Loại sát phạt quyết đoán này khiến cho Hậu Trì nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, ngày nay phần lớn tiên nhân đều thích bày ra bộ dạng giáo hóa đối với người trong yêu giới, miệng lưỡi đã sớm trơn tru, ngược lại tác phong sấm vang chớp giật như vậy quả thực khó tìm.
Có điều, tuy rằng phương pháp ra khỏi rừng rậm của Thanh Mục có chút cứng nhắc, nhưng không thể không nói, nhờ loại hành tẩu thẳng hướng này, sau một tháng cuối cùng hai người cũng tới được ngoại vi khu rừng rộng lớn.
Ra khỏi rừng rậm, phong ấn rộng lớn trải dài ở ngoại vi yêu giới chầm chậm suy yếu, ngay cả yêu khí che thiên lấp địa cũng tiêu tản đi không ít, một vầng minh nguyệt tím sẫm treo trên bầu trời, nhuộm lên toàn bộ yêu giới mấy phần sắc thái u ám thần bí, tản ra một loại yêu lực từ không trung cuồn cuộn to lớn, lan tràn tới toàn bộ yêu giới.
Hậu Trì thấy được cảnh tượng này khẽ sửng sốt, tuy rằng sớm đã nghe nói yêu nguyệt yêu giới kỳ quái khác với hai giới còn lại, nhưng không ngờ tới lại có yêu lực đáng sợ như vậy.
"Sao vậy, tiểu gia hỏa, chết đứng rồi sao."
Một tiếng cười khẽ từ sau tai truyền tới, Hậu Trì quay đầu lại, thấy khóe miệng Thanh Mục treo nụ cười giễu cợt, liền bĩu môi: "Nghe nói yêu nguyệt này là chí bảo của yêu giới, quả nhiên có chút bất phàm."
"Đó là tự nhiên, năng lực chiến đấu dũng mãnh của người trong yêu giới tuy có liên quan tới tâm tính bọn hắn, nhưng nguyên nhân trọng yếu bên trong lại là yêu nguyệt này. Yêu giới chia thành tam trọng thiên, sức mạnh của yêu nguyệt tầng dưới cùng là kém nhất, tầng giữa là trung gian, tầng thứ ba gần yêu nguyệt nhất, cũng là nơi tu luyện tốt nhất. Hỗn chiến giữa những người trong yêu tộc khó tránh, Yêu hoàng quy định trong yêu giới chỉ có yêu quân năng lực chiến đấu trong trăm người đứng đầu mới có thể tiến nhập, vì điều thiết luật này, người trong yêu giới đấu nhau cực kỳ hung hãn, cho dù là yêu quân bình thường cũng muốn so lực chiến đấu với thượng quân thực lực đỉnh phong trên tiên giới, nếu không phải tiên quân truyền thừa từ sư môn đại phái, tỉ lệ độ kiếp thành công so với yêu tộc cường thượng hơn rất nhiều, tiên giới lại còn có Thiên đế Thiên hậu hai thượng thần tôn quý tọa trấn Cửu Trùng Thiên, bằng không thì yêu giới đã sớm quét sạch tam giới, xưng vương xưng bá rồi."
Nghe thấy Thanh Mục khẽ giải thích, Hậu Trì liền gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ khả ái tinh trí lộ ra biết bao tán thưởng không phù hợp với tuổi tác: "Thủ đoạn của Yêu hoàng thật là cao thâm, chỉ cần có chế độ này, năng lực chiến đấu của yêu giới vẫn mãi ở đỉnh phong, loại chiến đấu liên miên không ngừng này, so với cái gì mà lịch luyện còn tốt hơn nhiều. Chỉ là yêu nguyệt này thực sự quá quỷ dị, thật không ngờ lại có tác dụng thần kỳ như vậy!"
"Truyền thuyết lúc tam giới mới khai sinh trong yêu giới chưa có vầng yêu nguyệt này, sau khi tứ đại chân thần vẫn lạc thì yêu nguyệt mới xuất hiện trên bầu trời yêu giới, lại vĩnh viễn không lặn xuống, trở thành bùa hộ thân tối đại của yêu giới."
Thanh Mục nhún nhún vai, sắc mặt bình đạm cũng treo lên mấy phần thổn thức, trong tam giới, vẫn luôn có không ít chuyện lạ liên quan mật thiết với tứ đại chân thần ngày trước, tỉ như linh lực trải khắp Liễu Vọng sơn cùng với vầng tử nguyệt này.. Chỉ đáng tiếc những tiên nhân bọn hắn sinh ra quá muộn, không thể đi tìm hiểu chuyện trước đây chư thần thời thượng cổ giáng lâm đến tột cùng là có quang cảnh như thế nào.
Vẻ mặt thất vọng của Thanh Mục khiến cho Hậu Trì hơi sửng sốt, nàng giơ bàn tay nhỏ, bắt lấy cổ áo Thanh Mục lắc lắc: "Này, đừng ngây người thế, bộ dáng chúng ta như vậy, phải nhanh nghĩ cách gì đó mới tốt chứ."
Cảm giác cổ áo bị siết chặt thật không thoải mái, Thanh Mục nheo mắt cúi đầu, tức giận trong mắt lúc trông thấy vẻ lo lắng ẩn trong đôi con ngươi màu đen của hài đồng ôm trong lòng đang ra sức càu nhàu tức thì chầm chậm tiêu tán, hắn giật mình, nhìn bộ dạng hai người bởi vì mấy ngày trời gấp rút lên đường mà nhếch nhác vô cùng, sờ sờ búi tóc trên đầu Hậu Trì, nói: "Ngươi gấp cái gì, ra khỏi nơi này tối đa vẫn còn mấy canh giờ nữa mới tới Lãnh Cốc thành, chúng ta đi thay y sức (y phục trang sức) trên người trước đã."
Hậu Trì đánh xuống tay hắn, bĩu môi tỏ vẻ khinh thường, hừ nói: "Tốt nhất là như thế, nếu như người còn lạc đường, thì đừng trách ta đối với ngươi không khách khí."
Thanh Mục sờ sờ cái mũi, ôm lấy Hậu Trì rất không an phận trong lòng, phất phất ống tay áo, sải bước về phía bên ngoài khu rừng.
Minh nguyệt tím sẫm bị hai người ném lại phía sau, tản ra quang mang u thâm thần bí chiếu sáng một khoảng rộng lớn trên mặt đất.
Hai canh giờ sau, bên ngoài thành trì rộng lớn, Hậu Trì một tay kéo cổ Thanh Mục, một tay sờ cằm, đáy mắt lộ ra nụ cười thỏa mãn, trong thanh âm mang theo vài tia tán thưởng: "Lần này ngươi làm không tồi, thực không khiến ta thất vọng."
Bộ dạng ra vẻ ta đây khiến cho Thanh Mục bật cười bất đắc dĩ, hắn huyễn hóa ra một bộ hắc bào đen nhánh rồi bọc chính mình cùng với Hậu Trì ở bên trong, phân phó nói: "Nhất trọng thiên và nhị trọng thiên đều là ba thành trì lớn đứng thế chân vạc trong yêu giới, yêu quân đảm đương thành chủ chí ít cũng là yêu quân thực lực đỉnh phong, mặc dù không phải đối thủ của ta, nhưng ngươi cũng không được sơ suất, nếu như để bọn hắn phát hiện ra tung tích của chúng ta, cứ cưỡng ép xông lên như vậy cũng rất phiền phức."
Hắn bọc lại như thế, cả người Hậu Trì cũng được bao phủ ở bên trong, Hậu Trì gật gật đầu, co người vào trong hắc bào, sau đó một thanh âm thanh thúy từ bên trong truyền ra: "Yên tâm, ta đây sống mấy vạn tuổi cũng không uổng đâu."
Thanh âm nữ đồng mang theo kiêu ngạo bướng bỉnh không phục, khóe miệng Thanh Mục giật giật, cảm thấy có chút bất đắc dĩ, kể từ tháng trước sau khi hắn nói muốn Hậu Trì kêu hắn là 'sư phụ' thì nữ oa này cứ luôn đem lão tư lịch (lai lịch già dặn) của chính mình bày ra, không ngờ tới điều nàng nói cũng không sai, khiến cho Thanh Mục không thể bác bẻ, khe khẽ thở dài, siết chặt cơ thể nhỏ bé trong lòng, toàn thân Thanh Mục nổi lên một cỗ khí tức túc lãnh tuyệt sát, sải bước hướng phía Lãnh Cổ thành không xa.
Thị vệ thủ thành từ xa trông thấy người mặc hắc bào có chút kỳ quái, nhưng lại từ từ thoái lui dưới sát khí lãnh lệ của người tới, thậm chí còn không hỏi, liền bày bộ dạng cung kính trực tiếp nghênh đón hắn vào, có cho vàng hắn cũng không dám đắc tội với những yêu quân thực lực đỉnh phong này. Hiển nhiên, hắn xem Thanh Mục sát khí ngút trời là yêu quân vừa rèn luyện trở về từ khu rừng rậm.
Tiến vào trong Lãnh Cổ thành, yêu nhân và yêu thú đều có khắp nơi, hai bên đường lớn của thành trì bày la liệt sạp hàng, phía trên có rất nhiều binh khí và đan dược, tiếng rao hàng liên miên không dứt. Nhìn qua tuy náo nhiệt, nhưng cũng hỗn loạn vô cùng.
"Tiên giới là do các đại môn phái xây dựng mà thành, bên trong môn phái thông thường có rất nhiều tiên khí cùng với đan dược, nhưng yêu giới lại do các đại thành trì cấu thành, yêu tộc trời sinh tính dã man, ưa thích tự do tu luyện, cần phải tự mình tìm kiếm binh khí cùng với đan dược để lịch kiếp, bởi vậy thành trì của bọn hắn mới hỗn loạn như vậy." Có lẽ cảm giác được cái đầu nhỏ trong hắc bào không ngừng động đậy, Thanh Mục thấp giọng giải thích hai câu.
"Ồ, trước đây chỉ thấy qua trong sách, yêu giới này quả nhiên trái ngược với tiên giới. Xem ra tên thủ vệ kia cũng là kiêng sợ thực lực của ngươi mới cho ngươi đi vào, chỉ là ngươi đường đường một tiên nhân, trên người sao lại nồng đậm sát khí như vậy." Hậu Trì gật gật đầu, nhẹ giọng lầm bầm, trong thanh âm không nén nổi nghi hoặc.
Thanh Mục này, bí mật cũng không ít đâu..
"Rất nồng sao?" Thanh Mục sờ sờ cái mũi, nói: "Ngày trước ở địa phương kia của Bắc Hải từng lấy đầu mấy con cửu đầu quái xà nên sau này mới như vậy, phía trước có mấy cửa tiệm y sức, chúng ta qua đó chọn chút đồ."
Mặc dù Thanh Mục có thể tùy ý huyễn hóa ra y bào, nhưng Hậu Trì đến nay chỉ có thể chịu đựng duy trì hóa hình trái lại không có nhiều tiên lực để phung phí, vì vậy hai người đành phải dùng phương thức bình thường này để giải quyết một thân bố y rách rưới của Hậu Trì.
Thấy Thanh Mục mập mờ, Hậu Trì cũng không nhiều lời, chỉ cong cong khóe miệng, một bộ dạng không tin tưởng.
Vài cái đầu quái xà? Đó là hung thú lưu lại từ thượng cổ, mặc dù không thông minh, nhưng cũng không phải người bình thường có thể diệt sát được! Tuy là nghĩ như thế, trong lòng Hậu Trì lại có một chút vui mừng, nếu không phải vừa vặn gặp được một thực lực cường hoành như vậy trợ giúp, nàng thực sự không dám dựa vào công lực nửa vời của mình mà chạy tới yêu giới.
Suy cho cùng danh hào của Cổ Quân thượng thần tuy hữu dụng đối với Yêu hoàng, nhưng đối với những tộc nhân bình thường trong yêu giới mà nói căn bản không nhận ra thân phận của nàng, một chút tác dụng cũng không có, có ai lại tin được Hậu Trì thượng thần trên Côn Lôn sơn uy nhiếp chúng tiên lại có một bộ dáng yếu đuối như vậy.
Trong tiệm y sức, chưởng quỹ mặt dài run rẩy sợ hãi nhìn vị khách không mời mà tới bọc trong hắc bào trước mặt, mắt giật giật, cố gắng nặn ra nụ cười nịnh nọt, thanh âm vô cùng thân thiết: "Vị yêu quân này, có chuyện gì cần đến tiểu nhân sao?"
Hắn nhìn không ra thực lực của Thanh Mục, xưng hô một tiếng 'yêu quân' cũng không hoàn toàn là sai.
"Mang cho ta mấy bộ y phục của tiểu đồng."
Lạnh lùng phân phó một tiếng, thanh âm khàn khàn lãnh lệ từ trong hắc bào truyền ra, khiến cho chưởng quỹ hoảng sợ, vội vàng khom người gật đầu bước vào bên trong, chỉ một lát sau, liền ôm ra mấy bộ y bào lưu quang rực rỡ.
Toàn bộ y bào được bày ra đều có màu sắc tửu hồng (đỏ rượu) hoặc thâm hắc (đen sẫm), cực kỳ phù hợp với thẩm mỹ quan của yêu giới, cảm giác được người ôm trong ngực không hài lòng động động, Thanh Mục cong khóe miệng nở nụ cười thỏa mãn, tiện tay vứt một khối ngọc bội ra ngoài nói: "Ta muốn tất cả."
Thanh Mục vẫy tay một cái, đem toàn bộ y bào trên bàn quầy thu vào trong tay áo, xuay người rời đi, chưởng quỹ mặt dài vội vàng bắt lấy ngọc bội, cúi mặt đầy kinh hỉ, đang chuẩn bị cung kính lên tiếng tiễn đưa, lại nghe thấy dưới hắc bào truyền ra một tiếng hừ khẽ thanh thúy, âm thanh cực nhỏ, nhưng lại đầy uy nghi kiêu ngạo, hắn đột nhiên cứng đờ, ngẩng đầu nhìn người mặc hắc bào đã đi xa, khuôn mặt lập tức trở nên hoảng hốt.
"Chưởng quỹ này, làm sao thế?" Hỏa kế (người làm thuê) bên cạnh thấy chưởng quỹ xưa nay vốn khéo léo bỗng nhiên lộ ra biểu tình trố mắt nghẹn lời, không khỏi kinh ngạc hỏi.
"Vừa rồi trên thân người kia hình như có luồng tiên khí." Chưởng quỹ lẩm bẩm.
"Làm sao có thể, chưởng quỹ à, từ năm trăm năm trước sau khi Yêu hoàng gia cố kết giới của yêu giới, thì ngay cả thượng quân tiên giới cũng không thể tùy tiện xông vào, càng huống hồ trên thân người kia mang đầy lệ khí, trong tiên giới không thể có loại thượng quân này đâu."
"Trong hắc bào đó nhất định còn có người.."
"Đó có gì kỳ lạ đâu, có lẽ vị yêu quân kia mới bắt được tiên thú nhỏ có mang linh lực, nhưng chưa thể huyễn hóa thành bộ dạng con người mà thôi.."
Chưởng quỹ mặt dài nghe thấy hỏa kế nói vậy, cũng cảm thấy suy nghĩ của mình thật nực cười, cười mỉa hai tiếng, sờ sờ râu ôm theo ngọc bội đi vào trong phòng.
"Nói cho ngươi chú ý chút, nếu không phải người kia linh lực thấp, tám phần ngươi đã bị phát hiện rồi, nếu như ngươi rời khỏi vòng bảo hộ này, khí tức trên người ngươi sẽ không thể giấu được nữa."
Nghe thấy giọng lười biếng chế nhạo bên ngoài, Hậu Trì hung hăng hừ một tiếng: "Những y phục đó ta không thích, sao ngươi lại không chọn mấy chiếc màu đơn giản một chút chứ?"
Thanh Mục chỉ nghĩ thôi cũng có thể đoán được bộ dạng giương nanh múa vuốt của tiểu gia hỏa trong hắc bào, đáy mắt nổi lên một tia chế giễu: "Ta cảm thấy nó rất đẹp, ngươi ngốc nghếch trong Thanh Trì cung đã lâu, phẩm vị cũng nên thay đổi rồi."
"Nói bậy!" Tiếng quát mềm mại đáng yêu vang lên, một nắm đấm nhỏ trắng nõn từ trong hắc bào hung dữ vung ra.
Thanh Mục vội vàng đẩy cánh tay của Hậu Trì vào trong, khẽ thở phào, thuận miệng nói một câu: "Ta nói thật, nghe nói Cảnh Chiêu công chúa trên Cửu thiên thích ăn mặc tươi sáng, chúng tiên nữ cũng thích như vậy."
"Hừ, đừng so sánh ta với nàng, cái đó ta vứt còn không kịp." Thanh âm lạnh lùng từ trong hắc bào vang lên, lập tức dẫn đến yên lặng.
Thanh Mục ngẩn người, nhớ tới nguồn gốc của Hậu Trì và Cảnh Chiêu, không khỏi có chút hối hận, mấy ngày này ở chung với nhau, hắn cũng biết Hậu Trì tuy sinh tính rộng rãi, nhưng lại rất để ý mối nhục trước đây của Cổ Quân thượng thần, sau khi biến nhỏ lại đối với một nhà Thiên đế càng có khúc mắc khó giải..
Mối bất hòa mấy vạn năm trước, xem ra không thể hoàn toàn mất đi, khẽ thở dài, Thanh Mục nâng Hậu Trì trong lòng, mở ra phía trên hắc bào, đối diện với đôi mắt đen nhánh nhẹ nhàng nói: "Thực xin lỗi."
Hậu Trì mặt lạnh cũng sững sờ, nhìn khuôn mặt tuấn tú đột nhiên phóng đại mang theo vẻ hối hận phía trên, không thoải mái hầm hừ: "Yên tâm đi, ta không tính toán đâu, dù gì thì ngươi cũng chỉ là một tiểu oa chưa thành niên thôi."
Mấy nghìn năm tuổi, quả thực rất trẻ trong đám tiên nhân, Thanh Mục đen mặt, đột nhiên thả hắc bào xuống, không nói một lời sải bước về phía ngoại thành.
Tiếng cười 'ha ha' thanh thúy từ trong hắc bào truyền ra, kèm theo đó là sắc mặt thanh niên càng lúc càng khó coi.
Nửa tháng sau, hai người đã bôn ba hàng ngàn dặm đang đứng cách không xa đệ tam trùng thiên của yêu giới, đều thở phào nhẹ nhõm, cuộc hành trình nhiều gian nan này, cuối cùng cũng không dễ dàng mà kết thúc.
Chỉ là..
"Thanh Mục, không phải ngươi từng nói chỉ có yêu quân có thực lực trong trăm người đứng đầu yêu giới mới có thể tiến vào, bây giờ phải làm sao?"
Nhìn thấy kết giới lưu quang rực rỡ cùng với các tướng sĩ yêu tộc đằng đằng sát khí đang bao lấy lối vào yêu giới đệ tam trùng thiên không xa, Hậu Trì từ trong hắc bào lộ ra một đôi mắt đắc ý, khẽ cười nói.
Nghe thấy giọng Hậu Trì có chút cười vui trên nỗi đau của kẻ khác, Thanh Mục nhướng nhướng lông mày, dung mạo ẩn bên dưới hắc bào lộ ra một chút kiêu ngạo khó thấy: "Này có gì khó, trực tiếp đánh vào thôi."
Hậu Trì khẽ ồ lên một tiếng, mở ra hắc bào, đôi mắt tròn chớp chớp, chăm chú nhìn Thanh Mục thanh giọng nói: "Ta lại chỉ mong ngươi có thể một đường đánh vào như thế, có điều.. Không phải ngươi nói muốn ẩn tàng hành tích hay sao?"
Xoa xoa búi tóc đen mềm mại của Hậu Trì, lại có loại cảm xúc mượt mà như nhung, cực kỳ dễ chịu, khóe miệng Thanh Mục treo lên một nụ cười ấm áp: "Vị trí trăm người đứng đầu yêu giới cũng không phải là nhất thành bất biến, mỗi ngày đều có không dưới hai yêu quân đột phá giới hạn ban đầu, muốn đạt tới đệ tam trùng thiên, một khi vượt qua được nhất trùng thiên, địa vị trong yêu giới cũng sẽ phát sinh biến hóa long trời lở đất, dưới sự cám dỗ của quyền thế, yêu quân xông vào đệ tam trùng thiên không sao kể xiết. Cho nên Yêu hoàng quy định cửa vào đệ tam trùng thiên mỗi ngày đều phải có hai vị yêu quân trong trăm người luân phiên đóng giữ, phàm là đánh bại được kẻ mạnh trong trăm người, người khiêu chiến sẽ có thể thay thế yêu quân bị hắn đánh bại, có được tư cách tu luyện trong đệ tam trùng thiên."
"Ồ, thì ra là vậy." Hậu Trì gật đầu, rụt vào trong hắc bào, ôm chặt tay Thanh Mục, thúc giục: "Vậy thì nhanh đi thôi, chờ đánh bại được hai yêu quân giữ cửa kia, chúng ta có thể tiến vào đệ tam trùng thiên rồi."
Thanh Mục nhìn cái đầu nhỏ rụt lại còn nhanh hơn cả thỏ, nâng Hậu Trì trong lòng, không nhịn được cười khổ: "Sao nào, ngươi định cứ để ta ôm ngươi đi khiêu chiến sao?"
"Đừng giả bộ nữa, ngươi có thể tùy ý đi lại trong Liễu Vọng sơn, ta thấy ngay cả Phượng Nhiễm cũng không phải là đối thủ của ngươi, đối phó với hai yêu quân giữ cửa mà thôi, có gì khó chứ?"
Trong lòng truyền ra giọng khẽ mỉa mai, thân thể nhỏ bé co bên trong hắc bào vẫn không ngừng động đậy như muốn cố gắng tìm kiếm một chỗ ngồi thoải mái, sắc mặt Thanh Mục cứng đờ, nhè nhẹ vỗ bên trong, thở dài, cam chịu nói: "Biết rồi."
"Có điều, Hậu Trì, ngươi có chắc là do ngươi không muốn xuống đất đi nên mới dựa vào trên người ta phải không?" Đột Nhiên nhớ ra bộ dạng lười biếng có thể nằm tuyệt đối không ngồi của Hậu Trì lúc Phượng Nhiễm giá vân, nghĩ tới mấy tháng nay chân nàng cơ hồ không chạm xuống mặt đất yêu giới, Thanh Mục phúc chí tâm linh (phúc đến thì lòng cũng sáng), đột nhiên dừng lại hỏi.
"Đương nhiên không phải, ngươi cũng biết tiên lực trên người ta ngay đến yêu tộc bình thường cũng có thể phát hiện, nếu rời khỏi ngươi, khẳng định là không được."
Trong hắc bào vang lên tiếng hai bàn tay vẫy động không khí, nghe thấy âm thanh thanh thúy vô cùng thành khẩn bên trong, bước chân Thanh Mục chợt ngừng lại, trên mặt hiện lên mấy phần bất đắc dĩ, cất bước đi về phía cổng vào đệ tam trùng thiên cách đó không xa.
Ai có thể cho hắn biết, tiểu oa xem hắn như con lừa để sai sử này có đúng là Hậu Trì thượng thần nổi danh trong tam giới vạn năm kia không?
Chưa bao giờ thấy lại có tiên nhân ngông nghênh, không có đạo nghĩa chính khí, chuyên la lối vô lại, cáo mượn oai hùm.. Quan trọng là – vi lão bất tôn (đã già còn không nên nết) !
Cực lực áp xuống bốn chữ cuối cùng bên môi, Thanh Mục thở dài, ra sức xoa dịu Hậu Trì đang bất an vặn vẹo trong lòng, dừng lại tại lối vào đằng đằng sát khí.
Yêu giới phân chia tam trùng thiên, mỗi một cổng vào trùng thiên đều được cảnh bị nghiêm mật, và tại trước Sinh Tử môn bốc lên tử quang yêu dị này lại càng như vậy. Trong vô số lần hai tộc tiên yêu đại chiến, dù rằng tiên tộc đã từng bởi vì chiếm thượng phong mà đánh vào yêu giới, lại chưa từng chân chính đánh tới đệ tam trùng thiên.
Tương truyền vào ngày tử nguyệt xuất hiện trong yêu giới, đệ tam trùng thiên tự động huyễn hóa ra kết giới, toàn bộ đệ tam trùng thiên mơ hồ hợp lại thành một, ngoại trừ Sinh Tử môn cao tới tận mây kia, thì không có bất cứ lối vào nào khác, năm đó ngay cả Đông Hoa có được thực lực thượng quân đỉnh phong cũng không thể cưỡng ép mà xông vào.
Ngọn hỏa diệm tím sẫm chầm chậm thiêu đốt đỉnh Sinh Tử môn cao tới tận mây kia, lan ra thành mảng diệm vân (mây lửa) lớn chói lọi u thâm, tâm diệm đỏ hồng không ngừng phun ra lưỡi lửa, bên trong lóe lên tử quang lộng lẫy, phủ lên Sinh Tử môn luồng khí tức thần bí ung dung mà hoa quý.
Trăm thước quanh Sinh Tử môn đều cảm giác được khí tức nóng rực như thiêu đốt linh hồn, trên mặt thủ vệ chiến sĩ yêu tộc mình người đầu trâu đều phiếm đỏ, tinh quang tất lộ, nhìn qua cũng biết thực lực bất phàm.
Tuy rằng kém hơn so với Nam Thiên môn hùng hồn đại khí, nhưng Sinh Tử môn bảo vệ an nguy của yêu giới cũng không phụ cái danh yêu dị khiến tam giới phải khiếp sợ.
"Người tới là ai?" Thanh âm ồm ồm phát ra từ trên đầu trâu, vô cùng hùng hồn uy nghiêm.
Cảm nhận được luồng khí tức nóng rực, dung mạo bên dưới hắc bào của Thanh Mục không một chút biến đổi.
"Người xông quan."
Thanh âm trẻ tuổi khiến cho tướng sĩ thủ vệ sửng sốt, thị vệ đầu trâu không khỏi hừ vài tiếng, thời gian này, sao lại có nhiều kẻ muốn tìm đến cái chết như vậy?
Thấy cảnh này, bên dưới hắc bào cũng phát ra một tiếng hừ lạnh, sát khí túc mục từ trên thân người mặc hắc bào truyền tới, linh lực nồng hậu chậm rãi lan ra xung quanh người này không thua gì tướng sĩ gác cổng, chỉ chốc lát, trong vòng trăm thước đều bị luồng khí tức này bao phủ, diệm hỏa yêu dị bên ngoài Sinh Tử môn cũng bởi vì linh lực nồng hậu này mà dần ảm đạm, thị vệ đầu trâu thấy vậy cũng đều chấn kinh, tay nắm trường kích khẽ run rẩy, quay sang nhìn nhau, miễn cưỡng ổn định tâm trạng.
Mấy vạn năm nay, chưa có ai dám hung hăng càn quấy như vậy tại đệ tam trùng thiên yêu giới, lại dám cường hành áp chế dị hỏa trên Sinh Tử môn đại biểu cho yêu giới.
Từ khi nào yêu giới lại xuất hiện một vị yêu quân như vậy?
Gác cổng hôm nay chính là hai vị yêu quân Hắc Sát, Hồng Sát nổi danh vạn năm trong yêu giới, sở trường của hai người này là liên kết lại đánh địch, trước nay luôn ra tay tàn nhẫn, e rằng người trẻ tuổi này cũng không thể đánh lại.
Những tướng sĩ này đã canh giữ đệ tam trùng thiên hơn nghìn năm, nhãn lực tất nhiên là bất phàm, cảm giác được trên người Thanh Mục tỏa ra linh lực cường đại, không khỏi than thở mệnh khổ dùm hắn. Nhưng trái lại, bọn hắn cũng có chút cao hứng, mặc dù cho rằng Thanh Mục chắc chắn sẽ bại, nhưng có thể xem được hai bên so chiêu cũng không tồi, phải biết rằng, có thể quan sát cao thủ so chiêu có rất nhiều cái lợi.
"Đại nhân xin đợi một chút, chúng ta sẽ đi mời.." Trong cả dãy thị vệ, một thị vệ đầu trâu rất to lớn vội khom người hành lễ, vừa nói vừa bước vào bên trong Sinh Tử môn, lấy thực lực vừa mới thể hiện của Thanh Mục, đã đủ khiến hắn tôn xưng một tiếng 'đại nhân' rồi.
"Không cần đâu, tiểu bối phương nào, lại dám tự ý xông vào Sinh Tử môn, chán sống rồi hay sao?" Thanh âm khàn khàn từ trong cổng truyền ra, hai lão giả trên người mặc huyết hồng trường bào cùng với mặc hắc trường bào từ bên trong bước ra, mùi máu tanh nồng trong nháy mắt hoàn toàn lấn át linh lực vừa mới tỏa ra của Thanh Mục.
Tuy yêu quân giữ cổng mỗi ngày tùy ý định ra, nhưng hai người Hồng Sát, Hắc Sát nổi danh đã lâu, từ rất sớm đã có thực lực yêu quân đỉnh phong, lại còn rất thích liên kết lại chống địch, đã từng làm cho một vài yêu quân muốn xông qua cổng kêu khổ không ngớt, những năm gần đây phần lớn kẻ vượt quan đều tránh những ngày hai người này có mặt, vì vậy đoán chừng trong hàng nghìn năm qua không có yêu quân nào dám xông vào đệ tam trùng thiên trong lúc hai người giữ cổng.
"Ta đã nói rồi, ta là người xông quan, các ngươi đều lớn tuổi rồi, mắt đã mờ, chẳng lẽ cả tai cũng có vấn đề hay sao?"
Thanh âm lãnh đạm từ bên dưới hắc bào truyền ra, chúng nhân xung quanh một phen choáng váng, tiểu tử này, thật là chán sống rồi hay sao?
Một tiếng cười 'hắc hắc' quái dị phát ra từ lão giả mặc hồng bào: "Tiểu oa, nghe giọng của ngươi, tuổi chắc không lớn, khẩu khí thật không nhỏ, hừ, cũng không sợ gió to cây đổ hay sao."
Dưới hắc bào một tràng lay động nhẹ, Thanh Mục đang chuẩn bị mở miệng, cảm giác được ống tay áo bị lôi kéo, khẽ cúi đầu xuống, siết chặt tay Hậu Trì: "Làm sao vậy?"
"Ta không thích mùi trên người bọn hắn, đi nhanh một chút đi." Thanh âm nhỏ bé từ bên trong truyền ra, Thanh Mục nhìn hai người cách đó không xa, thấy trên người họ đầy mùi máu tanh, cũng nhíu nhíu mày, nhẹ vỗ lưng Hậu Trì: "Chờ một chút, sẽ xong nhanh thôi."
Nghe thấy cuộc đối thoại cách đó không xa, chúng nhân xung quanh không khỏi nhìn nhau sợ hãi, giáp mặt lâu như vậy, bọn hắn lại không biết phía dưới hắc bào còn có một người, hơn nữa nghe giọng vẫn còn là tiểu hài tử..
Hai vị yêu quân Hắc Sát, Hồng Sát nghe thấy hai người nói chuyện, vẻ tức giận tràn ra trên khuôn mặt, tiểu tử này lại dám phớt lờ bọn hắn như vậy, nhìn về phía kẻ xông quan, hai người liếc mắt, hiện lên vẻ ngưng trọng, có thể che giấu khí tức tốt như vậy, cũng miễn cưỡng đủ tư cách làm đối thủ của bọn hắn, nghĩ tới đó, Hắc Sát quát về phía Thanh Mục đứng không xa: "Tiểu tử, yêu giới không có quy củ quái quỷ gì, tuy ngươi chỉ cần đánh thắng được một người là có thể tiến vào, nhưng hai người bọn ta đã quen liên thủ đối địch, ngươi nên cẩn thận vẫn hơn."
Nghe trong lời Hắc Sát có ý muốn lấy hai địch một, không ít tướng sĩ đều thở dài, mắt lộ vẻ thương hại nhìn hướng thanh niên phủ dưới hắc bào đứng đó không xa.
"Dài dòng quá, ỷ đông hiếp yếu mà thôi. Nói rõ ràng như vậy là được, xưa nay ta cứ nghĩ người trong yêu giới thích nói vòng vo."
Thanh Mục vừa nói vừa đi về phía Sinh Tử môn, thanh âm nhàn nhạt mang đầy chế giễu.
Vẻ kiêu ngạo cùng với đạm mạc này khiến cho chúng nhân vô tình bỏ qua ý nghĩa trong lời nói của hắn.
"Ngươi.."
Sắc mặt Hắc Sát, Hồng Sát ngưng trệ, trong mắt lập tức lộ ra hung quang, hai khúc trường tiên màu lục bỗng nhiên hiện ra trên tay.
"Muốn chết!"
Tiếng quát truyền tới, trường tiên giống như có linh tính cuốn theo yêu lực hung mãnh từ không trung vung lên, hợp thành đại lưới chặt chẽ quét về phía Thanh Mục, yêu quang màu lục trên tấm lưới không ngừng lấp lánh, chúng nhân đều sợ hãi, không thể ngờ rằng hai vị yêu quân lại mang thù như thế, vừa ra tay đã toàn là sát chiêu, chỉ nhìn khí thế ấy, nếu dính phải yêu quang này chắc chắn tính mạng khó bảo toàn.
Trường tiên giao nhau phát ra tiếng 'vun vút', nhìn thanh niên tránh cũng không tránh đi thẳng về phía ánh sáng màu lục, chúng nhân xung quanh không khỏi hít một hơi khí lạnh, cứ như vậy không né không tránh, người trẻ tuổi này cũng quá lớn gan rồi, cho dù là đại hoàng tử cũng không chắc chịu được một chiêu dưới liên thủ của hai người này.
Nhưng chỉ vài giây sau, tấm lưới lớn phát ra lục quang đã tới gần người mặc hắc bào, bỗng vang rầm một tiếng, tiếng nổ mãnh liệt truyền tới, khói màu lục tràn ra bao phủ khắp cả trăm thước.
Trường tiên từ trong tay bay ra, hai yêu quân Hắc Sát, Hồng Sát bỗng nhiên run lẩy bẩy, đồng loạt lùi về sau một bước, mặt lộ vẻ kinh hoàng nhìn theo bóng dáng mơ hồ trong làn khói lục kia, hai bàn tay không ngừng run rẩy, máu tươi từ khóe miệng hai người chảy xuống.
Vẻ mặt hai người đại chấn, người này đã trực tiếp hủy đi công lực của bọn hắn, ít nhất trong hàng nghìn năm tới, bọn hắn tuyệt đối không thể khôi phục được yêu quân đỉnh phong!
Yêu giới từ khi nào lại có một nhân vật như vậy?
Chúng nhân nhìn thấy tình hình này cũng đều chấn kinh, nhưng không ai biết được rốt cục đã phát sinh chuyện gì, đành phải sững sờ đứng tại chỗ. Sau một hồi, chờ khói lục tản đi, tướng sĩ giữ cổng nhìn thấy cảnh tượng trong làn khói, không khỏi trừng lớn mắt, đồng loạt hít vào một hơi khí lạnh.
Mặt đất xung quanh trung tâm trận nổ nứt vỡ ra thành hố rộng chừng một trượng, lục quang nhỏ li ti lấp loáng bên trong, phát ra tiếng kêu la thảm thiết, bàn tay trắng nõn tỏa ra một luồng khí tức mạnh mẽ, kẻ mặc hắc bào đứng bên ngoài hố lớn trong tay cầm mấy quả cầu năng lượng màu lục chầm rãi chơi đùa.
Ai cũng không ngờ tới, người trẻ tuổi trước mắt này vậy mà có thể ung dung một chiêu phá được liên thủ của hai yêu quân thực lực đỉnh phong, loại thực lực này, thực sự quá khủng bố, trong yêu giới, ngoại trừ Yêu hoàng, căn bản không ai có thủ đoạn bậc này.
Nghĩ đến đây, tướng sĩ thị vệ trông thấy thanh niên đứng bên cạnh hố ung dung ném ném quả cầu năng lượng trong tay lên không trung, trên trán đổ một trận mồ hôi lạnh, dưới đáy lòng không ngừng gào thét, không phải ai cũng có thể chịu được luồng năng lượng lục sẫm ấy..
"Vô vị." Thanh Mục nhàn nhạt hừ một tiếng, dưới ánh mắt kinh sợ của chúng nhân dùng sức vặn một cái, cầu lục quang trong tay lập tức hóa thành tro bụi.
"Chỉ có ngươi là thích khoe khoang." Tiếng mỉa mai cực nhỏ phát ra từ trong hắc bào, nhưng lại mang theo một tia tán thưởng ngay đến chính mình cũng không phát giác.
Một chiêu đánh bại hai vị yêu quân, cho dù là Phượng Nhiễm cũng không thể làm được! Thực lực của Thanh Mục, quả nhiên không giống nàng, là sức mạnh thật sự, nghĩ đến đây, Hậu Trì vốn đang cúi thấp đầu lại càng lúc càng rụt xuống.
Thanh Mục cúi đầu liếc nhìn vào bên trong, nhếch nhếch khóe miệng, hàng lông mày ẩn dưới vành nón khẽ nhướng lên, khóe miệng treo một nụ cười, nhấc chân đi về phía Sinh Tử môn.
Thấy hắn đi tới, không chỉ thị vệ đầu trâu, mà ngay cả hai vị yêu quân Hồng Sát, Hắc Sát vốn hung hăng bá đạo cũng đồng loạt lùi ra sau một bước, hai người sau khi làm xong động tác này mới cảm thấy có một chút bối rối, quay sang nhìn nhau, nhưng cuối cùng lại không dám tiến sát biên giới Sinh Tử môn.
"Trong vòng nghìn năm, không được xuất hiện trong tam giới, nếu không.." Thanh Mục liếc mắt về phía hai người chầm chậm mở miệng, lời chưa nói xong đã xoay người đi vào bên trong Sinh Tử môn.
Hai người Hồng Sát, Hắc Sát rét lạnh, cung kính đáp lại một tiếng rồi lùi ra sau một bước.
Trong yêu giới kẻ mạnh làm vua, so với sát chiêu mới vừa rồi của hai người hắn, Thanh Mục cảnh cáo như vậy cũng không tính là quá phận.
"Vị đại nhân này, đây là chứng minh có thể đi lại trong đệ tam trọng thiên, xin hãy bảo quản tốt." Thấy Thanh Mục tới gần, thị vệ đầu trâu vội vàng cung kính đưa một khối ngọc bài màu tím thuần tới trước người Thanh Mục.
Thanh Mục chuẩn bị cầm lấy, đột nhiên nghe âm thanh dồn dập trong hắc bào: "Đừng cầm, ta không thích luồng khí tức này!"
Thanh Mục sững người, nghe thấy lời Hậu Trì nói liền nhìn qua bên người Hồng Sát, Hắc Sát, cả hai đều có một khối lục bội giống nhau, mới hiểu được thì ra Hậu Trì không thích khối ngọc này chứ không phải mùi máu tanh trên thân Hồng Sát, Hắc Sát.
Hắn vẫy vẫy tay ra hiệu cho thị vệ đầu trâu bên cạnh, nhàn nhạt nói: "Cầm lấy, ta không cần."
Thị vệ đầu trâu ngừng lại, đang muốn mở miệng, đột nhiên cảm giác được một luồng sát khí rét lạnh tràn ra từ trong hắc bào, sắc mặt không khỏi đại biến, vội vàng thu lại lục bội, khom người nói: "Dù là như vậy, ta cũng sẽ đặc biệt bẩm cáo với Yêu hoàng bệ hạ, để đại nhân có thể đi lại mà không gặp trở ngại trong đệ tam trọng thiên."
Thực lực khủng khiếp như vậy, cho dù là Yêu hoàng bệ hạ e rằng cũng sẽ chỉ chiêu lãm, mà không dám đắc tội.
Từ đầu đến cuối, bởi vì luồng sát khí trong linh lực của Thanh Mục, nên không một ai hoài nghi lai lịch của hắn. Suy cho cùng tiên quân tu luyện tiên lực mà có khí tức như vậy là cực ít, tính ra, trong tam giới cũng chỉ có hai người là có khả năng này, một người là Phượng Nhiễm mấy vạn năm không ra khỏi Thanh Trì cung, một người khác là Thanh Mục đang đứng nơi này.
"Được." Lãnh đạm trả lời một tiếng, Thanh Mục nhấc chân đi vào trong Sinh Tử môn, mới đi được hai bước, trong ánh mắt kinh hồn bạt vía của chúng nhân lại dừng trước ngưỡng cửa Sinh Tử môn.
Trong đệ tam trọng thiên, cách Sinh Tử môn mấy thước, trong rừng đá xen lẫn phức tạp, cột đá Kình Thiên sừng sững bên trong, phía trên có hai hàng chữ lớn đen kịt, xa xa nhìn lại, trong khí tức u lãnh lại mang theo viễn cổ dày nặng thê lương.
"Sinh Tử môn, sinh tử do mệnh, càn khôn tại trời."
Quay lưng về phía chúng nhân, Thanh Mục chậm rãi đọc lên một tiếng, chăm chú nhìn hàng chữ khắc đen kịt kia, trong giây lát có chút hoảng thần, thình lình, trong đôi mắt đen nhánh của hắn bỗng nhiên bùng lên ngọn lửa vàng rực rỡ, uy áp trực bức thiên tế chầm chậm tràn ra từ trên người hắn, lan tới trước Sinh Tử môn, trong nháy mắt bao phủ ra ngàn dặm, dưới khí thế mạnh mẽ khủng bố này, hỏa diễm màu tím bùng lên trên Sinh Tử môn đã hàng vạn năm vậy mà hoàn toàn bị dập tắt, các tướng sĩ thủ vệ đột nhiên quỳ xuống trước bộ hắc bào ấy, ngay đến hai yêu quân kia cũng không ngoại lệ.
Toàn bộ trong ngoài Sinh Tử môn rơi vào một trận an tĩnh đến mức quỷ dị, ngay cả Thanh Mục dường như cũng mất đi tri giác lẳng lặng trông về hàng chữ đen tối tăm u thâm.
Một tiếng ho thanh thúy đột nhiên vang lên, Thanh Mục giật mình, cúi đầu xuống nhìn thấy vẻ mặt lo lắng phức tạp của Hậu Trì, chậm rãi thở ra một hơi dài, hỏa diễm màu vàng trong mắt từ từ dập tắt, hắn cười gượng sờ sờ đầu Hậu Trì, xoay người nhìn chúng nhân quỷ dị đang quỳ phía sau, thân hình khẽ động, dần dần mất hút trước Sinh Tử môn.
Sau một hồi, tử quang đã bị dập tắt kia từ từ khôi phục, nhưng khí tức thần bí khiến lòng người khiếp sợ ấy trong nháy mắt đã được tất cả kẻ mạnh trong đệ tam trọng thiên biết đến, bao gồm cả Yêu hoàng ngàn năm không ra khỏi Trùng Tử điện.