Editor: SusanNgười ta nói Trần Tiểu An có khả năng ẵm giải quán quân cao nhất cũng không phải tùy tiện mà nói.
Show “Ca Vương” này đã hoạt động được mấy năm rồi, tuy vẫn là người mở đường trong các chương trình cùng thể loại, nhưng hai năm nay cũng đã lờ mờ cho thấy xu thế sụt giảm, càng ngày càng nhạt.
Ngoài miệng mọi người không nói thôi nhưng trong lòng đều rõ ràng cả, năm nay thật sự là nhờ Trần Tiểu An giữa chừng tham gia tập kích, lượng khán giả mới bắt đầu tăng trở lại.
Từ lúc cậu tham gia chương trình cho tới nay, mỗi một kỳ dù là hát nhạc gốc hay nhạc xưa “remake” thì chỉ cần là cậu hát, đăng lên bất kỳ một nền tảng xã hội nào cũng đều có thể thấy người khác chia sẻ bài hát của cậu về.
Những người này đâu chỉ riêng fan của cậu mà còn có rất nhiều người share bài hát chỉ đơn thuần là người qua đường xem show nghe nhạc mà thôi.
Vì lượng khán giả của “Ca vương” tăng trở lại, thậm chí còn đá bay một vài chương trình giải trí đứng đầu mới ra nên đã dẫn đến một hồi thảo luận trên Internet.
Trước đó rất nhiều người đều cho rằng chương trình truyền hình kiểu thuần thi đấu thì chả có gì đáng xem cả, show giải trí bây giờ đều thích cắt nối biên tập một cách ác ý, sao tác đề tài để tạo một vài tin hot không liên quan đến chủ đề chương trình nhằm thu hút người xem, nhưng Trần Tiểu An không sao tác, chỉ an phận mà ca hát, vẫn luôn dựa vào thực lực để giữ chân fan và người qua đường.
Điều này khiến cho không ít người tìm được sơ tâm khi xem kiểu chương trình này, không còn bị “dắt mũi” bởi những cái gọi là mâu thuẫn và tin “hot” do tổ tiết mục cố ý evil edit [1] mà chỉ tập trung yên lặng nghe hát và xem trình diễn.
[1]
Cơ chế bình chọn của chương trình này dựa vào bình chọn trực tiếp và giám khảo chuyên môn, mỗi phần chiếm một nửa tổng số điểm.
Hiện tại Trần Tiểu An có độ nổi tiếng cao, lấy được số bình chọn trực tiếp đứng đầu cũng không thành vấn đề.
Các giám khảo cũng rất tán thưởng cậu, mấy kì trước vẫn luôn khen cậu không dứt miệng, có khi vì để tỏ ra bản thân công bằng chính trực nên giám khảo cũng sẽ cố ý bới móc, tỷ như nói kinh nghiệm sân khấu của cậu không đủ và đôi khi không thể biểu diễn một cách tự nhiên, rồi thì phong cách sân khấu có hơi lộ vẻ ngây ngô các thứ, sau khi xoi mói xong thì sẽ có người qua đường nói mấy giám khảo này thật sự là “vạch lá tìm sâu”.
…
Thời điểm phát sóng trực tiếp bắt đầu, Dư Hoán ngồi ở hàng ghế đầu tiên dành cho khán giả, đạo diễn chương trình vui mừng như thể vàng trên trời rớt xuống vậy, miệng cười sắp rách ra luôn.
Khi Trần Tiểu An lên sân khấu ông vẫn luôn chỉ huy cameraman cho Dư Hoán lên hình nhiều chút.
Bản thân chương trình bọn họ không mời nỗi Dư Hoán đến cổ vũ, đây là tự Dư Hoán đưa độ “hot” tới tận cửa, tự dưng được miễn phí thì sao tổ tiết mục lại không cần cơ chứ.
Kết quả các cư dân mạng theo dõi livestream lại bắt đầu nháo nhào cả lên, fan Trần Tiểu An rất bất bình, bảo nghe ca nhạc thì nghe ca nhạc chứ chiếu Dư Hoán hoài làm gì, bộ Dư Hoán hát hay là Trần Tiểu An hát? Fan ảnh đế liền phản bác lại, nói Trần Tiểu An lên chương trình rồi còn muốn buộc chặt với Dư Hoán, cứ như không có Dư Hoán thì chả có ai tới xem cậu biểu diễn vậy.
Fan Trần Tiểu An lại nói, đây là chương trình của Trần Tiểu An, người nào không muốn xem thì nhanh nhanh cút quách đi cho nhờ, đừng có một bên thì lén lút nghe một bên thì lắm mồm.
Fan CP bị kẹp trong tình thế khó xử thì run rẩy sợ sệt làm người hòa giải, nói rằng nghe nhạc không được ồn ào.
Còn những người qua đường không biết yêu hận tình cừu giữa fan Trần Tiểu An và fan Dư Hoán thì chậm chạp gõ một dấu chấm hỏi.
Quý Nhất Nhiên vẫn như trước, thời thời khắc khắc đều theo dõi dư luận trên mạng, nhìn thấy fan tranh cãi thì cảm thấy rất buồn cười, phong thủy luân phiên chuyển, mấy tháng trước đều là Trần Tiểu An bị chửi, hiện tại Trần Tiểu An đã có một nhóm fan cứng có thể đánh nhau với fan Dư Hoán rồi.
Quý Nhất Nhiên thở dài, hắn nghĩ thầm nếu hai người này thật sự tốt đẹp thì ngoại trừ fan CP ra, không biết các fan khác sẽ có cảm nghĩ gì nữa.
Cơ mà tranh cãi chỉ là trận ồn ào trước khi biểu diễn mà thôi, chờ đến khi Trần Tiểu An bắt đầu hát thì dù là bên nào cũng chẳng ai thèm gõ chữ nữa.
Lần này ca khúc Trần Tiểu An hát là một bài hát cũ đã mười mấy năm “Xuân Phong”, ca sĩ hát gốc chính là một trong những giám khảo.
Rất nhiều khán giả trẻ tuổi đều nghe bài hát này mà lớn lên, vừa nghe Trần Tiểu An hát câu đầu tiên thì ký ức của rất nhiều người bị kéo trở về tuổi thơ, còn có người vô thức ngâm nga theo.
Bài hát này không có chỗ nào đặc biệt khó hát, cũng không có chỗ nào để phô bày kỹ thuật cả.
Kiểu bài như này trông thì rất đơn giản, ai cũng có thể hát được, không có cách nào dựa vào kỹ thuật khiến cho mọi người phải cảm thán.
Nhưng nó rất khó để lại cho người ta ấn tượng sâu sắc.
Vì vậy khi chọn bài hát kiểu này, nếu hát xuất sắc thì ngược lại còn khiến người ta cảm phục nhiều hơn so với ca khúc chỉ thuần túy là khoe giọng.
Bài này là Quý Nhất Nhiên chọn cho Trần Tiểu An, sau khi nghe Trần Tiểu An hát trực tiếp tại hiện trường nhiều như vậy thì Quý Nhất Nhiên đã cho ra một kết luận rằng, con mèo nhỏ này ngoài âm thanh nổi trội của mình thì còn có sức cuốn hút rất mạnh, dù bài hát bình thường thì cậu cũng có thể đưa mọi người vào bầu không khí mà ca khúc muốn dựng lên, không biết có phải con mèo nhỏ này chơi trò gian lận hay không.
Hắn từng lén hỏi Trần Tiểu An có phải cậu bí mật sử dụng pháp thuật nào đó trong lúc hát không, Trần Tiểu An ngơ ngác: “Tôi hát một cách rất bình thường mà…”
Quý Nhất Nhiên nghĩ thầm đây đâu còn là cấp độ được ông trời thưởng cơm, đây chính là cái trình mà ông trời thưởng cho Mãn Hán Toàn Tịch [2] luôn đấy.
[2]
Quả nhiên Trần Tiểu An vừa cất tiếng hát là đã dẫn dắt mọi người vào một bầu trời tháng Hai với cỏ cây mọc dài và chim oanh tung bay, vào mùa xuân trong bài hát, tình cảm nơi con tim của đôi tình nhân trẻ cũng như đang trồi lên từ dưới mặt đất, nhưng rồi lại không dám nói ra, mỗi một câu nói, mỗi một động tác thử lòng nhau đều giống như làn gió xuân mơ hồ phất qua.
Sau khi hát xong ngay cả ca sĩ gốc cũng cảm thán: “Có lẽ do tôi già rồi, có hát lại bài này cũng không còn hát ra được cái cảm giác thanh xuân này nữa, quả nhiên ‘Trường Giang sóng sau xô sóng trước’ mà.”
Trần Tiểu An trên sân khấu được khen rất chi là ngại ngùng, vị giám khảo hát gốc kia lại trêu chọc: “Hát có cảm xúc đến vậy, có phải Tiểu An cũng có người mình thích rồi không?”
Anh chàng cameraman cực kỳ tinh tường, sau khi giám khảo nói câu này thì ngay lập tức anh ta cắt cho Dư Hoán đang ngồi ở khán phòng một khung hình.
Dư Hoán mỉm cười, nụ cười của anh trông có chút khác biệt tinh tế so với nụ cười xã giao lúc bình thường, cười đến nỗi ánh mắt cong cong, trong đôi mắt như đang ẩn chứa nét dịu dàng vô hạn.
Tất cả mọi loại fan đang xem trực tiếp: …
Fan CP: Ba chữ “là thật đó” [3] chúng ta đã nói phát ngán luôn rồi.
[3]
Trần Tiểu An bị câu hỏi bất thình lình này làm cho không kịp phản ứng, Quý Nhất Nhiên chỉ dạy cậu trả lời một vài câu hỏi chuyên môn, cũng không nói cho cậu biết là sẽ bị hỏi kiểu này.
Cậu đành phải phát huy ngay tại chỗ: “Em thích âm nhạc…”
Thế nhưng khi được hỏi đến vấn đề này, cậu kìm lòng không đậu mà nhớ đến khoảnh khắc Dư Hoán hôn cậu, rõ ràng là đối phương bày tỏ tình cảm với thú cưng, cơ mà khi cậu nhớ lại nụ hôn này thì chẳng biết vì sao mà tim cậu bắt đầu đập nhanh hơn, thế là khi được hỏi cả khuôn mặt cậu đều đỏ lên, trả lời cũng lắp ba lắp bắp.
Cho nên câu trả lời của cậu chẳng những không thuyết phục được mọi người mà còn khiến khán giả ở hiện trường bất ngờ phát ra từng trận xôn xao.
May mắn là sau đó có một người dẫn chương trình đã kịp thời lên sân khấu giải nguy, cứu được Trần Tiểu An đang trong dầu sôi lửa bỏng.
Kết quả vòng này rất rõ ràng, cuối cùng thì Trần Tiểu An cũng không phụ sự mong đợi của mọi người mà giành được giải quán quân.
Lúc nhận cúp Trần Tiểu An đọc thuộc lòng lào lào bài phát biểu trước đó Quý Nhất Nhiên đã chuẩn bị cho cậu.
Sau khi phát sóng trực tiếp kết thúc thì vẫn còn khâu phỏng vấn của phóng viên, Trần Tiểu An cố hết sức ứng phó xong, cuối cũng cũng trở lại hậu trường, ở đó cậu nhìn thấy Dư Hoán đã đợi mình từ lâu.
Trước đó Dư Hoán đã nhờ trợ lý đi mua gà rán giúp anh trước, vì vậy Trần Tiểu An vừa bước ra đã bị nhét cho một hộp to màu vàng [4].
[4]
Dư Hoán nói: “Chúc mừng em.”
Xem như đáp lại, Trần Tiểu An trực tiếp nhét chiếc cúp mình vừa đoạt được vào trong tay Dư Hoán: “Cái này tặng cho anh!”
Dư Hoán kinh ngạc nói: “Đây là chiếc cúp đầu tiên em giành được…”
Cơ mà Trần Tiểu An không cảm thấy có gì kỳ, cậu nói: “Sau này mỗi một cái đều cho anh!”
Nếu không phải hậu trường toàn là người thì Dư Hoán quả thật muốn ôm lấy Trần Tiểu An xoay vòng vòng.
Có lẽ bé mèo không hiểu tình yêu là gì thật, nhưng chắc chắn là cậu thân thiết với anh nhất, cũng ỷ lại anh nhất.
Sau khi xác nhận được chuyện này, đầy ắp trong lòng Dư Hoán chỉ có niềm vui mừng.
Bọn họ cũng không ở lại lâu trong hậu trường tổ chức chương trình, sau đó vẫn còn một vài hoạt động chúc mừng, nhưng Quý Nhất Nhiên đều giúp Trần Tiểu An thoái thác.
Bởi vì trong lòng Trần Tiểu An còn nhớ Trần Trạch Ý ở bên kia nên cậu vội vã muốn chạy đi.
Cậu rất khao khát bản thân có thuật phân thân, một Tiểu An tách ra thành hai Tiểu An, người thì ngày ngày chăm chỉ làm ca sĩ trong giới giải trí, người thì đi làm một thầy trừ tà, đỡ phải luôn chạy tới chạy lui giống như vậy.
Tuy nhiên, cậu cũng biết trong khoảng thời gian này không thể thiếu tình huống chạy qua chạy lại hai đầu, lịch trình gần đây cũng đã được định xong từ trước, không phải nói “xù” thì “xù” được.
Cái nào ký hợp đồng thì không cho leo cây được, có vài cái chỉ là giao ước qua miệng thì cũng không thể thoái thác bừa bãi.
Cậu vừa mới bộc lộ tài năng, nếu hoãn lại lịch trình đã định trước thì rất dễ bị người ta nói mắc bệnh “ngôi sao”.
Trần Tiểu An quyết định nếu không phải “không thể không bùng” thì cậu sẽ tận lực chạy từng lịch trình.
Để tiết kiệm thời gian nên bọn họ ở trên xe Quý Nhất Nhiên rồi truyền tống đi.
Rõ ràng một giây trước còn ở hiện trường cuộc thi thì một giây sau đã trở lại sau nhà Trần gia, Trần Tiểu An lại có loại cảm giác như đã qua mấy đời.
Dù sao thì ở hội trường thi đấu tiếng người huyên náo, mà cậu cũng vừa mới ở trên sân khấu hát một ca khúc ấm áp chữa lành.
Còn bên này dường như không cùng một thế giới với bên ngoài, Trần Tiểu An vừa quay về đã thấy nặng nề, còn có một thiếu niên đang nằm chờ bọn họ đến cứu.
Sau khi Trần Tiểu An trở về liền đi thẳng đến tàng thư các, chỗ tàng thư các này cũng chỉ có nhân tài nhà bọn họ mới có thể đi vào, Dư Hoán không có quyền hạn đi vào nên đành ngồi ở dưới lầu chờ Trần Tiểu An.
Trần Tiểu An đi vòng quanh cầu thang xoắn ốc lên đến lầu ba của tàng thư các, ở nơi đó cậu tìm thấy Trần Trạch Ý đang ngồi xếp bằng dưới đất lật xem sách.
Trần Tiểu An đi qua ngồi xuống bên cạnh Trần Trạch Ý, đưa cái hộp gà rán đang ôm trên tay cho Trần Trạch Ý: “Ăn không?”
Trần Trạch Ý lắc lắc đầu: “Anh ăn đi.”
Trần Tiểu An hỏi: “Có tìm ra manh mối nào hữu dụng không?”
Trần Trạch Ý khép quyển sách trên tay lại rồi thở dài một hơi: “Chỗ này nhiều sách lắm, trong một lát không tìm được cái gì cả, vả lại em thấy còn có vài quyển sách không nằm ở vị trí ban đầu, cũng chẳng biết chạy đi đâu nữa… Tuy nhiên hồi sáng anh cho em một cái la bàn, sau đó em có thử dùng, thế mà lại có thể cảm ứng được phương hướng đại khái của hồn phách Lý Tiếu.
Nhưng cái la bàn này chỉ có ban đầu em dùng thử mới có thể xài được, lúc sau thử kiểu gì cũng không có động tĩnh.
Biết anh đang thi đấu nên em nghĩ đợi anh trở về rồi hẵn nói.”
La bàn bình thường cũng chỉ có thể tìm phương hướng và dò phong thủy, Trần Trạch Ý vốn cũng không trông cậy có thể dựa vào la bàn để tìm ra.
Nhưng y thấy cái la bàn Trần Tiểu An cho này trông không giống phàm vật, ôm tâm tình cứ thử xem sao nên y dùng thử la bàn, thật đúng là để y tìm được một tia hy vọng.
Chỉ tiếc tia hy vọng này lại lướt qua trong chớp mắt.
Trần Tiểu An đặt hộp gà rán sang một bên: “Cầm la bàn ra đây, để anh thử xem sao.”
Trần Trạch Ý lấy la bàn từ trong túi Càn Khôn ra đưa cho Trần Tiểu An, Trần Tiểu An hý hoáy một lát rồi giải thích: “Anh quên mất, hình như phải là chính anh thì mới dùng được, lần đầu tiên em dùng có thể là do la bàn mới rời khỏi tay anh nên còn một chút hơi thở của anh.”
Cậu lại niệm ngày sinh tháng đẻ của Lý Tiếu, la bàn màu bạc phát ra một tia sáng đẹp mắt, sau đó kim đồng hồ trên la bàn chuyển động rất nhanh, cuối cùng nó chỉ về phía hướng đông.
Trần Trạch Ý nhìn thấy địa điểm la bàn chỉ thì buồn bực nói: “Phương hướng được chỉ khác hoàn toàn với lúc em thử.”
Trần Tiểu An cũng sợ kết quả nhầm lẫn, lại thử lần nữa, lần này nơi được chỉ ra cũng vẫn là hướng đông.
Trần Trạch Ý nói: “Có lẽ em không phải là chủ nhân của la bàn nên dò ra cũng không chuẩn nhỉ.”
Hồn phách chỉ có thể rời khỏi cơ thể bảy ngày, hiện giờ đã qua gần một ngày.
Tìm không ra phương pháp khác, chỉ có một la bàn dẫn đường nhưng lại không có cách nào lần lữa tiếp được nữa.
Có điều la bàn này chỉ ra không phải hướng đi cụ thể mà chỉ là một phương hướng, bọn họ cũng không có cách nào lập tức tới được vị trí nơi hồn phách Lý Tiếu ở.
Hơn nữa dựa vào một phương hướng đại khái để mà tìm thì cũng chẳng biết phải tìm đến năm nào tháng nào.
Trần Tiểu An cúi đầu, một tay chống cằm trầm tư suy nghĩ.
Đi tìm theo phương hướng trên mặt đất có lẽ nguy hiểm trùng trùng, vẫn chưa rõ sẽ gặp phải những chướng ngại gì, cũng chưa cần đến kẻ đứng sau giở trò quỷ, chỉ một vài quy hoạch kiến trúc tự nhiên hay nhân loại thì cũng đủ cản đường đi phía trước của mọi người rồi.
Trước kia Trần Tiểu An đã gặp phải sai lầm này nên cậu có quyền lên tiếng nhất.
Thế nhưng nếu có thể bay trực tiếp lên không thì sao? Trên không dù sao cũng không có 7749 vật cản này nọ đâu nhỉ.
Đầu tiên Trần Tiểu An nghĩ đến chính là mượn máy bay tư nhân của Trần Trạch Sâm một chút, nhưng về sau càng khiến cậu phủ quyết ý nghĩ trong đầu mình đi.
Cho dù là máy bay tư nhân thì cũng phải dựa theo đường hàng không để bay, còn nếu đổi thành máy bay trực thăng thì thật ra lại có khả năng tìm tòi ở tầng trời thấp, nhưng như vậy thì động tĩnh quá lớn dễ dẫn tới sự chú ý, hoạt động bọn họ làm chính là mê tín dị đoan, có thể tránh được tai mắt người khác thì vẫn phải tận lực tránh đi.
Vả lại suy nghĩ khoa trương một chút xem, lỡ như hồn phách Lý Tiếu bị giấu ở nơi rất xa, máy bay cũng không biết phải bay đến khi nào.
Trần Tiểu An vỗ lòng bàn tay một cái, lập tức gọi điện thoại ngay cho Quý Nhất Nhiên.
Sau khi Quý Nhất Nhiên yểm trợ cho hai người họ truyền tống xong thì trở về chỗ ở của mình, còn đang xử lý bản thảo thông báo vừa nhận được để chuẩn bị đăng lên thì thấy Trần Tiểu An gọi điện đến, hắn vẫn hơi kinh ngạc: “Sao vậy? Có chuyện gì không?”
Trần Tiểu An: “Thì… Anh có quen yêu quái nào biết bay không?”
Quý Nhất Nhiên: “Có quen á, sao vậy.” Yêu quái mà, có cánh thì đều có thể bay, không cánh thì có một vài yêu quái cũng bay được.
Trần Tiểu An: “Kiểu mà ngày đi ngàn dặm thì sao?”
Quý Nhất Nhiên nghĩ ngợi: “Yêu quái mà có thể ngày đi ngàn dặm thì phải là đại yêu lợi hại… Tuy nhiên tôi có biết một chút, nhưng không thể nói là có quen biết.”
Trần Tiểu An giải thích với Quý Nhất Nhiên một hồi, Quý Nhất Nhiên trực tiếp phái nhiệm vụ đến hiệp hội yêu quái, đám yêu quái bọn họ cùng nhau tạo ra một cái app để nhận nhiệm vụ, có vài yêu quái rảnh rỗi nhàm chán nên suốt ngày đều kéo làm mới bảng nhiệm vụ, cho nên chả cần lo không có ai nhìn đến nhiệm vụ.
Tuy nhiên nhiệm vụ này yêu cầu một yêu quái hệ phi hành ngày đi ngàn dặm, phần lớn tiểu yêu đều không phù hợp với điều kiện tham gia.
Còn đối với đại yêu phù hợp với điều kiện mà nói thì khen thưởng cho nhiệm vụ này rất ít, quá trình hoàn thành nhiệm vụ trông có vẻ vừa khô khan vừa nhàm chán, vì vậy trong chốc lát cũng chẳng có ai tiếp nhận nhiệm vụ.
Trong lúc bọn họ hết đường xoay xở thì Quý Nhất Nhiên nhận được một tin nhắn riêng.
Là Chu Tước [5] gửi đến, quả thật Chu Tước là một đại yêu không những có thể bay mà còn mạnh nữa, nhưng bình thường hắn vẫn luôn không thèm tham gia các loại nhiệm vụ ở hiệp hội yêu quái.
Hồi đó vì để hắn nhập hộ khẩu mà các quan chức cấp cao của hiệp hội yêu quái phải hao tốn rất nhiều tâm tư.
Dù sao thì Chu Tước cũng là một trong tứ linh [6], kiêu ngạo thành thói rồi.
[5] & [6]
Kiểu như Quý Nhất Nhiên là loại cu li cấp thấp nhất vừa mới vào hiệp hội không lâu thì càng không có quan hệ gì với Chu Tước.
Nhưng tin nhắn riêng Chu Tước nhắn cho Quý Nhất Nhiên lại nói là: Ta nhìn thấy người ủy thác nhiệm vụ là cậu, cho nên tới hỏi cậu ha, ta có thể đưa ra một số yêu cầu khác cho phần thưởng nhiệm vụ này của cậu không?
Quý Nhất Nhiên nghi ngờ bản thân nhìn lầm: Ngài không nhắn nhầm chớ.
Chu Tước là một anh trai già rất nóng nảy: Mi nói thêm câu nữa?
Quý Nhất Nhiên thu hồi lại tin nhắn trên, lại cung kính hỏi: Vậy xin hỏi đại thần Chu Tước có yêu cầu gì ạ?
Chu Tước: Ta muốn phương thức liên hệ của Trần Tiểu An.
Quý Nhất Nhiên sửng sốt tại chỗ:???
Chu Tước: Chẳng phải bây là người đại diện của Trần Tiểu An sao? Không cho thì không làm nữa.
Quý Nhất Nhiên nhất thời nghĩ không ra yêu cầu này của Chu Tước là có ý gì, chẳng lẽ là fan của Trần Tiểu An? Quý Nhất Nhiên hỏi Trần Tiểu An thì Trần Tiểu An nói: “Dù sau lát nữa cùng nhau đi tìm người thì hắn cũng nhìn thấy tôi…”
Quý Nhất Nhiên thầm nói cũng phải, sau khi đồng ý với Chu Tước thì Chu Tước rất sảng khoái mà nhận nhiệm vụ.
Mấy người bọn họ vốn hẹn tập hợp ở cửa Trần gia rồi, nhưng Chu Tước lại không muốn, nói là không thích cái địa phương dày đặc quỷ khí đó.
Nói Trần gia dày đặc quỷ khí thì thật khoa trương, nhưng nhà bọn họ quả thật có một mảnh đất chỉ chuyên môn dùng để cất những quỷ hồn tạm thời khó có thể siêu độ.
Thần thú tất nhiên là cũng không quá thích tiếp cận loại chỗ ở này.
Cuối cùng bọn họ trực tiếp đi tới nơi mà Chu Tước ở.
Trước khi đến nơi, tất cả mọi người đều nghĩ đại yêu quái kiểu này chắc chắn là ở trong khu nhà cấp cao hưởng thụ nhân sinh, kết quả địa điểm họ được truyền tống đến vậy mà lại là một thôn làng trong thành thị, Quý Nhất Nhiên gõ cánh cửa đã rơi hết nước sơn để lộ ra màu sắc nguyên bản là một tấm ván gỗ chất lượng kém, sau đó một thanh niên tóc đỏ mở cửa: “Sao lại lề mề chậm chạp thế?”
Chậm chạp chỗ nào chứ! Quý Nhất Nhiên nghĩ như vậy nhưng hắn cũng không dám mảy may tỏ ý bất mãn của mình, lỡ như làm ngài đây không vui rồi ngài đây không bằng lòng dẫn bọn hắn bay là một chuyện, chuyện quan trọng hơn là trực tiếp vỗ cánh một cái với hắn, chỉ sợ hắn sẽ phải hồn phi phách tán.
Chu Tước luồn tay vào tóc mình rồi vuốt một cái, ánh mắt chuyển sang Trần Tiểu An: “Nếu không phải là bây thì ông đây cũng chả nguyện ý làm tọa kỵ cho con người đâu.”
Dư Hoán: “…”
Trần Tiểu An không biết nên trả lời hắn câu gì mới tốt, do dự nói: “Cảm ơn?”
“Không cần”, ánh mắt Chu Tước lại lia tới mấy người phía trước rồi chần chừ, sắc mặt càng lúc càng khó coi, “Nhiều người như vậy đều phải cưỡi ông?”
Thật ra người tới cũng không nhiều, cũng là bốn người: Trần Tiểu An, Trần Trạch Ý, Dư Hoán và Quý Nhất Nhiên mà thôi.
Trần Trạch Sâm không biết pháp thuật, hắn vốn cũng muốn đi theo nhưng Trần Trạch Ý không cho.
Cuối cùng Trần Trạch Sâm ở lại nhà họ Trần hỗ trợ chăm sóc thân thể của Lý Tiếu, chờ sau khi Lý Văn Tinh tỉnh lại còn phải giải thích với cậu nhóc tại sao anh trai cậu lại “ngàn cân treo sợi tóc”.
Cuối cùng Chu Tước giơ hai ngón tay: “Nhiều nhất là hai người, Trần Tiểu An tính một, còn lại mấy người chúng bây tự thương lượng.”
Nhưng cũng chả cần thương lượng, Trần Tiểu An lập tức quyết định đi trước cùng Trần Trạch Ý, dù sao thì Trần Tiểu An có sức chiến đấu.
Về phần hai vị còn lại, Trần Trạch Ý nói đợi đến nơi rồi sẽ gửi định vị cho họ để họ truyền tống đến đó là được.
Lúc trước Quý Nhất Nhiên dùng bùa truyền tống đều như dao cứa vào tim, hiện tại ôm đùi người Trần gia rồi thì xài bùa truyền tống cứ như là khăn giấy vậy, không đau lòng chút nào.
Chu Tước thi triển lên bản thân một tấm bùa tàng hình rồi cho mấy người trước mặt quyền hạn có thể nhìn thấy hắn.
Sau đó hắn đi lên nóc nhà của dân làng trong thôn, biến trở về nguyên hình ở nơi tương đối trống trãi này.
Nguyên hình của hắn là một con chim to màu đỏ, khắp thân bốc lên ngọn lửa hừng hực, vỗ cánh một cái, Trần Tiểu An liền cảm giác được một cơn gió nóng rực đập vào mặt.
Thấy vẻ mặt khó chịu của mọi người xung quanh, Chu Tước ngửa cổ lên trời thét dài một tiếng, một ngọn lửa khác lại bùng lên.
Chu Tước truyền thanh cho những người khác: “Lâu lắm rồi ta không biến về nguyên hình, suýt chút nữa thì quên… Tụi bây ai mở vòng bảo hộ đi, nếu không có thể sẽ bị ta thiêu cháy.”
Mọi người: “…”
Ở đây không có yêu quái biết dùng pháp thuật hệ thủy, nhưng Trần Trạch Ý thử bày một kết giới lên mấy người họ, kết giới này bình thường chỉ dùng để chắn ác quỷ, không ngờ đánh bậy đánh bạ thế mà cũng có thể chắn được cơn bão lửa trên người Chu Tước.
Bây giờ cũng không đến mức bị thiêu cháy, nhưng đứng bên người Chu Tước, mấy người họ vẫn cảm giác nóng như bị đưa vô trong lò nướng vậy.
Chu Tước lại hót lên một tiếng, sau đó cúi người xuống, móng vuốt bấu trên mặt đất, Trần Tiểu An xoay người ngồi lên lưng Chu Tước, rồi kéo Trần Trạch Ý lên theo.
Trước khi hai người lên chim cũng đã dán bùa tàng hình cho mình, đỡ phải đến lúc đó người qua đường thấy được sẽ bị dọa chết luôn.
Chờ cả hai đều ngồi vững rồi, Chu Tước liền vỗ vỗ cánh bay lên trời.
Trần Tiểu An và Trần Trạch Ý ngồi song song nhau, hai người kéo chặt lấy lông chim trên lưng Chu Tước, đề phòng bản thân bị ngã xuống.
Chu Tước lại truyền âm cho bọn họ: “Đừng dùng sức kéo như vậy, lông ông mày đều sắp bị tụi bây kéo trụi rồi!”
Trần Tiểu An yếu ớt nói: “Nên chuẩn bị trước một cái yên chim.”
Chu Tước tức giận nói: “Yên chim??? Mi nói thêm câu nữa ông sẽ ném tụi bây đi luôn!”
Một lúc lâu sau rốt cuộc Chu Tước đã tiến vào trạng thái phi hành vững vàng, bọn họ xuôi theo gió, cơn gió lướt nhẹ thoáng xua tan đi cảm giác bỏng rát do ngọn lửa của Chu Tước mang lại.
Trần Tiểu An lấy la bàn ra bắt đầu chỉ đường, Trần Trạch Ý cũng lấy ra một cái hộp bút mà Lý Tiếu đã dùng rất lâu, loại đồ vật này được chủ nhân sử dụng trường kỳ nên dính hơi thở của chủ nhân trên đó, vả lại ít nhiều gì nó cũng có một ít linh tính.
Trong truyền thuyết của Đông Doanh, thậm chí còn có kiến giải về thần Phó Tang, thần Phó Tang chính là yêu quái từ đồ vật biến thành.
Hộp bút này đương nhiên không đến mức đó, nhưng vẫn có thể sử dụng để hỗ trợ tìm kiếm tung tích hồn phách của Lý Tiếu.
Hắn yểm thêm chú trên hộp bút, chờ đến gần nơi có hồn phách Lý Tiếu thì chú ngân [7] trên hộp bút sẽ có phản ứng.
[7]
Tốc độ phi hành của Chu Tước rất nhanh, dựa theo phương hướng Trần Tiểu An cho rồi bay về phía đông, dấu vết ban đầu trên hộp bút từ từ phát ra ánh sáng nhàn nhạt, điều này chứng minh vị trí của bọn họ là không nhầm lẫn.
Chu Tước bỗng nhiên dừng lại, hai cái cánh lớn vỗ lên xuống: “Lại đi tiếp về phía trước chính là địa bàn của Thanh Long [8].”
[8]
“Thanh Long?” Tứ linh Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ này Trần Tiểu An đương nhiên biết, nhưng vì sao đến địa bàn của Thanh Long thì Chu Tước lại dừng lại, điều này cậu lại không rõ lắm.
“Bọn ta với hắn không hợp nhau.” Mặc dù không nhìn thấy biểu cảm của Chu Tước nhưng Trần Tiểu An vẫn có thể cảm giác được trong giọng nói của Chu Tước tràn ngập sự chán ghét.
Trần Trạch Ý cũng có chút luống cuống, y không biết tập tính của các thần thú này, lỡ như Chu Tước vì cái gọi là thù hằn với Thanh Long nên không muốn bay tiếp về phía trước nữa thì bọn họ phải làm sao để tiếp tục tìm kiếm hồn phách của Lý Tiếu đây?
Không ngờ Chu Tước lại hỏi: “Bay nữa không?”
Trần Tiểu An gật đầu: “Bay.”
Chu Tước nói: “Được, nếu gặp phải Thanh Long thì chúng ta đánh bay đầu chó hắn.”
… Là đầu rồng.
Trần Tiểu An muốn nói.
Chu Tước lại nói: “Hồi đó Thanh Long bị cha bây đè trên đất mà đánh, cực kỳ bẽ mặt.”
Trần Tiểu An nghi ngờ bản thân nghe nhầm: “Cha con?”
Chu Tước tiếp tục bay về phía trước: “Cha bây là Bạch Hổ [9] đó, vua trong muôn yêu… Cơ mà đó đều là do ông đây để cho hắn, bằng không thì yêu vương chính là ta.
Hình dạng người của bây giống hắn hồi nhỏ y như đúc, bây chắc chắn là con ruột.
Ta và cha bây là huynh đệ sống chết có nhau, nếu không bây nghĩ rằng ta rảnh rỗi không có gì làm nên ra ngoài giúp bây à?”
[9]
Đột nhiên có người nhẹ nhàng tạo ra một người cha cho Trần Tiểu An.
Trần Tiểu An cảm giác khó mà tiếp thu được, cậu quay đầu nhìn Trần Trạch Ý, Trần Trạch Ý cũng lộ vẻ khiếp sợ.
Sau một hồi lâu trầm mặc, Trần Tiểu An nói: “… Nhưng con là mèo mà.”.
Danh Sách Chương: