• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trần Tiểu An cũng không biết mình đã chạy bao xa, nửa tiếng sau cậu cảm thấy hơi mệt mỏi, tùy tiện ngồi trước một cửa hàng đã đóng cửa, nơi này là vùng ngoại thành, chín giờ mấy gần mười giờ không có ai trên đường cả, đèn đường mờ tối y như cảnh trong phim kinh dị.

Có một con mèo tam thể [1] nhàn nhã ngồi xổm bên cạnh cậu: “Trai đẹp như vậy mà nửa đêm ngồi ở chỗ này nguy hiểm lắm à nha.”
[1]
Trần Tiểu An thở dài: “Cảm ơn cô.”
Mèo tam thể lùi lại vài bước: “Cậu hiểu tôi nói gì hả?”
“Cô [2] Tam Thể, tôi cũng là mèo mà!” Trần Tiểu An gãi gãi mái tóc bị gió đêm thổi khô trong lúc chạy trốn, “Nhưng tôi không biến về được!”
[2]
Mèo tam thể đi quanh Trần Tiểu An một vòng, kinh ngạc thán phục: “Cậu là yêu quái à? Đã nhiều năm rồi tộc chúng ta không có một con mèo nào tu thành người cả, cậu lợi hại ghê.”
Trần Tiểu An nghe mèo tam thể khen cậu như vậy thì sờ sờ mũi, cậu không thể nhớ nỗi mình tu luyện thành yêu quái từ khi nào, trên thực tế sau khi bị thương cậu đã mất đi một vài phần ký ức, sống được như bây giờ cũng là tỉnh tỉnh mê mê.
Mèo tam thể lại hỏi cậu: “Là do cậu vừa mới biến thành yêu quái nên mới không có cách nào tùy tiện biến hình ư?”
Trần Tiểu An giải thích cho mèo tam thể.

Cậu nói vừa nãy mình gặp phải một thầy trừ yêu, tên đó đuổi theo cậu, lại còn ném mấy cái lá bùa lên người cậu, vì vậy cậu không thể biến trở về hình mèo.

Cậu đã thử vài lần, nhưng vừa triển khai linh lực toàn thân được một lúc lại bị tiêu tan, giống như khói lửa ngút trời nhưng không thể đốt cháy bất cứ thứ gì, cứ nổ tung như vậy rồi biến mất.
Thực ra Trần Tiểu An còn muốn oán trách Dư Hoán một lúc với cô bạn mèo tam thể vừa mới quen này, sao Dư Hoán lại tìm thầy trừ yêu đến chứ?! Chỉ là cậu ngẫm lại Dư Hoán cũng đâu biết mình là yêu quái, chắc anh cũng không biết cái tên đó là thầy trừ yêu đâu.
Thầy trừ yêu sẽ rời đi chứ? Nếu tên đó vẫn còn bên cạnh Dư Hoán, vậy thì Trần Tiểu An sẽ khó có thể quay về.

Trần Tiểu An vẫn muốn trở lại bên cạnh Dư Hoán, trên người Dư Hoán có linh khí nồng đậm không biết từ đâu tới, nguồn năng lượng đó không ngừng nạp vào người Trần Tiểu An.
Nhưng cho dù thầy trừ yêu đi rồi mà Trần Tiểu An không biến về hình mèo được thì cũng như không, theo quan sát của Trần Tiểu An trong khoảng thời gian này, tuy Dư Hoán tiếp xúc với tất cả các loại người, nhưng không có một nhân loại nào có thể ở lại bên cạnh Dư Hoán trong thời gian dài cả.

Theo hiểu biết của Trần Tiểu An về đạo đức xã hội loài người, nếu cậu dùng hình người lao thẳng lên người Dư Hoán mà cọ thì nhất định sẽ bị bắt đi như một thằng biến thái…

Biến thành người thiệt là vô dụng mà, tui phải làm mèooo! Trần Tiểu An phát điên.
“Thầy trừ yêu?” Dường như mèo tam thể nghe được chuyện gì đó thú vị, nó ngồi trên thềm đá nhảy tới nhảy lui, nói với Trần Tiểu An: “Cái này tôi nghe được từ bà nội tôi —— bà ấy nói bà nội của bà ấy nói với bà rằng rất lâu trước kia trong nhân loại có một nghề nghiệp là thầy trừ yêu, chuyên môn đối phó với các yêu quái đó.”
Trần Tiểu An có hơi không rõ ý của mèo tam thể: “Rất lâu trước kia đã có? Vậy hiện tại không còn nữa?”
“Không còn nữa.” Mèo tam thể mới khoảng chừng hai tuổi cố ý nói với giọng điệu rất tang thương, “Thời thế thay đổi rồi, yêu quái với con người đã chung sống hòa bình từ lâu.

Bây giờ hậu duệ của thầy trừ yêu đều làm việc ở hiệp hội yêu quái, người cậu gặp phải kia chắc hẳn là nhân viên của hiệp hội yêu quái, không phải muốn giết cậu đâu, chỉ là muốn bắt cậu đi làm hộ khẩu thôi —— cậu không có hộ khẩu chứ gì?”
Trần Tiểu An: “Hình như… không có.”
Mèo tam thể còn nói: “Cậu kỳ lạ ghê á, cậu tu luyện ở trong núi hả? Sao cái gì cũng không biết hết vậy.”
Trần Tiểu An: “…” Tui bị mất trí nhớ mà!
Trần Tiểu An mơ hồ phán đoán được từ cuộc nói chuyện giữa mình và cô tam thể rằng hẳn là cậu đã sống rất nhiều năm rồi, nhưng suy ngẫm lại thì cậu không nghĩ ra được gì nữa, ký ức của cậu giống như bị lửa thiêu trụi, một mảnh cháy đen, chỉ còn lẻ tẻ vài cây cỏ vẫn ngoan cường sinh trưởng.
Mèo tam thể là con mèo bác học hiểu biết sâu rộng, nói liên tục không ngừng phổ biến cho Trần Tiểu An chuyện về hiệp hội yêu quái.

Nó nói hiện giờ các yêu quái trà trộn vào địa bàn của nhân loại đều phải đến hiệp hội yêu quái đăng ký, nếu chúng có lòng muốn phát triển ở xã hội loài người thì có thể nhận được sự giúp đỡ của hiệp hội.

Mèo tam thể nói đại lão kiếm được rất nhiều tiền trên Internet kia thực ra là con Tỳ Hưu, còn nói diễn viên mới nọ kỳ thật chính là Tiểu Bạch Xà [3], gần đây cô ấy muốn vào giới giải trí phát triển chủ yếu là do Hứa Tiên chuyển thế lần thứ n tham gia show tuyển tú được debut…
[3]
Người và yêu trong ký ức của Trần Tiểu An vẫn là trạng thái người trên trời, kẻ dưới đất [4], không quấy rầy lẫn nhau.

Nếu có tiếp xúc với nhau mà không để lộ thân phận thì tốt, còn nếu bại lộ vậy thì đánh nhau đến chết đi sống lại.

Không ngờ tình huống hiện tại là như vậy.

Trong lòng Trần Tiểu An còn đang xúc động một hồi, lại nói tiếp: “Ồ… Diễn viên thì tôi biết, từng đóng phim với chủ nhân nhà tôi đó, vậy mà lại là Tiểu Bạch Xà à.”
[4]

Mèo tam thể khiếp sợ: “Cậu có chủ nhân luôn á?! Mèo nhà cũng có thể tu luyện thành tinh được hả?”
Trần Tiểu An không biết nên trả lời như thế nào, cậu đang định đánh lạc hướng mèo tam thể sang chuyện khác thì đột nhiên ở góc cuối đường có ánh đèn xe xuyên qua bóng tối dọc đường, xe chạy đến rồi dừng ở chỗ Trần Tiểu An đang ngồi.
Cửa xe mở ra, Quý Nhất Nhiên bước xuống xe: “Chú mèo nhỏ này cũng chạy được phết.”
Vừa nhìn thấy Quý Nhất Nhiên, theo bản năng Trần Tiểu An vẫn còn nổi da gà, nhưng nghĩ tới những gì mèo tam thể vừa nói, cậu lại đè xuống sự sợ hãi.

Cậu đứng dậy vươn tay về phía Quý Nhất Nhiên theo phép tắc của con người: “À ờm, xin chào…”
Quý Nhất Nhiên: “Chạy đi! Sao lại không chạy!”
Trần Tiểu An: “…”
Trần Tiểu An lúng túng xấu hổ, không biết nên rút tay về hay không, cuối cùng Quý Nhất Nhiên cũng thôi nhăn mặt, bắt lấy tay cậu, còn vỗ vỗ đầu cậu: “Lên xe đi.”
Mèo tam thể nhảy tới, kêu meo meo với Quý Nhất Nhiên.

Quý Nhất Nhiên hỏi Trần Tiểu An: “Con mèo này đang nói gì thế? Phiên dịch dùm với.”
Trần Tiểu An vẫn còn hơi hơi sợ Quý Nhất Nhiên, kiên trì nói: “Cô tam thể hỏi nhà anh còn thiếu mèo không, cổ nói bộ dạng mình cũng rất đáng yêu, sức ăn cũng ít lắm.”
Quý Nhất Nhiên: “Tôi bận công việc dữ lắm.”
Mèo tam thể tiếp tục mèo méo meo.

Trần Tiểu An phiên dịch cùng lúc: “Cổ nói không sao hết, cô ấy sẽ tự lo cho bản thân, cổ không muốn đi lang thang nữa.”
Quý Nhất Nhiên do dự trong chốc lát, bình thường gặp được chó mèo lang thang mặc dù hắn đau lòng nhưng cũng không ôm về, dù sao trên thế giới này có nhiều động vật lang thang như vậy, tình yêu của hắn có nhiều cũng không giúp hết nỗi.

Nhưng con mèo này mở miệng cầu xin hắn, hắn nghĩ mình gặp được âu cũng là duyên phận, nên vẫn ôm bé mèo tam thể lên: “Được rồi, vậy đi thôi.”
Quý Nhất Nhiên phải mất một lúc lâu mới lái xe về gần khách sạn, hắn bước vào một cửa hàng McDonald’s 24h, sau khi mua hai phần ăn trở về hắn đưa một tờ giấy cho Trần Tiểu An, còn không ngừng cằn nhằn: “Cậu nói xem cậu chạy làm cái gì? Tôi cũng đâu có ăn cậu, hơn nữa cậu chạy đi đâu tìm một tên xúc xẻng tiêu tiền như rác cho cậu như Dư Hoán đây? Mấy con mèo các cậu đều có mạch não quái dị ghê… Cũng may là tôi lanh trí cho cậu một lá bùa theo dõi, nếu không công trạng ngay trước mắt của tôi cũng chạy mất luôn.”
Trần Tiểu An cầm lấy tờ khai xem từng dòng, giọng Quý Nhất Nhiên tiếp tục vang lên bên tai cậu: “Lâu như vậy rồi rốt cuộc tôi cũng gặp được một nhóc yêu quái chưa nhập hộ khẩu, có dễ dàng cho tôi đâu chứ? Sư phụ nói nếu lại không có yêu quái nào đến đăng ký thì sẽ không cho tôi chuyển lên chính thức.”

Trần Tiểu An hùa theo một câu: “Vất vả như vậy à…”
“Haiz!” Quý Nhất Nhiên thở dài, “Thông cảm cho nhau, nhóc yêu quái, điền vào đi.”
Trần Tiểu An cầm lấy cây bút Quý Nhất Nhiên đưa, cậu nhìn chằm chằm ngòi bút nửa ngày cũng không nhúc nhích, Quý Nhất Nhiên thúc giục nói: “Sao lại không điền?”
“Hình như tôi không biết dùng bút…” Trần Tiểu An đỏ mặt, thấy ánh mắt phức tạp của Quý Nhất Nhiên, cậu lại bổ sung thêm một câu để vãn hồi chút tôn nghiêm của mình, “Nhưng tôi biết dùng bút lông đấy!”
Quý Nhất Nhiên: “Mèo đại gia à, ngài yên tâm đừng nóng nảy, tôi đi lấy cho ngài cả bộ văn phòng tứ bảo [5] lại đây nhé? Tiện thể giúp ngài mài mực luôn?”
[5]
Trần Tiểu An được quan tâm mà sợ: “Vậy thì thật là làm phiền anh quá!”
“Cậu nghĩ hay quá ha!” Quý Nhất Nhiên trở mặt xem thường, lấy lại tờ khai, “Tôi điền giúp cậu nha, tôi hỏi cậu đáp, dựa vào tình huống chân thật của cậu mà trả lời, không được giấu diếm gì hết.”
Trần Tiểu An gật đầu, tiện thể học theo bộ dáng ăn khoai tây chiên chấm sốt cà chua của Quý Nhất Nhiên.

Vừa cắn một miếng, đôi mắt Trần Tiểu An liền phóng to ra, cậu lại bốc thêm một vài miếng khoai ăn cực kỳ vui vẻ —— thời điểm làm mèo chẳng có đồ ăn vặt để ăn đâu.
“Sốt cà chua dính miệng rồi kìa, chú em.” Quý Nhất Nhiên lại hỏi tiếp, “Cậu có tên không? Tên gì?”
Trần Tiểu An nghe vậy thì ngượng ngùng, cầm tờ giấy chùi chùi miệng, sau đó nói: “Trần Tiểu An… họ Trần, “An” trong “bình an.”
Quý Nhất Nhiên có hơi kinh ngạc: “Ồ, tự mình đặt hay sao? Có cả họ luôn nè, tên này không giống tên thú cưng cho lắm.”
“Chắc là không phải tôi tự đặt đâu, nhưng tôi cũng không nhớ rõ…” Trần Tiểu An giải thích, “Lúc trước tôi bị thương, rất nhiều chuyện không còn nhớ nữa.”
Quý Nhất Nhiên tỏ vẻ hiểu rõ: “Dư Hoán nói lúc nhặt được cậu, cả người cậu đều dính đầy máu, thật đáng thương.

Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cậu tìm ra thằng ngu nào đã làm cậu bị thương!”
Trần Tiểu An nói thầm Quý Nhất Nhiên cũng là một người rất tốt, chỉ là nghĩ đến đây cậu vẫn có chút ảm đạm, nói: “Cảm ơn nha.”
“Không nói cái này nữa,” Quý Nhất Nhiên tiếp tục hỏi, “Bắt đầu tu luyện từ khi nào, với cả khi nào thì tu luyện thành hình người?”
Trần Tiểu An: “Quên mất rồi…”
Quý Nhất Nhiên: “…”
“Thôi được rồi,” Quý Nhất Nhiên không tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa, hắn hỏi tiếp: “Cấp bậc linh lực?”
Trần Tiểu An: “Cái đó là gì thế?”
Quý Nhất Nhiên đưa ra một ví dụ giải thích: “Nghĩa là cậu có thể sử dụng pháp lực của mình để làm những gì?”
“Chắc là biến thành hình người đó.” Trần Tiểu An nghĩ ngợi, không nghĩ ra được còn chuyện gì có thể làm, cậu biết mình có pháp lực, nhưng chưa từng dùng pháp lực này đi làm chuyện gì cả.
Quý Nhất Nhiên điền vào: cấp 1, chỉ có thể biến hóa, thuộc loại yêu quái nhỏ yếu.

Lại hỏi cái này một chút cái kia một ít hết nửa ngày, cuối cùng Quý Nhất Nhiên cũng điền xong danh sách thông tin cấp bậc yêu quái này cho Trần Tiểu An.

Quý Nhất Nhiên nhìn thấy Trần Tiểu An muốn ăn nhưng lại sợ làm ra bộ dáng giống như vừa nãy, hắn cười cười: “Ăn nhanh đi, đừng rụt rè nữa, bé tam thể còn ở trong xe, đừng để lâu ẻm khó chịu, dù sao ẻm cũng không phải là yêu quái.

Ăn xong biến trở lại thành mèo, tôi đưa cậu về chỗ Dư Hoán.”
Trần Tiểu An hút một ngụm coca, nghĩ tới mình sắp được về bên cạnh Dư Hoán thì rất vui vẻ, cậu đứng lên: “Vậy chúng ta đi nhanh thôi!”
Đi được vài bước Trần Tiểu An lại nghĩ đến một chuyện: “Nhưng tôi không biến về được nữa.”
Quý Nhất Nhiên đi vòng ra sau lưng Trần Tiểu An, gỡ xuống lá bùa biến hóa dán trên người cậu.

Loại phù chú này chỉ có nhân tài bọn họ được thầy trừ yêu truyền thừa mới có thể nhìn thấy, lá bùa ẩn hình trước mặt những người khác, bởi vậy lúc đó Quý Nhất Nhiên mới có thể thần không biết quỷ không hay ném ra vài lá bùa, hơn nữa sau đó Trần Tiểu An cũng không có cách nào tự mình gỡ bùa xuống.

Quý Nhất Nhiên nói: “Cậu thử lại xem.”
Trần Tiểu An lại thử lần nữa, vẫn là vận chuyển linh lực được một chút liền bị một tiếng “bụp” tiêu tan hết.

Cậu có chút sốt ruột: “Vẫn là không được.”
“Sao mà lại…” Quý Nhất Nhiên nhíu mày, lôi ra một tài liệu pdf có tiêu đề “Sổ tay tranh ảnh hướng dẫn bùa chú trừ yêu đầy đủ nhất trong lịch sử” trên điện thoại của mình, kéo xuống trang liên quan đến bùa biến hóa, vừa xem vừa niệm thành tiếng, “Bùa biến hóa có thể ép buộc khiến cho yêu quái hóa thành hình người, hiệu lực duy trì bảy ngày, sau khi gỡ phù chú hiệu quả vẫn còn, xin hãy sử dụng một cách cẩn thận… Mẹ nó chứ…”
Khóe miệng Trần Tiểu An trĩu xuống: “…Vậy làm sao bây giờ đây?”
“Tôi cũng muốn biết bây giờ phải làm sao á!” Quý Nhất Nhiên sắp điên rồi, “Mới vừa nãy tôi còn thề son sắt với cái tên xúc xẻng nhà cậu rằng sẽ mang mèo về cho cậu ta ngay lập tức!”
Dư Hoán là một nhân loại bình thường không thể giả được.

Cho dù là tới bây giờ người và yêu có thể chung sống hài hòa thì nhóm yêu quái cũng không thể tùy ý bại lộ thân phận trước mặt người thường được.

Nói cách khác Quý Nhất Nhiên không thể nói với Dư Hoán rằng hình người Trần Tiểu An này chính là mèo của anh.
Cho nên mặc dù trên thực tế mèo của Dư Hoán không bị lạc, nhưng trong mắt Dư Hoán, con mèo này chính là không cánh mà bay.
Quý Nhất Nhiên bó tay, chân thành hỏi Trần Tiểu An: “Cậu có anh chị em nào không? Bộ dạng rất giống chủng loài của cậu ấy? Cho mượn trước thay thế bảy ngày…”
Trần Tiểu An: “…TAT”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK