thông ma đạo, nhưng đối với những thứ liên quan đến bát tự thì anh lại không rõ lắm —— có thể Từ Hành Chu của ngày trước thông thạo, có điều dù sao bây giờ anh cũng chẳng nhớ cái gì cả.

Anh nghĩ đến nhà Lý Tiếu cũng mất cả cha lẫn mẹ, không biết có phải liên quan đến bát tự thế này hay không.
Thật ra sau khi điều tra xong, người được ủy thác có thể trực tiếp mang những món đồ trước kia Triệu Dũng từng dùng đến đây cũng được.

Tuy nhiên thứ nhất là Dư Hoán không quá yên tâm, thứ hai là muốn nhân cơ hội này để viện cớ dẫn bé mèo đi ra ngoài dạo một chuyến, bởi vậy anh quyết định tự mình đi —— ngoài ra còn kéo theo một cái bóng đèn.
Suy cho cùng thì bất luận là gương mặt của Dư Hoán hay là Trần Tiểu An đều có độ nhận diện rất cao, cho dù kinh tế nơi này không cao, nhưng cũng đâu phải chỗ nào hẻo lánh đến mức ngay cả TV cũng chưa từng xem.

Đương nhiên anh cũng không ngốc đến nỗi tự mình ra trận như vậy, cho nên trước khi đến nơi ở của Triệu Dũng lấy đồ thì anh đã giao chuyện này cho Quý Nhất Nhiên.
Triệu Dũng ra ngoài làm công, nhưng căn nhà cũ của hắn vẫn còn đó.

Bà lão kế bên nhà giúp hắn trông chừng nhà nên cũng có chìa khóa nhà hắn.


Lúc Quý Nhất Nhiên đến mới nói dối xưng mình là đồng nghiệp của Triệu Dũng, hắn không đành lòng nói cho bà cụ biết chuyện Triệu Dũng đã mất, nên vẫn luôn nói nhăng nói cuội rằng hiện giờ Triệu Dũng sống rất tốt.

Con người bà lão cũng thành thật chất phác, Quý Nhất Nhiên nói thì bà liền tin ngay.

Vì vậy khiến cho Quý Nhất Nhiên rất xúc động.
Dư Hoán nói tùy ý lấy một món đồ vật là được rồi, vì để đảm bảo an toàn nên Quý Nhất Nhiên giả bộ gói ghém một túi đồ vật linh tinh đủ thứ rồi mang về resort.

Khi Quý Nhất Nhiên trở về không tìm thấy ai trong phòng cả, đi sâu vào trong nhìn một cái mới phát hiện hai tên cẩu nam nam đang nhàn nhã ngâm mình trong hồ tắm.
Nghe thấy tiếng bước chân, Trần Tiểu An liền lặn xuống dưới nước mất tiêu.

Nhìn từ góc độ này của Dư Hoán có thể thấy mặt nước nóng bốc hơi đang nổi lên vài bọt nước.

Dư Hoán cố gắng vớt Trần Tiểu An từ trong nước lên, cơ mà Trần Tiểu An lại không vui, cậu vỗ một cái lên tay Dư Hoán rồi tự đạp nước bơi tới mép hồ bên kia.
Biểu cảm sinh động trên mặt Quý Nhất Nhiên như đang thể hiện cái gì gọi là ‘muốn nói rồi lại thôi’: “…Vừa nãy các cậu làm gì ở trong đó thế?”.

truyện kiếm hiệp hay
Dư Hoán tựa vào cạnh hồ, liếc Quý Nhất Nhiên một cái, giọng điệu như thể kèm theo sự bất mãn: “Đang chuẩn bị làm chút gì đó thì anh tới rồi.”Lời tác giả: Nhất Nhiên thảm ghê á.
Cảm ơn các vị thiên thần nhỏ =3=.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK